Quên Chồng Đi, Ta Sẽ Làm Giàu - CHƯƠNG I
CHƯƠNG I – PHẦN 3: ANH TA THẬT E THẸN.
Những binh lính Airugo đồng loạt trợn mắt nín thở khi nghe những lời vừa phát ra từ miệng Aristine.
Khuôn mặt của Durante cũng rất ấn tượng.
Tất cả đều biểu hiện như thể họ vừa nghe được một điều gì đó chấn động.
“E hèm.” – Durante hắng giọng để gạt đi bầu không khí gượng gạo này.
“Không phải như vậy người nghĩ đâu, Ngài ấy đang đi săn tìm vận may.”
Thì ra đây là các anh ta trốn tránh. Aristine hiểu được điều này.
‘Mình đoán là đó không chỉ là một cuộc đi săn vận may’ – Aristine nghĩ
Điều đó cũng sẽ dễ hiểu hơn nếu người vợ vắng mặt khi người chồng trở về từ chuyến đi săn đúng không?
‘Vâng đúng vậy. Điều anh ấy nói là sự thật.’
Aristine nhìn Durante và khóe miệng khẽ cong lên.
Vì đây là lần đầu tiên họ gặp nhau và những người ở đây đã cảnh giác với cô ấy, nên tốt hơn hết là cô ấy nên thể hiện sự thân thiện của mình.
Cô mỉm cười.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Đây là sự khác biệt giữa Hoàng đế.
Giờ thì cô đã thoát khỏi cái cung điện chết tiệt ấy, Aristine sẽ được tự do khi ở Airugo.
‘Bây giờ thì mình không cần phải trốn tránh nữa.’
Nếu họ cho phép điều đó trong lần gặp đầu tiên, cả hai bên sẽ tiếp tục truyền tải thông tin sai lệch. Cô ấy đã làm rõ điều này ngay từ đầu.
Những người này đã cảnh giác và ghét bỏ cô.
Nói cách khác, cô còn không mong đợi bất cứ điều gì ở bản thân, nên cũng chẳng có lí do gì để cô ấy phải lo lắng về những gì người khác mong đợi ở mình?
” Việc chỉ nói với tôi một nửa sự thật và để tôi có suy nghĩ sai lệch là gian lận đấy.”
Lần đầu tiên, ánh mắt của Durante trở nên khó hiểu khi nghe công chúa ám chỉ về lừa gạt nào đó.
Aristine quan sát họ, đôi mắt như thể đang ra lệnh.
Durante nín thở.
Khuôn mặt lấm lem bùn đất cùng mồ hôi và bụi bặm của cô ấy mà lại là gương mặt của công chúa một nước.
Đôi mắt màu tím của cô ấy sáng như bầu trời lúc bình minh ló dạng.
“Tôi mong rằng lần sau ngài đừng biến tôi thành một kẻ ngốc như vậy”
. * . * . * . * . * . * . * .
Durante chuyển chủ đề và nói Aristine nên vệ sinh và thay một bộ trang phục với trước khi cô ấy đến cung điện.
Sứ thần Silvanus ngay lập tức khoang tay đứng dậy.
<Sao ngươi dám xúc phạm công chúa chúng ta là ‘bẩn thỉu’!>
<Lý do ngươi tách công chúa ra khởi phái đoàn của cô ấy trước khi diện kiến nhà vua là gì hả?!>
Cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên họ quan tâm đến Aristine nhưng nó thật là vô lý hết sức.
‘Thật lố bịch’
Một số tranh luận đã nổ ra, và phái đoàn Silvanus, những người mà các chiến binh Airugo không biết gì về họ, không vội nhượng bộ. Durante cuối cùng đã từ bỏ, vì anh ta không thể gây ra tranh chấp khi nhà vua vắng mặt.
“Ta thực sự phải đưa người tới hoàng cung trong bộ dạng như vậy sao?”
“Không còn cách nào khác.”
“Tôi không thể tin được những kẻ Silvanus này.”
“Ngươi muốn tạo ra xung đột giữa hai quốc gia trong cuộc hôn nhân chính trị này sao? Ngươi có gánh vác được hậu quả đó không hả?”
“Nếu ngươi nhìn vào bản đồ vùng lãnh thổ, thì chính người Silvanus đã xâm lược chúng ta, chứ không phải điều ngược lại…”
Đó là sự thật.
Rõ ràng là nhà vua Airugo sẽ nghĩ rằng anh ta bị xúc phạm khi nhìn thấy công chúa và phái đoàn của cô ấy. Nhà vua thật sự muốn hoàn toàn kết thúc cuộc chiến tranh, vì vậy sự hợp tác chính trị không thể phá vỡ, nhưng sẽ xảy ra tranh cãi. Và cuộc tranh cãi đó sẽ đổ lên đầu ngài ấy.
Sự thô lỗ của người Silvanus rõ ràng đã được đoán trước, và họ đang thăm dò xung đột.
“Không có vấn đề gì, chúng tôi không phải là những người bắt đầu nó.”
Các chiến binh im lặng trước điều đó.
Cuối cùng, Durante chỉ có thể hy vọng rằng sẽ không có ai ở trong cung điện của Tarkhan khi họ đến.
‘Những hy vọng đó là vô ích, phải không?’
Tuy nhiên, có một khả năng nho nhỏ là nhà vua sẽ đi dạo một mình.
. * . * . * . * . * . * . * .
“Nhưng, tôi không nghĩ cô ấy là kiểu phụ nữ như vậy.”
Mọi người đều biết rằng những lời nói đó không hề có ý xấu, nhưng-
“Tôi không nói đùa đâu. Tôi đã tưởng tượng cô ấy sẽ thật khác biệt.”
“Cao quý. To lớn. E thẹn… như một chú chó!”
Một tràng cười diễn ra từ những chiến binh.
Khi mới nghe về điều đó, họ sợ hãi vì nó có vẻ rất tương xứng, nhưng càng nghiền ngẫm, họ càng cảm thấy buồn cười.
Người duy nhất có thể nói những điều như vậy về nhà vua của họ là vị công chúa này.
“Tôi thích cô ấy đó.”
“Tôi cũng vậy.”
“Đúng đấy, so với những gì tôi đã nghĩ thì cô ấy tốt hơn nhiều. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã rất ngạc nhiên về sự khác biệt của cô ấy so với những người Silvanus khác.”
Durante nhìn về phía cỗ xe chở công chúa khi lắng nghe những lời luyên thuyên của binh lính.
. * . * . * . * . * . * . * .