Thú Cưng Tôi Nuôi Cực Kỳ Xịn Xò - Chapter 32
Ống chân đau nhói và má nóng bừng, Nordi bị phân tâm vì bị tấn công dồn dập. Mặt ông trắng bệch vì giận dữ:
“Ngươi bị điên à?”
Ông đến gần Belinda và giơ tay lên. Mặc dù nàng hơi nao núng, nhưng nàng không tránh được cú đánh sắp tới. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào mắt ông và nói:
“Hãy cứ tiếp tục đánh ta đi nếu ông có thể giải quyết hậu quả.”
“Gì cơ?”
Tay của Nordi đông cứng lại.
Đừng sợ, Breedee. Ta sẽ giết ông ta nếu ông ta chạm một ngón tay vào cô. – Hắn hạ quyết tâm.
“Ông nghĩ ta là một người tình bị bỏ rơi, phải không?”
“…..”
Nordi vẫn không thể di chuyển. Tất cả những gì ông cần làm là giáng một đòn vào con chó hư hỏng, nhưng kỳ lạ là ông không thể làm được.
Hậu quả gì? Tại sao người tình cũ bị từ chối của một nhà quý tộc lại kiêu ngạo đến như vậy? – Ông thắc mắc.
Điều đó thật vô lý một cách khó hiểu. Tuy nhiên, điều phi lý hơn nữa là lời bịp bợm rõ ràng như vậy sẽ ngăn ông lại.
Nhìn vào nụ cười chế nhạo của Belinda, một mối nghi ngờ nảy sinh trong tâm trí của ông.
Nếu những gì nàng nói hoàn toàn không phải là sự thật thì không đời nào nàng lại lôi ra tất cả những lời nói dối điên rồ này.
“Chà, ông sẽ không đánh ta chứ? Hay là ông đang sợ hãi? Bị ta dọa rồi đấy à?”
“…..”
Ông chắc chắn không thể phủ nhận điều đó.
“Hãy hạ tay xuống nếu ông không đủ can đảm để làm điều đó. Nếu ông vẫn làm như vậy, ta đảm bảo ta sẽ không để yên cho ông đánh ta như ta đã từng khi ta còn nhỏ.”
“….”
“Ta sẽ cắt lưỡi của ông vì ông đã cười nhạo ta và chặt tay của ông vì ông đã đánh ta.”
Belinda lạnh giọng cảnh báo.
Tay của Nordi run lên. Ông giận chính mình, nhưng ông không còn cách nào khác nên đành miễn cưỡng hạ tay xuống.
Ông không thể hiểu được tình hình. Đây chắc là một lời nói dối. Có lẽ chỉ là bản năng phản vệ của một con chó sợ hãi sủa hung hăng.
Tuy nhiên, ông không thể khắc nghiệt với cô gái này được. Ông không muốn đặt vào cổ mình một ngờ vực ngu dại. Tầng lớp quý tộc quá tàn nhẫn và bốc đồng. Sẽ không có bất kỳ sự do dự nào khi hạ gục một người dân thường vì mối thù với tình nhân.
Belinda cau mày chán ghét trước lời biện hộ của Nordi. Những lời đe dọa của một người phụ nữ nhu mì có khiến ông sợ hãi không?
Nàng cười:
“Kỳ lạ thật. Ông đã từng rất nhiệt tình muốn đánh ta mà.”
Nordi nuốt nước bọt.
“Ông đã bao giờ hối hận về điều đó chưa? Ông đã bao giờ tự ngẫm lại mình chưa?”
“….”
“Ta nghĩ là có.”
Ông có thể không đánh Belinda, nhưng ông còn lâu mới cảm thấy hối hận. Niềm tự hào nhỏ nhoi còn sót lại trong ông đã thể hiện qua điều gì.
Belinda khoanh tay và cảnh cáo ông thật rõ ràng:
“Những người xấu không thể phản bác lại sẽ bị trừng phạt… Ta có nên làm như thế không?”
“…..”
“Có thể ta sẽ làm như vậy. Không, chắc chắn ta sẽ làm như vậy.”
Nordi lại nuốt nước bọt. Vẫn không có câu trả lời, nhưng Belinda dù sao cũng có rất ít hy vọng về một câu trả lời.
Nàng nhận lấy chìa khóa từ tay ông và cười khúc khích:
“Chà, ta sẽ rất vui khi có ông ở bên trong bốn ngày tới.”
Khi nàng nói những lời cuối cùng và mở cửa, một tiếng hét lớn vang lên khắp hành lang:
“Ta xin lỗi!”
Đó là giọng của Nordi. Belinda bình tĩnh quay lại.
“Xin hãy tha thứ cho ta vì những gì ta đã làm trong quá khứ!”
Đây dường như không phải là hành động của những kẻ đạo đức giả. Kẻ yếu không bao giờ cần nàng phải mất nhiều thời gian để nhận được cái cúi đầu từ họ.
Belinda lặng lẽ trả lời:
“Không. Ta không thể tha thứ cho ông.”
Nordi sững sờ nhìn nàng, và bà Ribera lại lau lòng bàn tay ẩm ướt lên tạp dề của mình.
Sau vài giây lặng lẽ nhìn họ, Belinda đóng cửa lại sau lưng.
Ngay khi cô gái và con mèo khuất dạng, Nordi nắm chặt tay với cơn thịnh nộ. Ông không thể chấp nhận rằng một cô gái nhỏ, một người nhỏ hơn, đã làm ông lung lay. Ông rên rỉ thảm thiết.
Belinda dựa vào cửa và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Chà…”
Nàng từ từ trượt xuống sàn với một tiếng thở dài, vẫn còn cứng người. Aymon lặng lẽ đến gần nàng. Belinda, người thường mỉm cười nhàn nhã, giờ đã không còn cười như vậy nữa.
Nàng chống đỡ bằng một lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cái chạm vào sàn nhà lạnh lẽo làm nàng ớn lạnh.
Nàng đã tát Nordi và đá vào ống chân ông rất mạnh đến nỗi ông phải xin lỗi nàng. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi không thể giải thích được đó nhấn chìm nàng hơn bao giờ hết.
Nàng nhắm mắt lại.
「Cô đã cố gắng rồi, Breedee.」
Aymon nghiêng đầu và nhìn nàng với vẻ quan tâm.
Thay vì trả lời, Belinda nhẹ nhàng vuốt má hắn. Chỉ cần nghe hắn gọi tên nàng là nàng đã thấy vô cùng được an ủi.
Nếu không có Aymon, điều vừa xảy ra sẽ không thể xảy ra.
Nhưng nàng tin rằng Aymon sẽ bảo vệ nàng ngay cả khi Nordi cố gắng đánh nàng một lần nữa. Nàng có thể tự tin vì nàng biết rằng Aymon đang ở bên cạnh mình.
“Cảm ơn, Aymon.”
Nàng cố gắng thốt ra một câu mạch lạc.
Aymon, ta thật may mắn khi được quen biết ngươi. – Nàng biết ơn trong lòng.
Nàng nuốt những lời đó vào trong và hít thở.
Aymon vẫn im lặng, quan sát cảm xúc của nàng.
「Hãy giết ông ta đi.」
Hắn nói với giọng thì thầm.
Belinda không thể nhận ra những thôi thúc bị dồn nén đằng sau những từ này. Nàng cố gắng thả lỏng đôi tay đang run rẩy của mình.
Aymon im lặng suốt thời gian đó. Hắn thậm chí còn không cố gắng an ủi nàng ngoài việc dụi mặt vào cánh tay nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu. Nhịp tim thất thường của Belinda cuối cùng cũng bắt đầu dịu lại.
Nàng không biết khi nào thì nỗi sợ hãi này sẽ chấm dứt, nhưng ít nhất thì chắc chắn là nàng đang tiến về phía trước.
Nàng ngồi dậy khỏi tư thế ngồi thụp xuống.
Nordi. Đó là người mà nàng sợ hãi. Ông đã thể hiện tốt hơn những gì nàng mong đợi.
Một điều tốt đẹp là cô đã đem đến đây. – Hắn nghĩ.
Sau khi tránh né nó cả đời, bước đầu tiên đó khiến mọi chuyện có vẻ dễ dàng hơn.
Đó là một khởi đầu.
***
“Nấu lại đi.”
Belinda đẩy đĩa thức ăn ra.
Bà Ribera cắn môi mà không nói lời nào. Đó là lần thứ tư Belinda trả lại món ăn.
Thật không biết xấu hổ…!
Tại sao nàng lại đòi hỏi nhiều như vậy từ một nhà trọ nhỏ? Nàng không thể đến một nhà hàng sang trọng và ăn theo ý thích của mình sao?
Rõ ràng là không. Belinda đã dành hai ngày qua để ra lệnh cho vợ chồng bà.
Đó không chỉ là bữa ăn. Đó hẳn là lời phê bình lần thứ nghìn của nàng trong ngày. Đĩa quá bẩn, thức ăn có vị rất tệ…
Nghĩ lại, phương thức trả thù của nàng rất nhẹ nhàng và trẻ con so với sự tàn bạo mà người ta có thể mong đợi ở một quý tộc.
Chậc, nàng đã từng là một thường dân. Nàng có lẽ không thể giúp được.
Tuy nhiên, việc đó đã khiến Nordi và bà Ribera tức giận. Nàng chẳng những không cảm ơn họ vì đã thu nhận kẻ ăn mày không một xu dính túi là nàng, mà còn đang muốn trả thù họ!
Những đứa trẻ không vâng lời phải được dạy dỗ bằng những trận đòn. Đó không phải là nhiệm vụ của chủ nhân sao?
Nàng nhân viên quán trọ đó bây giờ ở đâu? Nàng không nhận ra mình đã được ban cho ân sủng như thế nào sao?
Bà Ribera dọn đĩa xuống. Một lượt nấu súp cà rốt nữa đang được chờ đợi.
Cuối cùng sau khi kết thúc bữa ăn, Belinda tự mãn lau miệng bằng khăn ăn. Một làn sóng giận dữ nhẹ nhàng thấm qua những lời hỏi thăm ngọt ngào của bà Ribera về món ăn.
Belinda lắc đầu, như thể nàng không chắc mình đang làm gì với người phụ nữ.
Đừng cho rằng đây là dấu chấm hết cho sự trả thù của ta. – Nàng nghĩ thầm.
Họ thực sự nghĩ rằng đây là tất cả những gì cần thiết để bù đắp cho những năm tháng bị đánh đập ư? Nàng thậm chí còn chưa bắt đầu cơ mà.
Belinda đặt khăn ăn xuống và đứng dậy nói:
“Bà không cần phải nấu cho ta bữa tối. Ta sẽ ăn ở một nơi khác.”
Bà Ribera và Nordi thở phào nhẹ nhõm.
Các người sẽ không cảm thấy nhẹ nhõm nữa khi biết ta sắp làm gì. – Nàng nhủ thầm.
Belinda gọi Daisy đến cửa quán trọ. Đã đến lúc bắt đầu làm chuyện mà nàng cần làm rồi.
Daisy, Aymon và nàng băng qua ngọn núi hướng đến ngôi làng bên cạnh. Con đường núi dốc từng khiến nàng mất hơn nửa ngày để đi bộ khi còn nhỏ, nhưng bây giờ, Daisy đang đứng ở điểm đến của họ trước khi nàng nhận ra điều đó.
Giá như ngày xưa nàng có thể đi nhanh như vậy, vậy thì nàng sẽ tiết kiệm được rất nhiều đêm khóc lóc một mình vì đôi chân phồng rộp rồi.
Nàng bước qua con hẻm chợ lần đầu tiên sau mười năm. Biển hiệu của các cửa hàng đã thay đổi và các tòa nhà đã được cải tạo.
“Daisy, tới đó thì rẽ trái nhé!”
Con đường thu hẹp lại, và những viên đá cuội nằm gọn gàng hòa vào một con đường đất. Họ đi men theo các bức tường của tòa nhà và băng qua dây phơi quần áo. Đó là một khu vực mà chỉ có người nghèo và những tên côn đồ đường phố sinh sống. Đáng lẽ ra điều đó phải đáng sợ đối với một người phụ nữ yếu đuối, nhưng với Belinda thì không – vì nàng đã có Shinsu bên nàng.
Họ ngày càng tiến sâu vào khu vực lân cận.
“Daisy, dừng.”
Cánh cửa bám đầy rêu có mùi sắt gỉ. Đó là lối vào sòng bạc mà Nordi từng thường xuyên lui tới. Belinda thường phải đến thăm theo lệnh của ông ta.
Không có ai quanh đây cả. Đây là một nơi phồn hoa vào ban đêm, nơi những người đàn ông mặc áo sơ mi dính máu sẽ nói chuyện và cười trong khi hút thuốc lá.
Bây giờ, nơi đây không có gì khác ngoài sự im lặng.
Belinda do dự một lúc trước khi gõ cửa.