Tiền Truyện Về Quý Cô Nhà Bridgerton - Chapter 1
Đầu mùa hè năm 1786
Với một cô gái trẻ lớn lên trên một hòn đảo, chính xác hơn là ở Somerset thì đáng lẽ cô ấy đã phải dành rất nhiều thời gian dạo chơi nơi bờ biển. Tuy nhiên, điều này lại không đúng với trường hợp của Poppy Bridgerton.
Poppy không xa lạ gì với việc bơi lội. Ở gần nhà cô có một cái hồ và cha mẹ cô đã quyết định rằng tất cả con cái của họ đều phải được học bơi. Không, chính xác hơn phải là các con trai của họ đều phải học bơi. Poppy, đứa con gái duy nhất của cả gia đình, đã hoang mang và phẫn nộ cho rằng cô ấy có lẽ sẽ là người họ Bridgerton duy nhất chết đuối trong một vụ đắm tàu nếu cả nhà cùng đi du ngoạn. Cô nói hết ra suy nghĩ đó của mình với cha mẹ, chính xác từng từ một – như lời giải thích cho có lệ lý do vì sao cô sẽ đi bơi. Cô nói như vậy chỉ vài phút ngay trước khi cô diễu hành cùng bốn anh em của mình xuống hồ và lao mình vào làn nước mắt.
Cô tiếp thu rất nhanh, nhanh hơn ba trong số bốn người anh trai của mình (thật không công bằng khi so sánh cô ấy với anh cả vì tất nhiên anh ấy phải tiếp thu nhanh hơn), và cho đến ngày nay, theo ý kiến của cô, cô là người giỏi nhất, là vận động viên bơi lội cừ khôi (gần) bậc nhất trong gia đình. Cô đã đạt được mục tiêu phải học bơi và cũng sẽ thực hiện được bao mục tiêu khác cô đề ra bất chấp người khác nói rằng cô không có khả năng thiên phú hoặc phụ nữ thì không thích hợp để làm những điều đó. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng học bơi là cần thiết. Và vì vậy cô phải học bằng được cho dù cha mẹ ngay từ đầu không ngăn cấm cô hay ép cô chỉ được kiên nhẫn ngồi chơi trên bãi cỏ. Poppy khi làm bất cứ việc gì đều là do tự bản thân cô muốn chứ không phải hành động nông nổi của đa số thiếu niên lúc bấy giờ.
Có lẽ vậy.
Nhưng hôm nay cô sẽ không bơi đâu. Đây là đại dương, hay chí ít phải là một con kênh, và dòng nước thì lạnh buốt, không có vẻ gì êm đềm giống như hồ nước ở gần nhà. Poppy có thể thích đi ngược lại với số đông, nhưng cô không phải kẻ ngu ngốc. Ở đây cô chỉ có một mình, cô cũng không cần thiết phải cố gắng để chứng minh sự gan dạ hay can trường của mình bằng việc bơi lội ở đây.
Ngoài ra, cô cũng đã có một khoảng thời gian quá tuyệt vời khi được tự do khám phá bãi biển – được cảm nhận những hạt cát mềm mại dưới chân, được đắm mình trong làn gió đậm vị mặn của biển – tất thảy những điều này đối với cô thật kỳ diệu – như thể cô đột nhiên bị rơi xuống giữa Châu Phi bạt ngàn.
Chà, có lẽ không, Poppy nghĩ khi nhấm nháp một miếng pho mát kiểu Anh có vị rất quen thuộc mà cô đã mang theo trong chuyến đi bộ đường dài. Nhưng tất cả những điều này vẫn còn quá mới mẻ. Một dấu hiệu của sự thay đổi chăng? Cô không thể nói trước nhưng chắc chắn những điều này phải mang một ý nghĩa gì đó.
Đặc biệt là bây giờ, khi Poppy nhận thức rõ ràng rằng phần còn lại của cuộc đời cô vẫn sẽ như xưa.
Đã gần tháng 7 và Poppy đã ở London được 2 mùa rồi. Mọi người biết đến Poppy có lẽ đều vì họ thầm tán dương người dì quý tộc của cô, Lady Bridgerton. Và cũng như Poppy đã dự liệu trước, một mùa nữa ở London lại kết thúc nhưng cô vẫn không thu hoạch được gì. Cô vẫn độc thân.
Nghĩ đến đây thì Poppy thoáng thấy một chút buồn chán.
Cô cho rằng bản thân nên cố gắng lưu lại ở London thêm một thời gian nữa, ôm hy vọng có thể thực sự gặp được một ai đó mà cô ấy chưa từng gặp trước đây trong số những người thuộc tầng lớp như gia đình cô (điều này dường như không có khả năng). Poppy lẽ ra có thể chấp nhận lời mời đến mộc trang Kent của dì mình và nếu như người bình thường thì có lẽ cô sẽ thấy có chút cảm tình với một quý ông độc thân, vừa hay được dì tình cờ mời ăn tối (ai cũng nhận ra chẳng có chuyện tình cờ nào ở đây cả). Nhưng tất nhiên điều này buộc cô phải mím môi và cố gắng kiểm soát lưỡi của mình để không bật ra những từ ngữ thật tâm cô muốn nói khi dì Alexandra hỏi cô chàng trai ấy có gì không tốt.
Những chàng trai được dì lựa chọn để cô xem mắt không hợp nhãn cô, họ trông có vẻ toàn là những người tẻ nhạt. Cuộc sống của cô gần như bị giới hạn bởi những buổi hẹn xem mắt và cô cũng cảm thấy bản thân mình đang dần mất đi năng lượng và hứng thú để thức dậy mỗi ngày hơn. May mắn thay, lời mời từ người bạn thân thuở thơ ấu của cô, Elizabeth, đã khiến cuộc sống của cô dường như được cứu vớt. Vài năm trước, Elizabeth cùng chồng đã chuyển đến Charmouth. Chồng cô là George Armitage – một quý ông nhã nhặn và ham đọc sách. Tuy nhiên, vì một lý do cấp thiết nào đó (chi tiết thế nào thì Poppy không rõ), George đã được gọi đến Northumberland, để lại Elizabeth một thân một mình cùng đứa bé mang trong bụng ở ngôi nhà bên bờ biển. Chuyến đi của George dự kiến sẽ kéo dài sáu tháng rưỡi và cũng sẽ là chừng ấy thời gian Elizabeth phải chăm sóc bản thân và con một mình. Quá cô đơn và chán nản, Elizabeth đã ngỏ lời mời Poppy đến nhà mình chơi – coi như một chuyến thăm thú dài hạn để có người bầu bạn. Tất nhiên Poppy đã vui vẻ đồng ý. Cô cảm thấy chuyến đi này sẽ thổi một làn gió mới vào cuộc sống đơn điệu của bản thân. Sẽ tuyệt vời biết bao nếu hai người lại có thể ngồi tâm sự như thuở thiếu thời và ôn lại kỷ niệm ngày xưa.
Nói là làm, Poppy đã đến gặp Elizabeth. Mọi thứ dường như vẫn như ngày xưa. Cô cùng người bạn thân nằm dài nhấm nháp miếng phô mát. Chà. Hmm, duy chỉ có cái bụng to to của Elizabeth là hơi lạ lẫm với cô, cô thầm nghĩ. Điều đó cũng có nghĩa là Elizabeth không thể đi cùng cô ấy trong những chuyến du ngoạn hàng ngày trên bờ biển nhưng điều đó không quá quan trọng. Poppy biết trong từ điển của cô không bao giờ bao gồm từ nhút nhát. Mặc dù bản thân cô thích trò chuyện với người khác nhưng cô cũng rất tận hưởng giây phút riêng tư của bản thân. Cuối cùng, sau hàng tháng trời ngột ngạt ở London, Poppy cũng đã được tận hưởng không khí trong lành mát mẻ của biển cả. Đầu óc cô như được thanh tẩy, sảng khoái và thoải mái hơn.
Mỗi ngày, Poppy đều cố gắng tìm ra một con đường mới để đi dạo và cô đã rất vui khi khám phá ra một mạng lưới hang động nhỏ nằm tiếp giáp giữa Charmouth và Lyme Regis. Chúng đang ẩn mình giữa những con sóng đầy bọt vỗ vào bờ. Hầu hết hang động đều chứa đầy nước khi thủy triều lên nhưng sau khi khảo sát cảnh quan, Poppy tin rằng phải có vài hang động vẫn còn khô ráo ở đâu đó và cô quyết tâm sẽ tìm ra.
Tất nhiên quyết tâm ấy chỉ là thử thách cô đặt riêng cho bản thân mình thôi chứ không phải là vì cô có ý định sẽ “an cư” lâu dài ở một hang động khô tại Charmouth, Dorset nước Anh.
Nước Anh đã rộng lớn rồi, nhưng sao sánh được với Châu Âu, lại càng không thể so với Thế giới. Tuy nhiên, khi có cơ hội để thử thách bản thân thì nên tận dụng chứ nhỉ. Thực hiện thử thách ở mọi nơi mình có thể đặt chân tới cũng mang đến một cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Khi đã dùng xong bữa trưa, cô đưa mắt nhìn lên những tảng đá. Mặc dù mặt trời đã khuất sau lưng nhưng ánh nắng chói chang vẫn còn đọng lại. Ước gì có cây dù hay tán cây rợp bóng mát để che nắng nhỉ. Tuy ánh nắng lúc này cũng khá ấm áp đấy nhưng cô lại để quên chiếc áo khoác dạ ở nhà mất rồi, ngay cả chiếc khăn vuông mà cô hay dùng để bảo vệ da cũng không còn đủ sức che chắn da cổ cô lúc này. Phần thân trên và khoang ngực cô bắt đầu nóng rát và ngứa ngáy.
Nhưng cô không định sẽ quay về bây giờ. Cô chưa từng đi xa thế này trước đây. Thực tế là chỉ mới đây thôi, sau khi cô ra sức thuyết phục cô hầu gái của Elizabeth – Mary – ở lại thị trấn để cô có thể một mình chu du. Elizabeth đã rất tử tế, cô bạn không muốn Poppy gặp nguy hiểm hay cô đơn nên đã cử cô hầu gái đi theo Poppy trong mỗi chuyến tản bộ như một người bạn đồng hành với cô.
“Hãy coi đây là buổi nghỉ bù của cô vậy” – vừa nói Poppy vừa cười vui vẻ.
“Tôi không biết nữa…” – Mary cất giọng đầy lo lắng – “Tôi e là phu nhân đã dặn tôi phải…”
“Elizabeth chỉ lo lắng thái quá thôi. Chắc là sau khi có thai cô ấy mới bắt đầu trở nên như thế. Hình như phụ nữ nào cũng thế cả.”, vừa nói Poppy vừa thầm xin lỗi cô bạn thân của mình, Elizabeth vì đã nói cô như thế nhưng cô không thể kiếm được cái cớ nào hay hơn để trấn an người hầu gái và đánh lạc hướng cô khỏi chủ đề này.
“Ồ, có vẻ đúng là vậy. Chị dâu tôi sau khi mang thai cũng trở nên khó hiểu hẳn. Tôi không tài nào hiểu được chị ấy.”
“Đó thấy không, tôi nói rồi mà. Elizabeth biết là tôi vẫn sẽ ổn khi đi một mình thôi. Không ai để ý đâu mà.”
Và không đợi Mary phản đối, Poppy đã nhanh nhảu nói thêm: “Đừng lo mà Marry, tôi chỉ quanh quẩn đi dạo trên bờ biển thôi, giống như ngày hôm qua khi cô đi với tôi ấy.”
“Vâng, và giống cả buổi chiều hôm kia nữa.”- Mary thở dài, cố không nói về những buổi chiều tương tự để củng cố thêm lập luận của Poppy.
“Đúng rồi, và cả những buổi chiều của tuần trước nữa kìa, đúng chứ?” – Poppy nhướn mày hỏi.
Mary chỉ có thể buồn bã gật đầu.
Poppy không cười. Cô biết là mình đã thành công trong việc thuyết phục Mary. Thành công đã đến thật gần, theo đúng nghĩa đen.
“Đây,” cô nói, hướng người hầu gái đến một quán trà ấm cúng, “tại sao cô không ngồi xuống đây và nghỉ ngơi một chút? Cô biết là cô xứng đáng với phần thưởng này mà. Tôi đã làm phiền cô quá nhiều rồi phải không? ”
“Không có đâu, cô đã rất tử tế mà, cô Bridgerton,” Mary nhanh chóng nói.
“Tử tế và phiền phức nhỉ?,” Poppy nói, vỗ nhẹ vào tay Mary khi cô mở cửa phòng trà. “Cô đã làm việc rất chăm chỉ. Cô xứng đáng được thưởng thời gian riêng dành cho bản thân mà.”.
Và vì vậy, ngay khi Poppy thanh toán tiền cho một ấm trà và một đĩa bánh quy, cô đã nhanh nhẹn chuồn mất. Cô để hai cái bánh quy vào túi và tự cảm thán với bản thân. Thật tuyệt, giờ mình có thời gian một mình rồi.
Giá như có thiết kế phù hợp cho giày nữ để tiện leo trèo nhỉ. Đôi ủng nhỏ của cô trông rất thời trang, nhưng chúng chẳng thể bì được với những đôi ủng trong tủ đồ của các anh trai cô. Cô cẩn thận từng bước một để tránh bị lật cổ chân. Khu vực này rất vắng vẻ nên nếu chẳng may cô bị thương thì có Chúa mới biết chừng nào sẽ có người đến giúp cô.
Poppy vừa đi vừa huýt sáo. Mẹ cô sẽ phát điên nếu thấy cô lại dám huýt sáo như vậy. Bà cho rằng phụ nữ không nên huýt sáo – đó là một hành vi thô lỗ. Thế nên cô đang rất tận hưởng âm thanh do bản thân tạo ra. Sau đó, như chưa thỏa lòng, cô còn bắt đầu ngân nga những câu từ không được đứng đắn lắm với phái nữ.
“ Ồ, người hầu gái đã đi xuống đại dương oh-oh-oh-oh … cùng ánh mắt …” cô vui vẻ hát.
“Ối, cái gì thế này?” Cô dừng lại, nhìn chăm chú vào những tảng đá được sắp xếp một cách khá kỳ lạ ở phía bên phải của cô. Đó là một cái hang. Woa, cái hang này không bị ngập nước.
“Mình đã tìm ra nơi ẩn giấu bí mật rồi, mình thật cừ”, cô vừa nói vừa nháy mắt tán dương bản thân. Cô tiến vào trong hang. Để xem, đây dường như là một địa điểm ẩn giấu hoàn hảo của những tên cướp biển nhỉ? Nhìn bên ngoài sẽ không ai để ý đến sự tồn tại của cái hang vì cửa hang gần như bị che khuất bởi ba tảng đá lớn. Cô đã không ngờ rằng mình thậm chí có thể phát hiện ra “kỳ quan” bí mật này.
Poppy len vào giữa những tảng đá, lờ mờ nhận ra rằng một trong số chúng không lớn như cô tưởng tượng ban đầu, rồi tiến vào miệng hang. Trong lúc chờ đôi mắt thích nghi hơn với bóng tối, cô nghĩ lẽ ra mình nên mang theo một chiếc đèn mặc dù Elizabeth chắc chắn sẽ muốn biết lý do vì sao. Đúng là thật khó để giải thích tại sao người ta lại cần một chiếc đèn khi đi dạo trên bãi biển vào lúc giữa trưa thế này.
Poppy bước từng bước một cách thận trọng, cẩn thận thúc mạnh đôi giày của mình trên mặt đất để xác định được những chỗ gồ ghề bằng cảm nhận bàn chân vì cô không thể nhìn thấy chúng bằng mắt. Rất khó để biết có gì bên trong nhưng điều cô có thể chắc chắn là hang động có vẻ sâu và nằm trải dài vượt xa ánh sáng lúc mới tiến vào. Được khích lệ bởi cảm giác hồi hộp khi khám phá, cô cứ thế tiến về phía trước, từ từ đi sâu vào trong một cách chậm rãi . . . chậm rãi . . . cho đến khi . . .
“Ối!” cô hét lên, nhăn mặt khi tay va phải một thứ gì đó khá cứng bằng gỗ.
“Ồ,” cô kêu lên lần nữa, dùng tay kia xoa lên chỗ đau. “Ow ow ow. Đó là. . . ”
Lời nói của cô ấy dần trở nên ngắt quãng. Cô biết chắc chắn thứ chạm vào tay mình không phải là đá nhũ trong hang. Thực ra cô cảm giác nó giống như góc nứt của một chiếc thùng gỗ thô.
Cô đưa tay chầm chậm cho đến khi chạm vào thứ đó lần nữa. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một cái thùng.
Poppy bỗng dưng bật cười khúc khích. Hãy xem cô đã tìm được gì này? Là kho báu của những tên cướp biển chăng? Hay là chiến lợi phẩm của những kẻ buôn lậu? Hang động này có mùi mốc và cảm giác như đã lâu rồi không ai lui tới, vì vậy bất kể cái thùng này là gì thì nó chắc chắn đã nằm ở đây lâu lắm rồi.
“Chuẩn bị tìm kho báu nào.” Cô bật cười, tự chào mình trong bóng tối. Cô kiểm tra thử chiếc thùng và biết rằng nó quá nặng và cô không thể tự nhấc nó lên. Cô thử đưa tay dọc theo mép thùng để tìm cách mở nó ra. Chết tiệt. Cái thùng bị đóng đinh lại rồi. Cô sẽ phải quay lại đây và thử mở kho báu ra vào một ngày khác, mặc dù cô vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để có được một chiếc đèn và xà beng cho lần tới đây.
Mặc dù . . .
Cô nghiêng đầu sang một bên. Nếu có một cái thùng, không, chính xác hơn là hai cái chồng lên nhau ở ngay chỗ này của hang thì ai biết được phía sâu trong hang sẽ có thứ gì đang chờ cô khai phá nữa, chắc hẳn phải là thứ gì đó thực sự đáng giá.
Cô lao vào bóng tối, cánh tay rón rén duỗi ra trước mặt. Chưa có gì. Chưa . . . không có gì . . .
“Cẩn thận đó!”
Poppy gần như đóng băng.
“Thuyền trưởng sẽ giết anh nếu anh làm rơi thứ này đó.”
Poppy ngừng thở, cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khi cô nhận ra rằng giọng nam thô bạo kia không phải đang hướng về phía mình mà cất lên.
Thở phào chưa được bao lâu, ngay lập tức nỗi kinh hoàng đã ập đến trong cô. Cô chậm rãi rụt cánh tay của mình lại cho đến khi tay cô nằm gọn sát thân người, như thể cô đang tự ôm lấy bản thân để trấn an.
Cô không ở đây một mình.
Poppy cẩn thận thu mình lại, tránh thật xa khỏi cái thùng gỗ. Ở trong đây rất tối, cô ấy phải thật thận trọng, tránh cái thùng kia càng xa càng tốt. Ở đây tối om, cô nghĩ chỉ cần bản thân giữ im lặng thì sẽ không ai có thể phát hiện ra cô, không ai cả, trừ phi…
“Anh có thắp cái đèn bão chết tiệt này lên không hả?”
Đúng vậy, trừ phi bọn họ có đèn.
Ánh sáng bỗng chốc vụt lên từ ngọn đèn, soi sáng cả phần phía sau của hang động. Poppy nhíu mày. Những người này đã vào đây từ phía sau hang sao? Nếu vậy thì họ đã vào đây bằng cách nào? Hang động này dẫn đi đâu cơ chứ?
“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu,” một trong số họ cất tiếng. “Đi giúp tôi tìm những gì ta cần nhanh lên.”
“Phần còn lại thì sao?”
“Vẫn sẽ an toàn ở đây cho đến khi chúng ta quay lại thôi. Dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng rồi. “
Người đàn ông kia phá lên cười. “Thuyền trưởng nói vậy hả.”
“Anh ấy chắc chắn đấy.”
“Nói vậy thôi, chúng ta đều biết thuyền trưởng sẽ không bao giờ từ bỏ mà.”
“Chà, nếu anh ấy không làm vậy thì tôi cũng sẽ nghỉ thôi, tôi đã quá già để làm mấy thứ này rồi.” Poppy nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn khi người đàn ông này đang gắng sức làm gì đó
” Anh đã chuyển tảng đá trước cửa ra vào chưa vậy?” người đàn ông đầu tiên hỏi, thở hắt ra khi anh ta đặt thứ gì đó xuống đất.
Poppy chợt nhận ra thì ra đó là lý do vì sao cô phải cố chen người vào đây mới lọt. Đáng lẽ cô nên tự hỏi là làm thế nào mà một cái thùng lớn như vậy lại vừa khít với khoảng không gian nhỏ hẹp như thế này.
“Hôm qua,” người đàn ông kia trả lời. “Với Billy.”
“Thằng còi đó hả?”
“Mmph. Tao nghĩ giờ nó cũng đã 13 tuổi rồi. ”
“Không thể nào”
Ôi Chúa ơi, Poppy đã biết rồi, cô đang bị kẹt trong hang với bọn buôn lậu hay tệ hơn là bọn cướp biển. Và chúng đang buôn chuyện phiếm với nhau như hai bà già
“Còn thiếu gì nữa không?” tên có giọng trầm hơn cất tiếng
“Thuyền trưởng kêu phải đem cho anh ấy thùng rượu nữa.”
Poppy giật thót, cô thấy toàn thân lạnh ngắt không còn chút máu.
Người đàn ông còn lại cười lớn: “Haha, để uống hay để bán vậy?”
“Chắc cả hai á.”
“Chắc thuyền trưởng sẽ cho chúng ta uống thôi.”
Poppy điên cuồng nhìn xung quanh. Ngọn đèn dường như đã thắp sáng cả không gian và ngay cả chỗ cô đang trốn cũng không thoát khỏi sự bao trùm của ánh sáng. Chúa ơi, cô phải trốn ở đâu cơ chứ. Có một góc khuất nhỏ ở gần cửa hang nhưng mà mấy tên đó chỉ có mù mới không nhận ra cô ở đó. Nhưng ít ra nó đỡ hơn nơi cô đang trốn bây giờ. Poppy lồm cồm bò lại, cúi người rạp xuống. Cô thầm cảm ơn cô hầu đã không đưa cô bộ váy vàng rực sáng nay và bắt đầu lầm rầm cầu nguyện. Đã quá lâu rồi kể từ lần cuối cô thực sự cầu nguyện.
“Làm ơn, Chúa ơi, cứu con với
Con hứa sẽ trở thành người tốt hơn
Con hứa sẽ luôn nghe lời cha mẹ
Con hứa sẽ luôn chăm chú nghe giảng trong nhà thờ
Chúa Giêsu, Mẹ Maria và Thánh Joseph ơi!”..”
Poppy hướng mặt về phía ánh sáng rọi vào chỗ cô. “Ôi Chúa ơi”, cô run rẩy thốt lên.
“ Cô là ai??” người đàn ông đưa ngọn đèn lại gần gương mặt của Poppy
Poppy nhanh trí hỏi ngược lại người đàn ông kia: “Chứ ông là ai?”
Người đàn ông hét lên: “Green!”
Và rồi người thực sự tên Green xuất hiện.
“Ở đây có một cô gái nè”
“Đâu cơ?”
“Đây nè!”
Green chạy lại và hét toáng lên. “Đây là ai hả?”
“Tôi đâu có biết. Nó có nói đâu.”
Green cúi người thấp xuống gần Poppy, trưng vẻ mặt đề phòng và có phần đáng sợ ra hỏi cô: “Cô là ai?”
Poppy chỉ dám nín thinh. Bình thường cô là người rất hoạt ngôn, đâu dễ gì mà cô lại lặng im khi có ai hỏi chuyện mình nhưng có lẽ lúc này, đó là cách tốt nhất.
“Cô là aii?” Lần này, Green gào lên chứ không nhẫn nại như lần trước nữa.
“ Chẳng là ai cả.” Poppy cuối cùng cũng đáp lời. “Tôi chỉ vô tình đi dạo ngang qua đây thôi và tôi sẽ rời đi ngay. Sẽ chẳng ai biết gì cả.” Cô thấy mình đã tìm được chút dũng khí để đối diện với thực tại, khi cô nhận ra người đàn ông có vẻ mệt mỏi nhiều hơn là tức giận.
“Tôi biết.”
“Tôi cũng biết nữa!” Người đàn ông còn lại gãi đầu nói.
“ Tôi có thể đảm bảo là tôi sẽ không nói gì cả. Tôi thậm chí không biết kia là gì mà.”
“ Chết tiệt!”, Green chửi thầm, “ Chết tiệt!”
Poppy len lén quan sát khuôn mặt của hai người đàn ông. Sở thích của cô có vẻ là quan sát diễn biến của các cuộc hội thoại. Thật khó để đoán được tuổi của cả hai người này. Họ đều mang vẻ mặt lam lũ điển hình của những người hay phải dãi nắng dầm sương. Họ ăn mặc giản đơn, chỉ có chiếc áo sơ mi cũ, chiếc quần bò và đôi ủng đại trà mà đàn ông hay mang dù họ biết là chẳng mấy chốc đôi ủng đó sẽ sũng nước vì mồ hôi.
“Chết tiệt!” Green lại lên tiếng. “Sao lại vào hôm nay cơ chứ!”
“Chúng ta nên làm gì với cô ta đây?” Người đàn ông kia hỏi.
“Tôi cũng không biết. Chỉ là không thể để cô ta ở đây được.”
Hai người đàn ông lại nhìn nhau rồi im bặt. Họ lại hướng ánh nhìn ngán ngẩm sang Poppy như thể cô là gánh nặng chẳng biết từ đâu rơi xuống ngay đôi vai của họ.
“ Thuyền trưởng sẽ giết chúng ta mất!” Green thở dài.
“ Đây đâu phải là lỗi của chúng ta đâu.”
“ Chắc ta phải hỏi ý thuyền trưởng xem sẽ làm gì với cô gái này thôi.”
“ Tôi không biết anh ấy đang ở đâu cả. Anh biết không?”
“ Thuyền trưởng không ở trên thuyền sao?” Green lắc đầu và hỏi lại.
“ Không có. Anh ấy chỉ nói hẹn gặp chúng ta ở trên boong tàu trước một tiếng khi ta ra khơi thôi. Chắc là có vụ gì đó cần ngài ấy để mắt tới.”
“ Chết tiệt!” Green lại chửi thề.
Đây là lần đầu tiên Poppy lại nghe nhiều tiếng chửi thề liên tục chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng tình huống này cũng đủ lí giải lý do vì sao lại thế rồi.
Green lại thở dài, nhắm mắt lại như thể đang chuẩn bị đưa ra một quyết định bí hiểm gì đó. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta phải đem cô ta đi cùng thôi.”
“ Cái gì?” Người đàn ông còn lại kinh ngạc.
“ Gì cơ?” Cùng lúc là tiếng hét thất thanh của Poppy.
“ Chúa ơi!” Green rên rỉ bịt tai lại. “ Âm thanh đó phát ra từ miệng cô sao!” Green lại thở dài, ra vẻ cam chịu. “ Tôi đã quá già rồi, tôi không chịu nổi âm lượng quá lớn đâu.”
“ Chúng ta không thể mang cô ta theo được.” Người đàn ông kia phản đối.
“ Nghe lời ông ấy đi. Ông ấy rõ ràng là người rất sáng suốt.” Poppy hùa theo.
Nghe được lời khen, ông ấy liền đứng thẳng người dậy, rạng rỡ giới thiệu: “Tôi tên là Brown.”, vừa nói ông vừa gật đầu lịch sự chào Poppy.
“ Ơ, vâng, rất vui được biết ông, Brown.” Cô do dự không biết nên đưa tay ra bắt tay ông ấy hay không.
“ Anh nghĩ tôi muốn đem nó theo hả? Anh biết mang phụ nữ lên thuyền là xui cỡ nào không, đặc biệt là con bé này.”
Poppy vừa mới hé môi định phản bác thì Brown đã tiếp lời: “ Cô gái này thì có vấn đề gì chứ. Cô ấy mới khen tôi thông minh sáng suốt mà.”
“ Rõ ràng là có vấn đề, hơn nữa con bé này nói nhiều lắm!” Green trả lời.
“ Ông cũng vậy thôi.” Poppy bật lại.
“ Đó thấy chưa!” Green như thể đã đưa ra được bằng chứng.
“ Thôi nào, nó không tệ vậy đâu.” Brown nói.
“ Anh vừa nói anh không muốn mang nó theo mà!”
“ Ờ thì .. không muốn.”
“ Còn gì tệ hơn một đứa con gái cứ lải nhải suốt ngày.” Green làu bàu.
“ Thực ra còn nhiều thứ tệ hơn điều đó nữa và ông nên cảm thấy may mắn khi chưa phải trải qua những điều đó.” Poppy lên tiếng.
Green lại nhìn cô, nhìn thật lâu một lúc rồi ông lại rên rỉ: “ Thuyền trưởng sẽ giết chúng ta mất!”
“ Trừ khi ông không đem tôi theo thì thuyền trưởng sẽ không biết đâu.” Poppy thúc giục.
“Anh ấy sẽ biết. Anh ấy biết tất cả.” Green nói bằng một giọng trầm trầm cảnh giác.
Poppy bất giác cắn môi và suy tính những phương án mà cô cho rằng khả thi để thoát khỏi đây. Cô có thể chạy thật nhanh ra không, nhưng mà Green đang đứng chặn ngay lối ra vào rồi, e là không được. Hay là cô sẽ giả vờ khóc, biết đâu khi thấy những giọt nước mắt thì bọn họ sẽ mềm lòng. Con người ai cũng có trái tim và lòng trắc ẩn mà… nhưng mà lỡ những người này không có thì sao.
Cô lại nhìn Green và cười gượng gạo để xem phản ứng của hắn ra sao.
Green chẳng có vẻ gì là quan tâm tới Poppy mà hướng sự chú ý về phía anh bạn của mình: “ Brown, mấy giờ rồi?” Brown đã biến đâu mất. “ Brown, khỉ thật, anh đi đâu rồi?”
Brown ló đầu lên từ sau đống hàng. “ Tôi đi lấy dây thừng.”
“ Dây thừng sao?” Cổ họng Poppy khô rát.
“ Tốt lắm!” Green lầm bầm.
“ Các người sẽ không trói tôi lại bằng dây thừng đâu!” Có vẻ cô vẫn có thể xoay sở để thốt lên chừng ấy từ.
“ Tôi không muốn làm vậy đâu, nhưng tôi buộc phải làm thôi nên là, tốt nhất cô đừng làm mọi chuyện khó khăn hơn cho cả hai ta nhỉ?”
“ Ông thực sự nghĩ tôi sẽ để yên để ông trói mà mang đi sao?”
“ Tôi đang hy vọng cô sẽ làm thế.”
“ Ồ, ông cứ hy vọng đi vì tôi sẽ …”
“ Brown đâu..” Green gọi lớn.
Green đã thực sự khiến Poppy phải yên lặng.
“ Lấy dây thừng đi” Brown trả lời.
“Ừ, đi lấy cả thứ kia nữa.”
“ Thứ kia là gì?” Brown hỏi.
“ Thứ kia là gì?” Poppy cũng thắc mắc điều tương tự.
“ Thứ đó đó, anh biết tôi đang nói gì mà Brown. À lấy thêm cái giẻ nữa.” Green có vẻ đã mất kiên nhẫn.
“ À, thứ đó, đúng rồi!” Brown đã biết câu trả lời.
“ Thứ đó là gì vậy?” Poppy tò mò.
“ Cô sẽ không muốn biết đâu.” Green trả lời.
“ Tôi đảm bảo với ông là tôi muốn biết.” Và khi lời vừa thốt ra thì cô đã bắt đầu hối hận.
“ Do cô nói cô sẽ không để yên, cô sẽ chống cự nên là…” Green bắt đầu giải thích.
“ Đúng rồi, chứ ông muốn tôi làm sao?”
“ Nhớ là ban nãy tôi đã nói tôi đã quá già để chịu được tiếng ồn chứ?”
Poppy gật đầu.
Và Green nói: “ Thực ra là bao gồm cả việc chống cự nữa.”
Brown lại xuất hiện. Ông ta đưa cho Green cái chai màu xanh, trông có vẻ như là một thứ thuốc, rất đáng ngờ. “ Đây nè Green”
“ Tôi đã bảo rồi, vậy sao cô còn muốn khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn nữa.” Vừa nói Green vừa mở nắp cái chai.
“ Ông không định để tôi phải uống cái chai này chứ? Tôi sẽ không uống đâu.” Poppy thì thầm.
Green lắc đầu. “ Anh lấy cái giẻ rồi chứ Brown?” Green hỏi.
“ Xin lỗi nha.”
Green lại thở dài và lấy đi cái khăn nỉ Poppy dùng để phủ trên cổ và phía trên của chiếc váy. “Chúng ta phải dùng khăn tay của cô thôi. Giữ yên đấy!” Green nói với Poppy.
“ Ông định làm gì hả?” Poppy hoảng sợ bật khóc và giật mạnh người ra phía sau khi chiếc khăn choàng của cô bị cướp lấy.
“Tôi xin lỗi..”. Lạ kỳ thay, lời xin lỗi này có vẻ như rất thành tâm.
“Đừng làm vậy mà…” Poppy rên rỉ và cố lách đi xa khỏi Green.
Tuy nhiên, cô chẳng thể trốn tránh được bao xa. Lùi lại vài bước là lưng cô đã chạm vào tường rồi. Cô nhìn Green đầy sợ hãi. Ông ta đang đổ thứ dung dịch đáng ngờ kia vào cái khăn mỏng manh của cô. Chẳng mấy chốc cái khăn đã ướt sũng, vài giọt nước cứ vậy rơi xuống và biến mất trên nền đất ẩm ướt.
“ Anh phải giữ cô ta lại đấy Brown” Green nói.
“ Không được, không…” Poppy hoảng hốt khi thấy cánh tay Brown vòng qua người cô.
“ Xin lỗi..” – Lời xin lỗi của Brown cũng nghe sao quá chân thật, có vẻ là ông ta cũng thực sự cảm thấy có lỗi với Poppy.
Green vò chiếc khăn thành hình quả bóng rồi nhét nó vào miệng Poppy. Poppy cố gắng phản kháng, thở hổn hển trước mùi hóa chất nồng nặc…
Và rồi mắt cô cứ thế mờ dần… tất cả mọi thứ biến mất…