Tiểu Thư Phản Diện Chỉ Muốn Cưới Một Thường Dân!! - Chapter 004
- Home
- Tiểu Thư Phản Diện Chỉ Muốn Cưới Một Thường Dân!!
- Chapter 004 - Ah… vậy đây chính là “chuyển sinh” trong truyền thuyết đó sao?
Trong khi cuộc hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn, tôi vẫn đứng cạnh Ursch-kun không rời.
“Isabella, cha cậu ngất xỉu mất rồi huh~. Đầu của ngài ấy hình như còn bị va đập, không biết ngài ấy có ổn không~?”
Ursch-kun hạ mắt, nhìn thẳng vào phụ thân của tôi đang được đỡ dậy. Phụ thân vốn dĩ là một người đàn ông to lớn cao gần 2 mét, cân nặng gần 100kg. Ông ấy cũng không phải là dạng mập mạp, mà chính là kiểu cơ bắp cuồn cuộn đó. Mặc dù ông bận rộn với cả đống giấy tờ làm việc của một Công tước hay Thủ tướng, tôi nghĩ người có vẻ hợp hơn với hình tượng chiến đấu cùng búa rìu hay xông thẳng vào chiến tuyến của địch. Với một cơ thể như thế, tiếng động khi người ngã xuống có chút lớn hơn bình thường. Dù gia đình Công tước có rất nhiều người hầu, họ cũng chẳng thể nào đỡ được ông ấy, không còn cách nào khác ngoài lôi kéo cơ thể ngài.
Bởi vì ngoại hình của phụ thân nhìn như vậy đó, không ai ngờ rằng chỉ một lời từ con gái, ngài ấy bất ngờ đến nỗi ngất xỉu. Ít ra thì, tôi cũng không ngờ ông sẽ như vậy. Nghĩ rằng có thể phụ thân không đồng ý, tôi liền vạch sẵn thêm vài kế hoạch để thuyết phục. Tuy nhiên, có lẽ là cũng không có đủ thời gian cho việc đó nữa rồi.
Trong tình huống này, tôi không thể làm gì hơn.
Tôi dành tâm trí của mình cho việc trấn an Ursch-kun, cậu ấy có vẻ lo lắng.
“Nếu là phụ thân thì sẽ không sao đâu. Cậu thấy đó, phụ thân mình to lớn như vậy. Kể cả khi ông té ngã rồi va chạm như vậy, cũng sẽ không có tổn thương gì đâu mà.”
“Mặc dù không có tổn thương bên ngoài, liệu trái tim của ngài ấy vẫn ổn chứ~?
“Hngh! Việc đó… có lẽ đúng. Mình xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng nhé.”
“Đương nhiên là mình sẽ lo lắng rồi. Đó là cha của cậu cơ mà, mình cũng cần được ông ấy chấp thuận hôn sự này.”
Ursch-kun!! Tôi thấy cậu hoàn toàn muốn kết hôn với tôi!! Hạnh phúc quá đi mất!!
“Lỡ như, mình chỉ nói phòng chừng trường hợp thôi, nhưng… nếu mà cha cậu không đồng ý…”
“Vậy chúng ta có thể bỏ trốn cùng nhau~. Đó có vẻ là một việc bất khả thi ở thời điểm hiện tại, nhưng một khi chúng ta có thể sống tự lập rồi, hãy rời khỏi thủ đô hoàng gia. Đến lúc đó, mình đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, có thể chăm sóc cho cậu, Isabella.”
Ah, vậy ra cậu ấy thật sự nghiêm túc về vấn đề bỏ trốn! Nếu tôi có thể ở cạnh Ursch-kun thì tôi sẽ sống tốt thôi kể cả khi chúng tôi không giàu có! Thật sự thì, nghĩ đến cốt truyện chính cùng cái kết bị xử tử hay kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi, rời khỏi nơi này cùng Ursch-kun nghe cứ như thiên đường vậy!! Cả việc hai chúng tôi đều sẽ đến Học viện Ma thuật trong tương lai dựa vào cốt truyện, chúng tôi nhất định là có thể sử dụng pháp thuật, vậy nên cuộc sống sau khi bỏ trốn hẳn là cũng chẳng đến nỗi nào?
“Trong trường hợp đó, hãy cùng nhau mở một cửa hàng buôn bán nhé!”
“Wow, nghe thích thật đó~. Nếu vậy thì mình sẽ bắt đầu phụ giúp cha và tiết kiệm tiền tiêu vặt. Có ổn không nếu chúng ta bắt đầu với một cửa hàng nhỏ trên xe ngựa trước?”
“Chắc chắn rồi! Chúng ta có nên bắt đầu với thảo dược không? Mình cũng sẽ bắt đầu học về các chủng loại cây thuốc!”
Dù sao thì nhiệm vụ đầu tiên trong trò chơi bắt đầu với việc hái thảo dược mà!! Kể cả những trò chơi nhỏ của [Love☆Magical], có những nhiệm vụ như là thu thập cây thuốc và nấm, vậy nên tôi nghĩ hẳn là có những yêu cầu và công thức riêng về việc chế tạo thảo dược.
“Về thảo dược thì, cậu cứ giao cho mình~. Mình nghĩ là mình có thể làm thuốc từ chúng.”
Fufufu… Tôi bật cười trước lời khẳng định đáng tin cậy của Ursch-kun. Quả nhiên là con trai của một thương nhân, cậu ấy biết nhiều thật đấy. Tuyệt!! Nhưng mà ý cậu ấy là gì khi nói rằng cậu ấy nghĩ là cậu ấy có thể làm được? Có phải ý Ursch-kun là cậu ấy biết phương pháp để làm chúng, nhưng chưa từng thực hành trước đây? Tôi không hiểu lắm, nhưng trong trò chơi, cậu ấy bán các vật phẩm phục hồi, vậy nên tôi chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu. Tuy nhiên, có vẻ như có ý nghĩa sâu hơn trong lời nói của cậu ấy… Ursch-kun còn có cả mặt bí ấn nữa đó!! Thật sự đáng yêu!!
“Khoan… đợi đã, cả hai con, làm ơn dừng cái kế hoạch đó lại…”
Ah, người này, là Chủ tịch Thương hội Schneiver, người vừa ngất đi lúc nãy. Hm? Nghĩa là?
“Hmm~? Có chuyện gì sao, cha? Sao người lại nằm bò trên sàn rồi run rẩy như vậy… bắt chước nai con sao?”
Ursch-kun cúi đầu nói chuyện với người đàn ông nằm bò trước mặt cậu ấy. Phải rồi, chủ tịch của Thương hội Schneiver, rõ ràng ông ấy chính là cha của Ursch-kun.
Tôi phải chào hỏi đàng hoàng mới được…
“Chào ngài, con là con gái thứ ba của gia đình Công tước Rottenstein, Isabella Ali Rottenstien. Thật là một vinh dự khi được gặp cha.”
“Eh, cha… khoan, ý ta là. Chuyện đó cứ nói sau đi, tiểu thư Isabella… Ta là cha của Ursch, cậu nhóc đang đứng cạnh con, tên ta là Nathan Schneiver, là Chủ tịch của Thương hội Schneiver, chúng ta đã từng gặp trước đây.”
“Chắc chắn rồi, con luôn cảm thấy tuyệt vời khi sử dụng trâm cài tóc hay những bộ váy tuyệt đẹp từ Thương hội của người.”
Thương hội Schneiver luôn có những sự lựa chọn hoàn hảo đối với chất liệu dùng để may vá hay chế tác phụ kiện, cũng như có những thiết kế riêng độc đáo tuyệt đẹp. Đồng thời cũng nhanh chóng trong khâu sản xuất và giao hàng, những điểm này đã tạo nên danh tiếng đối với phụ nữ của tầng lớp quý tộc. Tuy nhiên, lý do thật sự đằng sau sự thành công của Thương hội hàng đầu Vương quốc Rosereale chính là Vật phẩm Ma thuật. Họ làm tất cả mọi thứ, từng bước rèn luyện với tiềm năng trở thành những nhà giả kim thuật, có các kế hoạch tuyển dụng những nhân tài, và sở hữu những cửa hàng chế tác Vật phẩm Ma thuật.
“Ồ không, phải là vinh dự của tôi được Gia đình Công tước Rottenstein để mắt đến… Chả là, ta có một số chuyện muốn trao đổi với con trai… Có thể nào mượn một chút thời gian của thằng bé không?”
Có chuyện gì họ cần nói với nhau nhỉ? Về chuyện kết hôn sao? Tôi tưởng chỉ cần thuyết phục phụ thân thôi, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, tôi cũng cần nhận được sự đồng ý từ Ursch-kun nữa. Phải có thêm vài kế hoạch dự phòng mới được.
“Được chứ, thưa cha. Ursch-kun, mình sẽ đợi ở đây, cậu cứ nói chuyện với cha nhé.”
“Tuân lệnh. Mình sẽ quay lại nhanh thôi nên hãy đợi mình nhé~.”
Không khí ngập tràn ấm áp bởi vì nụ cười của Ursh-kun, kể cả khi tôi đã rời khỏi căn phòng, cậu ấy vẫn tiếp tục vẫy vẫy tay với tôi, làm trái tim này rung động không thôi. Đi dọc trên hành lang, tôi đến gần nhân công của Thương hội Scheiver, có khi lại biết thêm được điều gì về cha chồng tương lai. Thu thập thông tin đóng vai trò quan trọng trong việc thuyết phục mà.
“Vậy thì, chúng ta có thể kết thúc lần bán hàng này ở đây. Hãy bắt đầu di chuyển 15 vật phẩm mà Công tước và Công tước phu nhân chọn lựa tới nhà kho thứ nhất để họ có thể dễ dàng vận chuyển sau này. Tất cả những vật phẩm khác sẽ được dọn vào kho thứ hai.”
Có vẻ là họ sẽ bận rộn mang cả những vật phẩm không được lựa chọn trở về xe chở hàng. Những kiện hàng nội thất kích thước lớn với số lượng nhiều như là tủ quần áo, bàn trang điểm, gương gây khó khăn trong việc vận chuyển về xe ngựa. Không biết họ phải di chuyển bao nhiêu lượt để có thể hoàn thành công việc nữa…
“Sẽ tốt biết mấy nếu họ có thể sử dụng [Closet]…”
[Closet] là tên một tiện ích trong trò chơi [Love☆Magical], có lẽ là một tiện ích được phân loại vào “Ma thuật Không gian”. Tôi chưa từng thấy bất kỳ ai sử dụng loại ma thuật này trong suốt sáu năm sống ở thế giới này, có lẽ đó chỉ là một tính năng được sử dụng trong trò chơi mà thôi.
“[Mở Closet] !!” Đùa thôi.
….… Đợi… Eh?
Eh? Huh? .. Không không không…
Tôi đã nghĩ là sẽ không thể nào có chuyện đó đâu, nên chỉ định đùa một chút thôi, nhưng mà…
Không thể tin được, tôi không biết là ngài thật sự tồn tại đó, Ngài [Closet].
Trước mắt tôi, khoảng cách 30 cm so với mắt, một màn hình với độ mờ nhất định hiển thị tính năng [Closet] xuất hiện trong không trung, khiến tôi trong khoảnh khắc đứng hình. Mặc dù kích cỡ của [Closet] khá lớn, không có bất kỳ dấu hiệu nào những người xung quanh tôi chú ý đến nó. Có vẻ là chỉ có tôi có thể thấy được. Khi tôi di chuyển tầm mắt, [Closet] cũng theo đó thay đổi vị trí hiển thị.
… Nhưng tại sao nó lại mở ra? Không phải đây chỉ là một tính năng trong trò chơi thôi sao? Và tại sao nó lại nằm trong túi vật phẩm dù đây là lần đầu tôi sử dụng nó? Ý tôi là, làm sao tôi sử dụng được tính năng này đây? Có phải là như một màn hình cảm ứng không nhỉ? Hay là phải sử dụng ý nghĩ của chính mình? Tôi nhìn [Closet] đột ngột biến mất.
Người xung quanh sẽ thấy lạ nếu tôi cứ vẩy tay vào không trung mất, vậy nên tôi thử sử dụng suy nghĩ của mình. Để xem nào… Có vẻ là mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng theo từng mục. Tôi mở mục Vật phẩm Hồi phục, được chia ra thành nhiều mục nhỏ khác: Thuốc Hồi phục, Đạo cụ Phục hồi và các loại vật phẩm bảo vệ. Thuốc hồi phục rõ ràng là những loại chất lỏng ma thuật có khả năng chữa lành… vậy nên để xem mục Đạo cụ nào.
….…
Ah, những vật phẩm này tôi đã lấy được trong trò chơi ở kiếp trước đây mà.
Có vẻ là kể cả những thứ tôi mua bằng tiền dành cho chi phí ăn uống cũng ở đây, chúng cũng theo tôi chuyển sinh cả rồi.
Ah… vậy ra đây là “Gian lận Chuyển sinh” trong truyền thuyết nha.
- Home
- Tiểu Thư Phản Diện Chỉ Muốn Cưới Một Thường Dân!!
- Chapter 004 - Ah… vậy đây chính là “chuyển sinh” trong truyền thuyết đó sao?