Học viện Xenomium, ký túc xá nam.
Sau khi trở về từ lớp học, Felix đã làm rơi những món quà và bức thư đang nằm trên bàn. Những món quà này hắn nhận được từ các nữ sinh của Học viện Xenomium. Cách hành xử thô lỗ của Felix làm cho những món quà văng ra khỏi bàn.
Adrian đang đọc sách trên ghế sofa, cau mày nhặt chúng lên. Tên của cậu được phát thảo xinh đẹp trên giấy gói.
“Tại sao anh lấy quà của em?”
Felix nhún vai trả lời, “Anh phải làm gì khi bọn họ đưa nó cho anh và nghĩ anh chính là em?”
“Anh không định để tóc dài lại à?”
“……trời nóng.”
Felix mỉm cười tinh nghịch khi nhặt những chiếc bánh quy làm bằng tay được gói cẩn thận bên cạnh. Hắn tháo dải ruy-băng với vẻ thích thú và ném từng chiếc bánh vào miệng.
Adrian lắc đầu khi nhìn mái tóc ngắn của Felix. Sau kỳ nghỉ hè, mái tóc dài của Felix đã được cắt ngắn. Sau đó, cậu thường xuyên bị nhầm với Adrian, em trai sinh đôi của mình.
Khuôn mặt, chiều cao và giọng nói của họ giống nhau đến mức khó mà phân biệt được. Sự khác biệt duy nhất giữa họ là độ dài của tóc.
Adrian, có mái tóc ngắn màu vàng được vén sau tai. Cậu bảnh bao trong bộ đồng phục sinh viên. Tuy nhiên, người anh sinh đôi – Felix – lớn tuổi hơn lại để mái tóc vàng dài xõa ngang vai. Áo sơ mi của hắn không bao giờ được cài cúc đúng cách.
Đây là cách phân biệt cặp song sinh Berg, họ được các sinh viên và giáo viên của học viện biết đến rất nhiều.
Felix và Adrian đã tuân theo những “quy tắc” này trong nhiều năm. Họ khó chịu khi mọi người nhầm họ với người còn lại. Nhưng vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, Felix đã phá vỡ quy tắc; mái tóc vàng dài của hắn đã được cắt ngắn.
“Mọi người có thể nhầm lẫn đấy” Adrian phàn nàn.
“Cứ để họ nhầm lẫn. Từ bây giờ, em cứ để vậy đi.” Felix nhẹ nhàng đáp lại, dường như không hề nghiêm túc gì với đứa em song sinh của mình.
“Bây giờ không ai có thể phân biệt được chúng ta, ngay cả cha mẹ.”
***
Felix cười khúc khích khi nghe Adrian nói. Nếu là cha mẹ họ, hắn thực sự nghĩ việc này có thể xảy ra.
“Độ dài của tóc anh thì có liên quan gì?” Felix cho chiếc bánh quy cuối cùng vào miệng và phủi sạch những mảnh vụn trên tay. “Chừng nào chúng ta còn là Hoàng tử Berg, họ sẽ không thực sự quan tâm phân biệt người nào trong chúng ta cả.”
Khóa học tiếp theo của Felix sẽ chỉ có một kỳ nghỉ ngắn hạn. Hắn duỗi tay đứng dậy với vẻ mặt mệt mỏi.
“Tại sao em lại nhàn rỗi trong khi anh mày lại bận bịu như này hả? Em không có lớp học à? “
“Ý của anh là em đang rảnh rỗi ư?” Adrian cau mày trước câu hỏi của Felix. “Bây giờ em cần phải làm việc với hội sinh viên. Ngoài ra còn có công việc ở thư viện. “
Adrian là chủ tịch hội sinh viên cũng như thủ thư. Đó là niềm đam mê mà Felix không bao giờ có thể hiểu được.
“Đó là lý do tại sao em bảo anh phải tham gia các khóa học bắt buộc sớm hơn. Có phải anh bận rộn vì anh mãi lo trốn tiết và đi chơi? “
Felix nhanh chóng mang túi rời khỏi phòng khi em trai bắt đầu càm ràm. Adrian không thể dừng giảng đạo lý một khi cậu bắt đầu.
Học kỳ thứ hai lại bắt đầu.
Mùa thu đã đến, nhưng khuôn viên trường vẫn còn dư âm cuối của mùa hè. Cái nắng gay gắt của mặt trời chiếu xuống tán cây, và tiếng ve kêu râm ran như mưa từ những tán cây xanh tươi.
Đi dạo trong khuôn viên nóng nực, Felix nghĩ về những gì Adrian đã nói: “Bây giờ sẽ không ai có thể phân biệt chúng ta. Ngay cả cha mẹ của chúng ta”.
Đúng là ngay cả cha mẹ của họ cũng không thể phân biệt được họ. Felix nhớ lại khuôn mặt của cha mẹ khi đã liên tục gọi anh là Adrian.
Nhưng sự thật là không ai có thể phân biệt được họ.
Cho đến khi ‘cô ấy’ xuất hiện.
***
Felix đang đi bộ dọc theo con đường, chân đá vu vơ vào một hòn đá, bỗng hắn chợt dừng lại.
“Nhắc tào tháo tào tháo liền xuất hiện”
Người đang đi từ bên kia đường không ai khác chính là ‘cô ấy’.
“Lucy Keenan.” Felix lẩm bẩm tên cô gái.
Mái tóc nâu nhạt gợn sóng được tết gọn gàng. Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi cài cúc đến tận cổ trong thời tiết nắng nóng thế này.
Ngay cả bước đi cũng nghiêm trang. Cô đang đi bộ xuống phố, nhìn vào một tờ tiền nhỏ và đột nhiên ngước lên như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình.
Đôi mắt của Lucy Keenan mở to rồi nheo lại liên hồi, sau đó cô đứng thẳng người khi phát hiện ra Felix.
Không, nó đang nheo lại.
Suy nghĩ về điều gì đó.
Felix khẽ cười một mình, thích thú với biểu hiện thay đổi nhanh chóng của cô. Cô chắc hẳn đang băn khoăn không biết Berg trước mặt mình là Adrian Berg hay Felix Berg. Felix khẽ nhếch khóe môi cười nhẹ. Đó là nụ cười mà Adrian thường mang.
Một nụ cười ngọt ngào mà bất cứ ai cũng có thể nhầm hắn với Adrian.
Đúng như dự đoán, Lucy Keenan sải bước về phía hắn với nụ cười thân thiện trên môi. Nhìn thấy điều này, Felix cảm nhận được cảm giác chiến thắng kỳ lạ.
“Adrian tiền bối, lát nữa có một cuộc họp trong phòng hội học sinh…” Lucy Keenan đang đến gần hắn với giọng nói nhỏ và rõ ràng đã dừng bước chân. Ngay sau đó, nụ cười biến mất không chút dấu vết trên khuôn mặt cô, thay vào đó là sự ngượng ngùng.
“Ah…”
Lucy Keenan kêu lên một tiếng mà hắn không hiểu, cô lập tức xoay người lại. Sau đó, cô bắt đầu quay lại con đường mà cô đã đi trước đó với tốc độ rất nhanh.
Felix nhướng mày khi nhìn bóng lưng Lucy Keenan biến mất. Cảm giác chiến thắng tràn ngập trong tim hắn đã hoàn toàn biến mất. Hắn điên cuồng vò đầu bức tai.
“Làm tôi bực mình rồi đấy”
***
Felix đã biết đến sự tồn tại của Lucy Keenan vào học kỳ đầu tiên của năm đó. Đó là một ngày mùa xuân khi hắn và Adrian đội cùng một chiếc mũ. Felix đã cuộn mái tóc dài của mình và giấu nó dưới chiếc mũ, khiến cho mọi người không thể phân biệt được hắn với Adrian.
Không chỉ các sinh viên và giáo viên khác, mà ngay cả người bạn thân nhất của họ là Alec cũng không thể phân biệt được. Anh ta đứng trước mặt họ và nghiêng đầu. “Gì??? Trò bịp bợm gì đây? Bỏ mũ ra nhanh lên. Tao không thể phân biệt được ai là ai. ” Cặp song sinh phá lên cười khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Alec.
“Không, hôm nay cha chúng ta sẽ đến.”
“Công tước Berg?”
Công tước Arthur Berg là một trong những người quyền lực và giàu có nhất trong Đế chế Veros. Học viện Xenomium đã nhận được nhiều khoản quyên góp lớn từ ông ấy.
Để tránh bị cha bắt gặp, cặp song sinh, những người nhận thức rõ tính cách nghiêm khắc và lạnh lùng của cha, đã đến trường với bộ trang phục chỉnh tề. Felix thường không đeo cà vạt vì hắn thấy nó nhàm chán, nhưng nay đã đeo một chiếc.
“Anh không thể chịu được. Chỉ cần đợi cho đến khi cha đi” Felix nói rồi thô bạo kéo thẳng chiếc cà vạt quanh cổ.
Bất cứ khi nào cha họ đến thăm, Felix và Adrian cũng sẽ được gọi đến văn phòng hiệu trưởng. Hắn muốn chuyến thăm của người cha phiền phức của mình đến học viện kết thúc càng sớm càng tốt.
“Ở đây…”
Điều đó đã xảy ra. Felix và Adrian quay lại đối mặt với giọng nói nhỏ sau lưng họ. Một nữ sinh với đôi mắt lục bảo bí ẩn ngước nhìn họ. Với một mảnh giấy trên tay có ghi ‘Thư mục mới của Thư viện’, có vẻ như cô ấy đến để giao danh sách cho Adrian, thủ thư của thư viện.
Sau đó, Felix mới nhớ lại cô gái đó là một nhân viên thư viện mà hắn đã gặp vài lần.
Felix đang cảm thấy buồn chán, vì vậy hắn đột nhiên muốn bắt đầu một trò chơi khăm. Hắn tiến đến gần cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, thân thiện trước khi Adrian kịp bước tới.
Hắn đợi cô gái đưa danh sách cho mình. Nhưng cô gái chỉ nhìn xuống tay Felix trong khi cầm tờ giấy.
“Tôi…” Cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt căng thẳng và do dự. “Đây là danh sách câu lạc bộ sách mới mà tôi muốn đưa cho tiền bối Adrian,” cô nói và ngay lập tức đưa tờ giấy cho Adrian.
***
“Này, đừng đùa giỡn nữa,” Adrian nói, thúc cùi chỏ vào Felix. Cậu lấy tờ giấy từ tay cô.
“Anh xin lỗi, Lucy. Anh đang bận với hội sinh viên, nên dường như anh đang đặt gánh nặng lên vai em. Anh là người đứng đầu thư viện…”
Lucy lắc đầu. Mặt cô đỏ bừng sau khi nghe Adrian nói.
“Dạ không! Em cũng là quản lý năm thứ hai rồi!
Em cũng không bận lắm đâu. “
“Được rồi, cảm ơn em. Rất mong được hợp tác với em.”
Adrian trả lời với giọng nói nhẹ nhàng. Lucy bình thường thì luôn phô ra cái vẻ mặt căng thẳng, lần đầu tiên toát lên vẻ tỏa sáng rực rỡ như vậy.
Felix lúng túng đứng đó, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt.
Làm sao cô biết?
Em ấy không có bảng tên, thậm chí không cầm một cuốn sách nào có ghi tên cả. Tuy nhiên, cô không ngần ngại kết luận hắn không phải Adrian. Cô có thể phân biệt cặp song sinh trong nháy mắt.
Lucy đưa danh sách rồi lịch sự chào tạm biệt các tiền bối và rời đi.
“Tên cô ấy chính xác là gì?” Felix hỏi, nhìn vào góc nơi cô biến mất.
Alec cười tinh quái với hắn. “Cái gì, Felix! Mày hứng thú phải không?”
“Này, anh không được……. Đừng làm vậy. Lucy là…” Adrian mắng Felix với vẻ lúng túng.
Nhưng Adrian chưa kịp nói xong thì Felix đã giơ tay ngăn cản. “Không. Em không cần phải nói với anh rằng anh chỉ là tò mò. “
Felix giải thích rằng cô đã đoán nó thật đơn giản. Đó là một khả năng. Nếu không, làm thế nào cô có thể phân biệt họ trong nháy mắt trong khi ngay cả cha mẹ của họ cũng không thể.