Nhưng điều tương tự đã xảy ra thêm một vài lần nữa.
Sau lớp học kiếm thuật, khi Felix và Adrian bước ra khỏi trung tâm huấn luyện với chiếc khăn trên đầu, Lucy do dự và tiến lại gần họ, cô đã xác định chính xác Adrian. Điều đó cũng đã xảy ra trong một cơn mưa lớn, cả Adrian và Felix đều mặc áo mưa với mũ trùm kín đầu.
Lucy Keenan có thể phân biệt cặp song sinh nhà Berg dựa trên một số thứ khác ngoài độ dài của tóc.
“Này, Alec. Tao có nốt ruồi nào trên tai không? ”
“Nốt ruồi?” Alec bối rối trước câu hỏi khác thường của Felix, nhưng cũng sẵn lòng kiểm tra tai hắn. “Mày không có nốt ruồi nào cả.”
Sau đó, Felix cúi đầu cho Alec thấy đỉnh đầu của mình.
“Mày đang làm gì thế?”
Mặc kệ đứa bạn đang hoang mang, Felix kéo Adrian lại gần mình. “Hãy nhìn vào vị trí sợi tóc của Adrian và tao xem. Mày thấy sao? Có khác gì không?”
“… Giống nhau.”
Không đời nào. Ngay cả vị trí sợi tóc cũng vậy. Felix nhìn em trai sinh đôi của mình. Thằng cha này thực sự có thể là doppelganger của mình. Không phải do nốt ruồi hay sợi tóc. Nếu vậy, chỉ có thể lý giải là do…
*doppelganger (tạm dịch: người song trùng): chỉ những người có vẻ ngoài tương đồng.
“… Có lẽ tao đẹp trai hơn Adrian một chút, phải không?”
Alec ngạc nhiên khi nhìn Felix, hắn hỏi với vẻ mặt nghiêm túc không hề đùa giỡn.
“Hai người giống nhau như đúc, cứ như thể đang soi gương vậy!”
Rốt cuộc, học kỳ đã kết thúc mà không thể lý giải bất kỳ câu hỏi nào về Lucy Keenan. Học viện đang trong kỳ nghỉ hè, và Felix khi trở về dinh thự của công tước đã thề với bản thân rằng hắn sẽ không bận tâm đến những chuyện không đâu nữa.
Hắn chắc chắn đã hạ quyết tâm.
***
Nhưng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ về nó. Hắn cứ băn khoăn mãi.
Sự khác biệt giữa chúng tôi trong mắt cô ấy là gì?
Có vẻ như sự lo lắng vô ích này sẽ chỉ chấm dứt khi hắn phát hiện ra sự khác biệt giữa mình và Adrian mà chỉ Lucy Keenan mới có thể nhìn thấy. Vì vậy, Felix đã cắt mái tóc dài màu vàng của mình vào đêm trước khi rời khỏi dinh thự của công tước và quay trở lại học viện. Hắn đứng trước gương và soi mình; hắn trông rất giống với người em song sinh của mình. Ở cấp độ này, ngay cả Lucy Keenan cũng khó mà phân biệt được họ.
Felix đã nghĩ như vậy.
* * *
Đã một tuần kể từ khi học kỳ bắt đầu. Felix hơi hối hận về sự lựa chọn vội vàng của mình khi đã cắt phăng mái tóc. Khi Adrian phàn nàn, hắn chỉ nói đùa và cười, nhưng bây giờ hắn bắt đầu khó chịu vì sự hiểu lầm của mọi người.
“Adrian!”
“Tôi là Felix.”
“Adrian-kun!”
“Đây là Felix.”
“Adrian? Không, có phải Felix? …… Adrian, phải không? ”
“Đó là Felix!”
Felix chán nản bước xuống hành lang để tránh mọi người sau khi bị nhầm lẫn không biết bao nhiêu lần. Hắn phát ngán khi phải giải thích rằng mình không phải Adrian. Khi quay lại một góc, hắn bắt gặp một người đang đi ngang qua với khuôn mặt và biểu cảm giống mình.
Là “Adrian.”
Cậu em trai mà mọi người đang tìm. Cậu ta có vẻ không đẹp bằng Felix. “Hắn thầm nghĩ”
“Này, Felix,” Adrian nói và lông mày của cậu cau lại như thể mệt mỏi vì điều gì đó. Trước khi có cơ hội nói gì, Felix đã nhanh chóng giơ hai tay lên đầu hàng. Hắn biết rõ em trai mình muốn nói gì.
“Anh sẽ để lại tóc. Và anh sẽ không cắt nó nữa. “
“… Đây là điều sáng suốt nhất mà anh nói được trong cả năm đấy.” Adrian dựa vào tường, trên mặt nở một nụ cười bất lực.
Có một quầng thâm đen trên khuôn mặt đẹp trai của cậu. Lớp tốt nghiệp, hội trưởng hội sinh viên, quản lý thư viện. Felix thấy được sự mệt mỏi của em trai, người phải gánh vác hàng loạt nhiệm vụ.
“Em có ổn không?”
Trước câu hỏi của Felix, Adrian từ từ ngẩng đầu lên. Cậu mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh trai.
“Tất nhiên rồi. Em chỉ ngủ không đủ giấc thôi. “
Thằng ngốc này. Nếu có gì khó khăn, hãy nói thật với anh.
Adrian có thói quen xưa nay là giả vờ ổn ngay cả khi mọi thứ khó khăn, cậu trốn tránh và vật lộn một mình. Felix cảm thấy có lỗi với em trai và đồng thời cũng thất vọng về mình. “Anh có thể giúp gì cho em không? Cái này là cái gì?” Felix giật lấy tờ giấy Adrian đang cầm. Các đầu sách được sắp xếp gọn gàng trên hai trang.
“Đây là danh sách các sách sẽ được mang theo trong học kỳ này. Em phải mang nó đến thư viện”.
Hoạt động của thư viện Học viện Xenomium được quản lý bởi thủ thư, bà Erin, từ bộ phận thư viện. Sau đó, mắt Felix sáng lên vì một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu hắn.
“Anh sẽ lo liệu việc này.” Felix nói rồi cầm tờ giấy trong tay. “Sao em không vào một phòng trống và chợp mắt một lát?”
Không để tâm anh trai sinh đôi của mình đang có kế hoạch gì, Adrian mỉm cười và gật đầu. “Cảm ơn.”
Adrian ngay lập tức rời khỏi hành lang để tìm một phòng trống. Felix cũng tiến bước về phía thư viện.
Đây sẽ là lần cuối cùng.
***
Hắn nghĩ với vẻ kiên định trên khuôn mặt. Hắn quyết định đối mặt với Lucy Keenan lần cuối.
Khi cô tình cờ gặp Felix trong khuôn viên trường vài ngày trước, cô vội vàng chạy đi, như thể cô nhận ra hắn. Nhưng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã nhầm hắn với Adrian. Vì vậy, nếu diễn xuất của hắn hoàn hảo, hắn có thể đánh lừa được Lucy Keenan.
Khi Felix đến thư viện, hắn đứng trước gương ở hành lang và chỉnh sửa lại diện mạo của mình. Hắn trông giống như một phiên bản Adrian ghê rợn với chiếc áo sơ mi được cài cúc gọn gàng, hắn đã phát ngán trong giây lát.
Felix bước vào thư viện, hắng giọng lớn tiếng. Bà Erin và thủ thư không thấy đâu cả. Một nữ sinh đang mải miết lôi những cuốn sách gần giá sách ra và xếp lần lượt trên sàn.
Đó là Lucy Keenan.
Felix thận trọng tiến lại gần, nhưng cô quá chú tâm vào công việc của mình nên hoàn toàn không để ý đến hắn. Viền váy đồng phục học sinh của cô bị phủ một lớp bụi trắng khi cô quỳ xuống và lấy một cuốn sách từ dưới giá sách ra. Felix hắng giọng một lần nữa và mỉm cười khi nói chuyện với cô.
“Xin chào.”
Lucy liếc nhìn lại khi cô nghe thấy giọng nói của hắn từ phía sau, nhưng ngay sau đó cô lại chú ý trở lại giá sách.
“Ồ, tiền bối,” cô ấy nói mà không thèm nhìn vào mặt Felix. Trông cô ấy vô cùng bận rộn, chăm chỉ ngồi trước giá sách có hàng chữ “I can’t do anything about sunbeam is absolutely no room for <The Complete Collection of Ashilard>.”
Lucy lôi cuốn sách cuối cùng trên giá sách ra và đặt nó lên trên đống sách đã được chất cao. Khi cột sách rung chuyển nguy hiểm, cô vội vàng chỉnh sửa lại chính giữa. “Hừmmm! Nếu biết trước điều này sẽ xảy ra, em nên yêu cầu nhà trường làm thêm giá sách. Thậm chí nếu bây giờ em có yêu cầu, nó cũng sẽ không xuất hiện ngay lập tức được. “
Đôi mắt của Felix mở to khi hắn nhìn thấy Lucy đang thốt ra những lời nói nhẹ nhàng. Đó là lần đầu tiên hắn thấy cô nói nhiều như vậy.
“Đây có phải là tờ danh sách các sách không?” Lucy giật lấy tờ giấy từ tay Felix. Sau đó, cô dùng ngón tay tìm kiếm tên sách. “<The Complete Collection of Ashilard> Volume 40 …… <The Spirits of the Empire> …… Em sẽ phải vứt cuốn sách cũ này đi. Nó cũ đến nỗi một vài tờ đã bị rách …… <Bridal Preaching Book of Bertna>? Tại sao cuốn này lại ở đây? Không có ai mượn nó à. “
Cảnh tượng cô bĩu môi như thể không hài lòng có vẻ xa lạ với Felix. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng cô có thể tạo ra nhiều biểu cảm khác nhau như vậy. Đó là bởi vì cô luôn bỏ chạy với vẻ mặt cứng đờ mỗi khi đối mặt với hắn.
Lucy sau khi kiểm tra danh sách, đặt các tờ giấy lên giá sách. “Trước hết, chúng ta nên chuyển những cuốn sách này đến thư viện,” cô nói và nâng đống sách gần cô nhất và tiến lại gần Felix. Sau đó, cô cẩn thận trao chúng vào tay hắn, như thể cô đang ôm một đứa trẻ. Felix định nhận sách thì Lucy nói, “Ồ, nhưng cô chợt nghĩ ra gì đó. Tiền bối, anh có rất nhiều việc phải làm đúng không?”
***
Lucy đang đứng giữa một đống sách, chúng có mùi cỏ tươi xen lẫn với mùi của các loại thảo mộc đắng. “Em sẽ lo liệu việc này.” Lucy cười rồi lại cất sách đi. “Em sẽ chuyển sách cùng với Colin, sẽ xong nhanh thôi.”
Felix đứng yên bất động. Lucy nghiêng đầu nhìn anh.
“Tiền bối, anh bị ốm à…” Lucy đang nói giữa chừng thì dừng lại. Đôi mắt cô mở to và môi cô từ từ mở ra.
“Ah…….”
Dường như cô nhận ra điều gì đó, da của Lucy nhanh chóng tái đi.
tiếng đập mạnh… “rầm”
Những cuốn sách cô đang cầm rơi xuống sàn.
“Tôi xin lỗi!” Lucy thốt lên “Tôi nghĩ đó là Adrian-sunbae….”
“À, tôi ……” Felix cố gắng nói rằng không sao.
Lúc đó Lucy đang lùi về phía sau thì đụng phải đống sách cô đã chất, phía trên bị đổ xuống. Lucy lúc này đang thất vọng, vội vàng quỳ xuống trước mặt hắn và bắt đầu sắp xếp sách vở.
Cùng lúc đó Felix bước đến bên cô cố gắng giúp đỡ, nhưng sau đó dừng lại. Vẻ mặt của Lucy giống như cô nhìn thấy ma khi cô nhận ra hắn không phải là Adrian. Cô dường như không muốn sự giúp đỡ của hắn. Cuối cùng, Felix quay lại và rời khỏi thư viện.
Hắn vội đi xuống hành lang thật nhanh, lo lắng luồn các ngón tay vào tóc.
Tại sao cô ấy lại khó chịu như vậy?
Hắn không thể hiểu được Lucy Keenan, cô đã cười và trò chuyện với Adrian, nhưng lại đơ người như thể gặp phải một con quái vật khi đối mặt với hắn.