Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 2 - Ý nghĩ ngu ngốc
Kiều Đình nhìn xuống bầu ngực bị Bá Vân mút lấy, mặt cô đỏ bừng e thẹn, cô xấu hổ kéo lại vạt áo đồng phục. Nhưng rồi cô nghĩ trong trường hợp Bá Vân phát hiện ra áo quần cô lúc này khác biệt. Nếu như anh biết cô đã thức dậy, anh sẽ không bao giờ chạm vào cô nữa, cô liền nhanh chóng mở cúc áo ra khôi phục lại hiện trạng ban đầu.
Cô quên mất chuyện này bắt đầu từ lúc nào. Khi Bá Vân đến gọi cô lần đầu, anh đột nhiên hôn lên môi cô khi cô đang nằm trên sofa. Lúc đó cô hoảng đến mức không dám nhúc nhích, Bá Vân chỉ hôn môi cô thôi. Sau một hồi, anh lay cô tỉnh giấc.
Cô không biết phải làm gì lúc đó nên cô giả vờ mình không biết gì cả, rồi lười biếng duỗi eo ra, hỏi anh bữa tối đã sẵn sàng chưa. Thực ra, tim cô đập nhanh đến mức làm cô lo lắng. Cô có thể nghe được nhịp tim đập thình thịch sắp sửa bật ra khỏi lồng ngực cô.
Từ đấy, cứ mỗi lần Bá Vân sang gọi cô, anh chắc chắn sẽ hôn cô. Thời gian hôn hít ngày càng kéo dài và rồi anh bắt đầu chạm vào cô.
Cô đoán có lẽ lúc mà cô phát hiện ra không phải lần đầu tiên. Chỉ là cô ngủ quá sâu và không hề thức dậy,
Cô không ghét Bá Vân chạm vào cô bởi vì khi cô chuyển đến đây tám năm trước, cô đã thích anh trai cao lớn và đẹp trai này từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Chỉ là cô là một cô gái đặc biệt nhút nhát nên chỉ dám thầm thích anh, không để cho Bá Vân biết.
Bá Vân hôn cô rồi, liệu đó có nghĩa là anh thích cô không?
Cô không dám hỏi, sợ rằng câu trả lời sẽ không giống như cô mong muốn. Cô sẽ chết vì con tim tan nát mất.
Thỉnh thoảng khi cô nhìn thấy Bá Vân, cô muốn hỏi liệu anh có hôn cô không. Nếu vậy, nó có phải là nụ hôn giữa anh trai em gái hay là điều gì khác.
Nhưng cô vẫn không dám hỏi vì quá xấu hổ.
Và Bá Vân cũng không có bất kỳ biểu hiện rõ ràng nào. Anh chỉ chạm vào cô mỗi khi anh đến gọi cô nhưng chưa từng nói anh thích hay muốn cô làm bạn gái mình, nên cô đã giữ bí mật này trong lòng và hy vọng rằng một ngày nào đó, Bá Vân sẽ nói anh thích cô.
Nhưng gần đây, Bá Vân sẽ đi vào phòng tắm sau khi chạm vào cô. Cô không biết tại sao.
Có phải vì anh muốn vào phòng tắm sau khi chạm vào cô không?
Và mỗi lần anh rời đi, anh sẽ ở trong đó một lúc. Có phải vì anh cần dùng toilet?
Cô có thể lờ mờ nghe thấy tiếng thở dốc vọng ra từ phòng tắm. Hơi giống như khi ai đó bị táo bón. Có thể thấy rằng Bá Vân thực sự dùng toilet.
Tại sao anh lại làm thế sau khi chạm vào cô?
Có lẽ nào bởi vì cô tập chạy điền kinh, nên mồ hôi trên người cô bốc mùi đến nỗi làm người ta liên tưởng đến phân?
Bị Bá Vân coi là phân thật sự bi thảm. Sau này cô phải đi tắm ngay sau khi về nhà để Bá Vân không muốn vào đó ngay sau khi hôn cô, đúng không nhỉ?
Đúng lúc cô đang nghĩ ngợi thì cửa phòng tắm bật mở, cô vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Bá Vân, người vừa mới giải quyết công chuyện của mình trong phòng tắm vì anh không nhịn được, bước đến trước mặt cô và thấy hai viên đậu đỏ vẫn trần trụi lộ ra đó. Anh không khỏi chạm vào nó hai lần trước khi sửa quần áo lại cho cô và đánh thức cô dậy.
“Dậy ăn nào.”
Kiều Đình mở mắt ra và thấy nụ cười ấm áp và tỏa sáng như ánh mặt trời của Bá Vân.
“Được…”
Cô đứng dậy, cột lại tóc và khi Bá Vân quay đi, cô kéo áo và ngửi lấy ngực mình.
Nó thật sự có mùi mồ hôi. Hừm…
Anh Bá Vân, đừng đối xử với em như phân. Em chắc chắn sẽ tắm vào ngày mai mà!