Chúng Ta - Chapter 1 - Nhớ lần đầu gặp Tiểu Kiều
Chương 1: Nhớ lần đầu gặp Tiểu Kiều
Điều giày vò người khác nhất khi chờ đợi không phải là đợi bao lâu, mà là không thể đoán trước kết quả. Giả sử như bạn lựa chọn từ bỏ vào giây phút này, thì có nghĩa là công sức mà bạn bỏ ra, tâm huyết mà bạn tiêu hao vào hàng tỷ giây trước đó, hết thẩy đều chẳng đáng là gì. Chờ đợi một ngày hay chờ đợi một đời cũng chẳng có khác biệt gì khi đến cuối cùng kết quả cũng chỉ đơn giản bị chia thành hai khái niệm: thành công hoặc thất bại.
Có lẽ giây tiếp theo người mà bạn chờ sẽ xuất hiện thì sao?
Có lẽ nếu ráng chịu đựng thêm một chút thì kết quả mà bạn mong muốn sẽ đến thì sao?
Nhà phát minh vĩ đại Edison cũng chính vì không can tâm nên đã kiên trì phát minh ra bóng đèn điện!
Trong lòng Kỳ Thiện nghĩ, vì sao cô lại không gặp được vận may như vậy? Không nên đợi cũng đã đợi rồi, cũng trở thành trò cười cho thiên hạ rồi. Một hôn lễ bị hoãn lại còn đỡ hơn là việc cô dâu bị chú rể bỏ rơi. Cô một mình đứng trước bục lễ được bao quanh bởi hoa tươi, gương mặt sau tấm khăn voan bình tĩnh nhưng thẫn thờ, mọi suy nghĩ trong cô trở nên trống rỗng, dường như hoàn toàn chưa nhận ra tiếng nhạc phía sau dần bị thay thế bởi những lời thì thầm, chỉ siết chặt bó hoa trong tay, lặng im chờ đợi. Chờ đợi là sở trường của Kỳ Thiện, cũng giống như việc cô thường dễ dàng tha thứ cho anh ấy.
“Chắc là anh ta sẽ không đến đâu.” Bạn thân tốt bụng khuyên nhủ bên tai cô.
Kỳ Thiện nhìn chăm chăm vào mũi giày của mình, chậm rãi lắc đầu.
“Cậu dựa vào đâu mà tin tưởng anh ta như vậy?” Người bên cạnh cũng thấy xót cho sự cố chấp của cô.
“Đúng vậy, anh ta muốn đến thì đã sớm đến rồi.”
“Anh ta căn bản là không muốn kết hôn với cậu.”
“Cậu thật ngốc…”
… …
Những lời bàn tán và chất vấn hỗn loạn trong chốc lát đã bao vây lấy cô.
Kỳ Thiện gần như không chịu nổi sự quấy nhiễu này nữa. Cuối cùng cô cũng không nhịn được, rút hai tờ giấy đăng ký kết hôn ra đưa trước mặt mọi người, chỉ vì muốn chứng minh rằng đám cưới này chẳng qua chỉ là một hình thức. Anh ấy sẽ cưới cô, họ vốn dĩ là một đôi.
Hành động này rốt cuộc cũng làm cho mọi người xung quanh yên tĩnh trở lại – yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Kỳ Thiện do dự vén khăn voan trắng lên, lúc này mới phát hiện ra trong tay mình đang cầm không phải là giấy kết hôn gì cả mà rõ ràng chỉ là hai quyển vở bài tập cũ nát!
Đôi mắt cô tối sầm lại, bên tai vang lên một tiếng nổ ầm ầm.
….…
“Thức rồi?” Triển Phi lười biếng duỗi người, cười hì hì nhìn cô, “Mơ thấy mộng đẹp gì vậy?”
Kỳ Thiện hơi nheo mắt để thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, cô cũng không giải thích cho đồng nghiệp về giấc mơ kỳ quái mà hoang đường vừa rồi. Triển Phi cũng không chú ý đến vẻ đờ đẫn nhất thời trên mặt cô, chỉ nhỏ giọng than vãn, “Lãnh đạo của thư viện chúng ta thực sự quá keo kiệt. Không dễ dàng gì mới tổ chức một lần hoạt động tập thể, đã không đặt chịu đặt vé máy bay cho chúng ta cũng chịu đi, mười ba tiếng ngồi xe lửa, tốt xấu gì cũng nên đặt giường mềm chứ. Lưng của em muốn gãy ra luôn rồi.”
Xe lửa vừa mới xuyên qua một đường hầm dài, bên ngoài cửa sổ là núi non trùng điệp cùng những cánh đồng lúa bát ngát làm cho mắt người xem trở nên mệt mỏi, trong lòng cũng cảm thấy trống trải. Rõ ràng trước lúc ngủ gật Kỳ Thiện vẫn còn mắt kẹt trong nỗi lo được lo mất, lại bị những tín hiệu ngắt quản trên tàu làm cho khó chịu, trong tình huống như vậy mà cô cũng có thể ngủ được, rồi còn mơ thấy một giấc mơ sống động như vậy đúng là không thể tin được. Chắc chắn là do tối qua cô ngủ không được ngon. Trước đó, tàu chạy trong vùng tín hiệu yếu, tin nhắn điện thoại gửi đi hồi lâu cũng không nhận được phản hồi, khiến cô cứ ngẩn ngơ suy nghĩ miên man nên mới để cho giấc mơ đáng ghét đó xuất hiện.
Nhớ tới điện thoại, Kỳ Thiện mới phát hiện trên tay mình trống không, trước khi ngủ cô vẫn còn nằm chặt nó trong tay mà. Cô hơi hốt hoảng liền đứng lên tìm kiếm, kết quả tìm thấy được từ khe hở của ghế bên hông đùi, trong máy có ba tin nhắn vẫn chưa đọc, tin nhắn cuối cùng là từ mười tám phút trước. Cô vội vàng mở ra đọc, rõ ràng là từng chữ đều biết nhưng xem xong lại có chút mơ màng, sợ rằng bản thân vẫn chưa hoàn hồn sau giấc mơ, lại nín thở mở ba tin nhắn đơn giản đó xem ngược xem xuôi một lần nữa.
12:26: Mấy giờ đến ga?
12:29: Anh đến đón em có tiện không? Có chuyện muốn nói với em.
12:34: Nhớ thì có nhớ, nhưng không phải vì bánh gạo đỏ.
Mà tin nhắn cuối cùng Kỳ Thiện gửi lúc 12:21 có chút ý đùa hỏi anh: “Thường hỏi em lúc nào trở về, có phải là muốn em đem bánh gạo đỏ về cho anh không?”
Màn hình điện thoại trong tay Kỳ Thiện dần dần tối lại. Giọng nói luyên thuyên không ngừng nghỉ của Triển Phi như đang từ rất xa truyền lại.
“Mấy giờ rồi? Sắp đến chưa vậy?”
“Bụng em đói sắp chết rồi. Lần sau mà có hoạt động như vậy nữa, em thề em chắc chắn sẽ xin nghỉ bệnh.”
“Lát nữa chị có ngồi xe buýt của đơn vị về trường không?”
“Chị Kỳ Thiện, chị đang làm gì vậy?”
“Kỳ Thiện!”
Triển Phi bị xem nhẹ nên câu nói cuối cùng gần như hét lên, vỗ vỗ cánh tay Kỳ Thiện.
Kỳ Thiện suýt chút làm rơi điện thoại, ngẩng đầu nhìn Triển Phi một cái, đáp: “Hả…”
Triển Phi nói: “Nghĩ cái gì vậy, xem giúp em mấy giờ rồi, rốt cuộc còn bao lâu mới đến ga vậy?”
“À, vẫn còn 1 tiếng 40 phút nữa.”
Kỳ Thiện chột dạ xoay điện thoại sang một bên, sợ người khác phát hiện ra vành tai ửng đỏ cùng gương mặt mất tự nhiên của mình nên đầu cô hơi cúi xuống. “Sắp đến rồi.”
Triển Phi vốn đã quen với thái độ chậm rãi của Kỳ Thiện nên cũng chẳng nhận ra điều gì khác lạ, cô thở dài rồi buồn chán nhìn ra cửa sổ, chẳng buồn nói nữa. Kỳ Thiện lại đem các tin nhắn đọc lại lần nữa. Cánh tay bị Triển Phi vỗ vẫn còn hơi tê, như đang nhắc nhở cô về tính chân thật của mọi chuyện. Nghi ngờ, bất an, ngượng ngùng…còn có một chút vui mừng, tất cả những cảm xúc cứ như một đàn kiến nhỏ không có kỷ luật từ sống lưng lặng lẽ bò lên bên trên, cho đến khi chiếm cứ lấy hết đầu óc của cô. Tiếng tàu chạy inh ỏi cứ như nhịp đập trong tim cô lúc này, càng ngày càng dồn dập.
Cô nghĩ ra vài cách trả lời, nhưng gõ ra lại xóa đi, giày vò chiếc điện thoại đến chỉ còn 20% pin, rồi cuối cùng chỉ nhắn lại cho anh một câu: “Ba mẹ em đến đón rồi, lúc về sẽ gọi điện cho anh.”
Hơn một giờ còn lại thoắt cái trôi qua nhanh chóng. Khung cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng có nhiều nhà cửa và biển quảng cáo, sắp đến ga cuối cùng rồi. Lúc đến ga, Triển Phi lại hỏi: “Chị Kỳ Thiện, chị về như thế nào, có muốn đặt xe chung không?”
Thư viện của họ đã sắp xếp một chiếc xe buýt đến đón, nhưng xe buýt thì lái trực tiếp về trường mà Kỳ Thiện và Triển Phi đều ở bên ngoài.
Nhắc tới chuyện về nhà, Kỳ Thiện lại có chút ảo não. Tối qua khi nói chuyện với gia đình, ba mẹ cứ đòi đến ga đón cô cho nên lúc nãy cô không cho Tử Khiểm đến đây, tránh việc lại phải nghĩ cách giải thích với người lớn về mối quan hệ vẫn chưa xác định của hai người. Mười phút trước khi đến ga xe lửa, mẹ gọi tới bảo bên đơn vị đột xuất phải tăng ca mà ba của Kỳ Thiện lại không biết lái xe, ý tứ chính là họ không đến đón cô được, sớm biết như vậy thì…Kỳ Thiện đang định nói thì điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra xem, trong lòng thầm nói: “Quả nhiên!”
Triển Phi cầm hành lý giúp Kỳ Thiện, nghe thấy cô nói trong điện thoại một cách bất lực: “Tôi biết họ sẽ bắt cậu chạy vặt thay. Không cần đâu, tôi sẽ tự mình gọi xe về nhà … Hôm nay cậu rảnh lắm sao … Ừa, vậy cũng được!”
“Tiểu Kiều?” Triển Phi gần như đoán được người gọi đến là ai, thấy Kì Thiện gật đầu, càng cười tươi hơn hỏi “Chị ấy đến đón chị à, có thể thuận đường cho em đi ké không?”
Gần ga xe lửa có công trình đang có thi công nên cũng không dễ bắt xe. Kỳ Thiện thoáng do dự, nhưng vẫn đáp lại: “Được.”
Chiếc xe đến đón cô vẫn đang trên đường đi, họ phải đứng đợi một lát.
Kỳ Thiện và Triển Phi tạm biệt các đồng nghiệp rồi thay phiên vào nhà vệ sinh. Kỳ Thiện đứng trước bồn rửa tay một lát, ngẩn ngơ nghĩ sau khi về nhà nên gọi nói gì với Tử Khiểm? Hôm nay là cuối tuần, không biết anh ấy bây giờ đang làm gì. Nếu cô vừa trở về mà vội vàng muốn gặp mặt vào buổi tối, liệu có hấp tấp quá không? Cô dùng bàn tay bị ướt vuốt vuốt tóc mình, nhìn bản thân trong gương lại cảm thấy có chút xa lạ.
Lúc Kỳ Thiện cúi đầu lau vết nước trên tay, chậm rãi ra khỏi nhà vệ sinh thì chỉ nhìn thấy hành lý của cô và Triển Phi trơ trọi đặt ở kia, mà Triển Phi người đáng ra đang trông coi hành lý lại không ở cạnh. Cô gái nhỏ Triển Phi này cũng quá vô tâm rồi, chẳng lẽ không biết lối ra của ga xe lửa có nhiều người ra vào, rất dễ bị mất đồ hay sao? Hay là cô chỉ rời đi một lát mà xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ tới đây, Kỳ Thiện có chút lo lắng, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, đến khi bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra Triển Phi chỉ đứng cách đó vài bước, bởi vì cô quay lưng về phía Kỳ Thiện, mà bên cạnh lại có một cây cột nên Kỳ Thiện thoạt nhìn không thấy. Cô ấy đang trò chuyện rất vui vẻ với ai đó, khi Kỳ Thiện kéo hai chiếc hành lý bước tới, họ đang dùng điện thoại trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Phát hiện Kỳ Thiện bước đến, Triển Phi vô cùng phấn khởi vẫy tay với cô.
“Em vừa làm quen được một người bạn mới.” Khi Kỳ Thiện vừa đứng lại, Triển Phi tươi cười giới thiệu bạn mới với cô, nói xong lại tiếp tục nhập tên họ của người đó vào điện thoại di động, lẩm bẩm, “Chu trong ‘Đại Chu triều’, ‘Tán’ trong ‘Tán mỹ’ phải không?”
“Họ thì không sai, còn ‘zan’ là bên cạnh chữ ‘Vương’.” Chủ nhân của cái tên sửa lại.
Đầu óc của Triển Phi không kịp suy nghĩ, ngẩn đầu thắc mắc “Bên cạnh chữ ‘Vương’?”
“Sắt bỉ ngọc toản, hoàng lưu tại trung.” Anh mỉm cười trả lời, “Lấy từ ‘Thi Kinh? Đại Nha’. Ba mẹ tôi thích học đòi văn vẻ.”
Những ngón tay của Triển Phi vẫn do dự đặt trên màn hình điện thoại, nhưng ánh mắt lại lưu luyến nụ cười của người đó.
Anh ta nhìn thấy Triển Phi vẫn đang loay hoay thì dứt khoát lấy chiếc điện thoại từ tay cô, thuần thục nhập tên xong liền trả lại trước mặt cô. Động tác của anh ta vô cùng tự nhiên, nhưng lại làm cho gò má của cô gái hoạt bát, trẻ tuổi nhất trong thư viện của Kỳ Thiện đột nhiên ửng đỏ. Đến mức khi anh ta trả điện thoại lại cho chủ nhân, Triển Phi vẫn ngây người không kịp đưa tay nhận lại.
Kỳ Thiện vội vàng hắng giọng, Triển Phi hiểu ra, mặt lại càng trở nên đỏ hơn, nhanh chóng cầm lại điện thoại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cô giả vờ chăm chú nghiên cứu cái tên anh ta vừa mới nhập vào, lại không phát hiện ra giọng điệu của mình có chút khác thường.
“Ồ, thì ra là chữ ‘Toản’,…dùng đặt làm tên thật sự không nhiều, tôi đoán nó có ý nghĩa là một lại đồ ngọc.” Triển Phi làm việc ở Thư viện đại học G cũng được hơn nửa năm, tuy nói rằng công việc có liên quan tới tư vấn cho người dùng nhưng cũng đã đọc không ít sách.
Chu Toản nghe Triển Phi nói vậy thì cười cười không nói gì. Triển Phi quay đầu nhìn liền cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này khi cười thì ánh mắt và khóe miệng trông rất đẹp. Chẳng trách chị Kỳ Thiện thường nói câu “như ngọc như hoa” lúc đầu là dùng để miêu tả đàn ông, nhưng lúc đó cô lại không tin. Xem ra ba mẹ anh ấy rất biết cách đặt tên.
“’Toản’ có nghĩa là ‘cái thìa’.” Người nói là Kỳ Thiện nãy giờ im lặng đứng bên cạnh. Trước sự kinh ngạc của Triển Phi cùng đôi lông mày hơi nhướng lên của Chu Toản, liền bổ sung thêm một câu “Làm từ ngọc thì không sai, chẳng qua lại là loại ngọc có kết cấu không thuần khiết.”
Nguyên tắc đối nhân xử thế của Kỳ Thiện trước giờ luôn là “thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện”, Triển Phi thật sự không ngờ rằng cô lại chen vào một câu như vậy. Mặc dù cô nói chuyện bằng giọng điệu bình tĩnh giống như đang thảo luận về một vấn đề học thuật đơn giản, nhưng lại vô tình làm cho hàm ý của ‘Thi Kinh? Đại Nha’ có một chút thay đổi.
Triển Phi há hốc mồm, liền kéo tay Kỳ Thiện xoay đến trước mặt ‘Chu Thìa’, cười giải thích: “Đây là đồng nghiệp của tôi tên Kỳ Thiện, nhân viên lâu năm thuộc bộ phận sưu tập của thư viện chúng tôi. Bệnh nghề nghiệp đó, anh đừng để ý nha.”
Chu Toản hiển nhiên không để tâm.
Triển Phi nhận lại hành lý từ tay Kỳ Thiện. Cuộc gặp gỡ tình cờ thú vị này là món quà lớn nhất của chuyến đi lần này, lời muốn nói đã nói xong rồi, lời chưa nói thì bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói.
“Chúng tôi phải đi rồi, rất vui gặp được anh.” Triển Phi ngước mặt nhìn Chu Toản, giọng điệu có vẻ gấp gáp nói: “Sau này nếu tôi thật sự gọi điện cho anh để hỏi này hỏi kia, anh không không được chê tôi phiền đó!”
Chu Toản cười, “Còn phải xem cô muốn hỏi gì.”
Giọng anh ta có chút hài hước, nhưng Triển Phi cảm nhận được anh không hề ghét mình. Trong tử vi có nói tháng này cô có vận đào hoa, tuần trước cũng vừa nhờ chị Kỳ Thiện xâu cho cô một chiếc vòng pha lê màu hồng, lẽ nào lại chuẩn như vậy? Cô sợ những tâm tư nhỏ này của mình đều lộ ra trên mặt, có chút thẹn thùng muốn che giấu đi, liền vội vàng đổi đề tài hỏi Kỳ Thiện: “Tiểu Kiều đến chưa vậy? Xe của cô ấy đỗ ở đâu?”
Lông mày của Chu Toản lại nhướng lên, tiếc là Triển Phi chỉ chú ý tới biểu cảm có chút phức tạp của Kỳ Thiện.
Kỳ Thiện hơi nâng cằm ra hiệu cho người đứng bên cạnh Triển Phi.
“Em tự hỏi cậu ta đi.”
Lúc xe của Chu Toản vừa chạy đến giao lộ gần nhà Triển Phi, Triển Phi liền nhảy như bay khỏi xe, đến việc Chu Toản tốt bụng muốn lấy hành lý giúp cô cũng bị từ chối. Cuối cùng là Kỳ Thiện giúp cô lôi hành lý từ cốp xe ra.
Triển Phi nhìn Kỳ Thiện, lại liếc nhìn bóng lưng đang cuối đầu ngồi trong xe của Chu Toản, muốn nói lại thôi. Cuối cùng nhịn không được, cô lấy cớ không tìm thấy chìa khóa phòng làm việc rồi kéo Kỳ Thiện ra xa mười mét, lúc chắc chắn Chu Toản không thể nghe thấy lời bọn họ nói mới đỏ mặt nhỏ giọng oán trách: “Sao trước giờ chị không nói với em “Tiểu Kiều” là đàn ông chứ?”
“Nhưng chị chưa bao giờ nói cậu ta là phụ nữ. Em cũng chưa từng hỏi chị mà?”
Kỳ Thiện thật sự bị oan. “Tiểu Kiều” là biệt danh lúc nhỏ của Chu Toản, ngoại trừ những người lớn trong nhà thỉnh thoảng gọi đùa, những người biết chuyện này rất ít, bản thân Kỳ Thiện bình thường cũng không gọi anh như vậy. Chẳng qua do mấy ngày về tết vừa rồi, Kỳ Thiện vô ý đụng trúng thanh chặn giấy bằng đá trên bàn, làm nó rơi trúng chân của Chu Toản khiến ngón chân của anh ta sưng tấy mấy ngày. Anh đã phàn nàn cô vì việc đó vô số lần, lại còn trưng bộ mặt đáng thương làm cho ba mẹ Kỳ Thiện cũng quở trách cô quá bất cẩn. Kỳ Thiện nhất thời tức giận liền đem tên của Chu Toản trong danh bạ điện thoại sửa thành “Tiểu Kiều”, cũng có ý muốn trêu chọc anh, sau đó thì lười sửa lại.
Triển Phi là nghiên cứu sinh được trường giữ lại năm nay, đang trong thời gian thực tập trước khi chuyển lên chính thức, làm việc ở thư viện bọn họ chưa đến một năm. Bởi vì trong thư viện có quá ít người trẻ tuổi cho nên Triển Phi từ khi mới đến làm đã thích chơi với Kỳ Thiện. Dù Kỳ Thiện hơn cô ấy ba tuổi, tính tình điềm đạm ít nói, bộ phận hai người làm việc cũng khác nhau, nhưng do trong đơn vị chỉ có hai người bọn cô là vẫn chưa kết hôn nên mỗi khi tới giờ nghỉ thì Triển Phi lại quen chạy đến văn phòng của Kỳ Thiện tìm cô nói chuyện. Tính cách của Triển Phi thì hoạt bát, dễ làm thân với mọi người, lúc ở cùng với Kỳ Thiện thường là cô ấy nói chuyện, Kỳ Thiện lắng nghe. Sau khi thân nhau, Triển Phi phát hiện Kỳ Thiện tuy nhìn có vẻ nhàm chán nhưng thật ra con người cũng khá thú vị, cộng với việc bối cảnh gia đình cùng quá trình trưởng thành của hai người cũng khá giống nhau nên lại càng cảm thấy hợp nhau hơn, ăn trưa hay tan làm đều thường đi cùng nhau.
Triển Phi tự nhận rằng mình rất hiểu Kỳ Thiện. Mối quan hệ xã hội của Kỳ Thiện rất đơn giản, những người qua lại thân thiết với cô ấy ngoại trừ ba mẹ, thì cũng chỉ có “Tiểu Kiều”. Cái tên “Tiểu Kiều” này là do Triển Phi vô tình nhìn thấy từ thông báo cuộc gọi của Kỳ Thiện, sau đó cũng thường thấy Kỳ Thiện nói chuyện điện thoại với “cô ấy”, dù là lúc đang làm việc hay nghỉ trưa, Kỳ Thiện và “Tiểu Kiều” không gì không thể nói, mà hầu hết là những chuyện vụn vặt trong nhà. Tuy Triển Phi chưa từng nhìn thấy mặt của “Tiểu Kiều” nhưng trong lòng lại chẳng hề xem “cô ấy” là người xa lạ, quan trọng hơn là cô chưa từng nghĩ tới khả năng “Tiểu Kiều” là một người đàn ông.
Hiện giờ nghĩ lại, Kỳ Thiện thật sự chưa từng đề cập tới giới tính của “Tiểu Kiều”, Triển Phi cũng chưa hỏi qua, mọi người đều cảm thấy không cần thiết, nhưng mà… “Anh ấy cũng không phải bạn trai của chị, các người lại cùng nhau xem phim, cùng đi mua sắm, cùng ăn cơm, các người thật biến thái mà!” Triển Phi không phục mà trách móc. Kỳ Thiện bất lực nói: “Cậu ta lớn lên bằng sữa của mẹ chị, tụi chị lúc nhỏ ngủ cùng một cái nôi. Cậu ta còn thường xuyên cùng mẹ chị đi xem phim, ăn cơm, mua sắm. À, còn nữa, biến thái hơn là đôi khi ba chị cũng đi cùng.” Cô nói xong, nhìn thấy Triển Phi đang ấm ức mím chặt môi, nghĩ một lát, cúi đầu nói: “Em muốn nói với chị một câu “Xin lỗi”, chị đáng ra nên sớm nhắc nhở em chứ.”
Khi đó Kỳ Thiện cũng không rõ được tình huống của bọn họ, cũng không biết hai người họ bắt chuyện như thế nào, có quen biết lẫn nhau không? Cô không xác định được Triển Phi liệu có biết Chu Toản là người đến đón họ không, rồi lại thấy cô gái nhỏ có vẻ động lòng, nếu lúc đó hấp tấp nhắc nhở, nói không chừng lại gây hiểu lầm là cô đang tuyên bố chủ quyền nên chỉ có thể dứt khoát im lặng mà quan sát. Chỉ đến khi Triển Phi giới thiệu cô với Chu Toản, cô mới nhận ra là hiểu lầm rồi, mà trông cái dáng vẻ thích thú cười mỉm của Chu Toản cùng ánh mắt không thể dứt ra khỏi người anh ta của Triển Phi, thì lúc đó cô có chen vào lời nào cũng vô nghĩa, chỉ đành giả chết đến cùng. Đây là điều duy nhất Kỳ Thiện cảm thấy có lỗi với Triển Phi. Cả mẹ cô và Chu Toản cũng từng nói, con người cô có khuyết điểm là hay suy nghĩ quá nhiều. Triển Phi cũng không bám víu vấn đề này mãi không buông, cô không phải là người hẹp hòi, nghĩ kỹ lại lúc đó Chu Toản mới tới cổng ga xe lửa, đứng bên cạnh cô như đang đợi ai đó, do cô thấy sắc nổi lòng tham nên đã chủ động bắt chuyện.
Cô có chút ngập ngừng giải thích với Kỳ Thiện: “Em…Em là do thấy hứng thú với vòng tay anh ấy đeo, cảm thấy khá đẹp nên mới tiến đến hỏi anh ấy mua ở đâu, không có ý gì khác cả. Anh ấy nói với em vòng tay là từ Tây Tạng đem về, được làm từ xương bò Tây Tạng cùng sáp ong già. Chị cũng biết mà, em luôn muốn đi Tây Tạng một chuyến, cho nên mới nghĩ hay là xin thông tin liên lạc vậy, dù gì anh ấy cũng từng đến đó, sau này không chừng có vấn đề gì cũng có thể thỉnh giáo anh ấy. Thật đó, chỉ có vậy thôi…”
Kỳ Thiện nghe xong thì gật đầu. Cô không vạch trần, cũng không hỏi Triển Phi vì sao lại giải thích. Đối với chuyện này cô không cảm thấy có gì ngạc nhiên. Còn Triển Phi nói miết nói miết lại cảm thấy bản thân như có vẻ đang giấu đầu lòi đuôi, ngượng ngùng cười.
Chu Toản nãy giờ vẫn ngồi trong xe, không thúc giục cũng không quay đầu lại nhìn họ. Triển Phi hiếm khi e dè nhưng cuối cùng cũng không nhịn được sự tò mò về anh ấy. Trước ánh mắt trong veo của Kỳ Thiện, Triển Phi đỏ mặt giậm chân, dứt khoát hỏi.
“Chị Kỳ Thiện, em hỏi chị vài câu, chị không được lừa em đó nha.” Triển Phi không đợi Kỳ Thiện trả lời, trực tiếp hỏi một câu, “Anh ấy có phải là GAY không?”
Kỳ Thiện thoáng sửng sốt, vội vàng xua tay nói: “Không không, không phải.” Chuyện này không thể vu oan không có căn cứ được, tuy cô thà rằng cậu ta là như vậy,
Triển Phi lại nhìn chằm chằm sâu hơn vào mắt Kỳ Thiện, “Câu hỏi thứ hai của em, hai người có phải là một đôi không?”
Lần này Kỳ Thiện xua tay còn nhanh hơn, “Không phải, không phải!”
“Chị có dám thề không?” Triển Phi vẫn không hoàn toàn tin. Cô ấy không tin vào tình bạn thuần túy giữa nam và nữ, đặc biệt là giống như Kỳ Thiện và Chu Toản, ít nhất thì cô chưa từng thấy qua.
Kỳ Thiện dở khóc dở cười nói: “Được rồi, chị xin thề.”
Triển Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Thiện cũng không phải người thích nói dối, điểm này cô có thể tin tưởng. Vì vậy, khi cô hỏi câu thứ ba, giọng điệu có chút mong đợi hơn.
“Anh ấy làm nghề gì vậy?”
“Nhà giàu đời thứ hai, ăn bám. Chuyện gì cũng làm, nhưng chẳng có chuyện nào đàng hoàng cả.”
Kỳ Thiện chọn cách dùng lời nói của ba Chu Toản để đánh giá anh, cách “trích dẫn” như vậy cũng không tính là nói xấu sau lưng đâu nhỉ. Ai mà biết được vài câu hỏi của Triển Phi là một câu lại thêm một câu nữa, cứ liên tiếp hỏi.
“Chuyện gì cũng làm là sao? Anh ấy … anh ấy chưa kết hôn chứ? Hiện tại anh ấy đã có bạn gái chưa? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Chòm sao nào? Nhóm máu gì vậy?”
“Bạn gái? Gần đây hình như không có.” Kỳ Thiện sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ. Cô không thích nghe ngóng mấy chuyện hư hỏng của Chu Toản, cô tiếp viên hàng không kia đã một hai tháng rồi không nghe anh nhắc tới, ứng viên mới cũng chưa nghe nói đến.
“Chị Kỳ Thiện, nghe cách nói của chị như vậy, bạn gái của anh ấy chắc cũng không ít rồi!” Giọng điệu Triển Phi có chút không vui.
“Đúng là không ít.” Kỳ Thiện nhân cơ hội nhắc nhở, hy vọng cô gái nhỏ này thức tỉnh đúng lúc, quay đầy là bờ.
Triển Phi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: “Cũng đúng thôi, người như anh ấy, đã không phải là GAY, bên cạnh không có cô gái nào vây quanh mới kỳ lạ. Anh ấy thích kiểu con gái như thế nào vậy? Quan hệ của hai người tốt như vậy, chị chắc chắn biết nhỉ.”
Sự u mê của Triển Phi làm cho Kỳ Thiện âm thầm kêu khổ, “Chị thật sự không biết.”
Không phải Kỳ Thiện có lòng che giấu, mà sở thích chọn bạn gái của Chu Toản rất đa dạng và khó đoán. Trước cô tiếp viên hàng không là quen một cô bé bán hoa quả, lúc yêu đương với Chu Toản thì còn vài tháng nữa cô bé mới tròn hai mươi tuổi. Mà trước cô bé bán hoa quả là nữ tinh anh làm trong ngân hàng đầu tư, Kỳ Thiện chỉ gặp qua có một lần, cụ thể bao nhiêu tuổi thì Kỳ Thiện cũng ngại hỏi, nhưng chắc chắn là lớn hơn Chu Toản vài tuổi.
Tên nhóc Chu Toản này là cung Song Tử nhóm máu AB, phân tách ra thì một người có thể đánh một bàn mạt chược dành cho bốn người, anh ấy muốn làm gì, thích cái gì, nói không chừng chính anh cũng không rõ nữa là.
“Vậy chị giúp em hỏi anh ấy đi.” Triển Phi cười hì hì, lắc lắc cánh tay Kỳ Thiện, “Nhưng chị tuyệt đối không được để anh ấy biết là em nhờ chị nghe ngóng dùm. Còn nữa, anh ấy sống ở đâu, bình thường thích đi chơi chỗ nào?”
Kỳ Thiện không chịu nổi, miễn cưỡng nói: “Không phải em có số điện thoại của cậu ra sao? Những việc này em tự mình hỏi cậu ta không phải tốt hơn sao?”. Cô thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa, những tâm tư nhỏ này của Triển Phi, trước mặt Chu Toản hoàn toàn không là gì cả.
Kỳ Thiện thật sự đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi. Có một số việc cô không thể quản được, nhưng cũng sẽ không làm trung gian mai mối. Đứng trên lập trường của cô, một người là đồng nghiệp nữ có quan hệ thân thiết với cô, một người là bạn từ nhỏ, nói ít nói nhiều, nói đúng nói sai đều không thích hợp.
Dù vậy, cô vẫn sợ Triển Phi không thể quay đầu ngay lập tức, trước lúc tạm biệt, cô lại không nặng không nhẹ nói thêm một câu: “Thật ra cậu ta chẳng có gì tốt cả. Đàn ông quan trọng hơn vẫn là nội tâm.”
Chỉ tiếc là trước xoay người kéo hành lý đi Triển Phi lại nhìn vào xe của Chu Toản một lần nữa, khiến Kỳ Thiện nhận ra rằng những lời cô nói đều vô ích rồi.