Hệ Thống Mô Phỏng Hẹn Hò Ngoài Đời Thực Của Tôi?! [BL] - Chapter 1
- Home
- Hệ Thống Mô Phỏng Hẹn Hò Ngoài Đời Thực Của Tôi?! [BL]
- Chapter 1 - Chuỗi 1: Chap 1: Tôi đoán rằng mình bị điên?
Khi mọi người bước vào một hệ thống trong một webnovel – sau khi dịch chuyển hoặc được tái sinh hoặc đôi khi ngẫu nhiên – họ cảm thấy ‘Ồ wow, điều này rất hữu ích!’ và rác rưởi. Có thể một vài người trong số họ thấy nó ghê rợn.Họ thử bước vào, sử dụng nó để có sức mạnh phi thường. Mặt khác, tôi cũng đang thắc mắc về việc tiêu thụ caffeine của mình.
Tôi nên nghe mẹ, tôi nghĩ vậy. Đó là một thức uống quá nhiều năng lượng. Hoặc hai. Hoặc có thể là năm.
Dù sao đi nữa, tôi thấy trước mắt giống như màn hình hiện lên trong tầm nhìn của mình, thật bất thường. Nó có một nút menu nhấp nháy nhẹ ở cạnh dưới tầm nhìn của tôi, cùng với một cửa sổ bật lên màu vàng ở giữa có ghi [Booting…] và tự động biến mất sau vài giây.
Đối mặt với điều bất thường này xảy ra, phản ứng của tôi rất đơn giản:
Tôi có lẽ nên đi ngủ thay vì chỉ chợp mắt một chút. Đúng, giấc ngủ nghe có vẻ tuyệt đấy. Một giấc ngủ dài để cho cơ thể của tôi thoát khỏi tình trạng quá tải này.
Tôi nhìn vào đồng hồ của mình,dù sao cũng đã là giữa đêm rồi, tôi vươn vai, và lăn lộn trên giường của mình. Khi nhắm mắt lại, cái nút kỳ lạ kia đã biến mất, thật hoàn hảo và giờ tôi không cần phải lo lắng nghĩ về nó nữa.
Vào buổi sáng, mọi thứ sẽ bình thường trở lại.
Ngoại trừ việc không phải thế.
Tôi dựa đầu vào bàn tay mình, hít một hơi thật sâu trước khi với tới điện thoại. Tôi thậm chí còn chưa ra khỏi giường, chỉ mở mắt ra và đã nhìn thấy ngay nút menu đáng sợ đó.
‘Nhìn thấy… trò chơi… hệ thống…’ Eh, tôi không có nói về tiểu thuyết… Tôi cần…”Tôi lẩm bẩm, sau đó đã cuộn qua các kết quả tìm kiếm, mở các trang trông có vẻ có liên quan trước khi ngã xuống giường và rên rỉ.“
Tôi muốn các vấn đề về y tế thực sự có thể gây ra điều này, không phải là một học sinh lớp 8 đang cố gắng trở nên bí ẩn!”
Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà mình. Nút menu vẫn nhấp nháy.
Bây giờ, làm thế nào để những người trong các câu chuyện đó mở nó ra? Nếu tôi nhớ không lầm…
“Menu,” tôi hô lớn với giọng đơn điệu. Một cửa sổ hơi mờ mở ra. Ở nửa trên, tôi có thể thấy có các tab để chuyển qua. Cái đầu tiên đã mở. Phía bên phải vẫn là một mẫu trống nhưng nửa bên trái chứa đầy tên và hình ảnh nhỏ. Danh sách cuộn xuống và cuộn lên như ý tôi muốn, điều này không quá kỳ lạ, bởi vì đó là ảo giác của tôi, tất nhiên, nó nên làm theo lời tôi.
Tôi tìm thấy khá nhiều người tôi biết trong đó – được sắp xếp ngay ngắn trong các mục nhỏ. Mục cao nhất là gia đình gồm cha mẹ và ba anh chị em của tôi. Chị gái xinh đẹp của tôi, người anh trai vừa tài năng vừa phiền phức và nhóc em gái tôi đều được liệt kê. Tôi cuộn để tìm gia đình xa hơn như anh em họ, tìm bạn bè tôi, người quen và cả kẻ thù…
Augh! Tôi ngồi dậy sửng sốt, rồi vội vã đưa tay vỗ vỗ trước miệng và chờ đợi. Không có ai phản ứng, may thay, có nghĩa là không ai trong số anh chị em của tôi
đã nghe thấy tôi.Các bức tường có phần dày và tôi không nghĩ rằng anh trai tôi đang ở trong phòng của mình vào buổi sáng muộn thế này – đã gần trưa -, tôi không muốn anh ấy đến rồi xông vào, chỉ vì tôi đã hét lên sau khi nhìn thấy một cái gì đó kì quặc.
Phần thấp nhất có tiêu đề đầy yêu thương ‘Mối quan tâm tình yêu’. Tôi không nói rằng tôi không biết người nào đã lọt vào mắt xanh của tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không phải là một cái gì đó tôi muốn lảng tránh khi nói đến.
Vì tất cả bọn họ đều là nam.
Như tôi có thể đề cập, giống như tôi.Người duy nhất trong gia đình biết là chị gái tôi, và chỉ bởi vì tôi có thể hiểu rõ chị ấy. Dù sao thì chị ấy cũng là một fujoshi bất lực. Ngoài chị ấy ra, tôi không hé nửa lời, quá sợ hãi để tiết lộ nó, ngay cả với gia đình mình.
Tôi đóng menu lại mà không khám phá thêm các tab khác, tôi dụi mắt.
“Có phải mình có một loại khối u não nào đó đang phát triển không?”, tôi thì thầm trước khi trượt khỏi giường và đi đến phòng của chị gái tôi.
Tôi đã gõ cửa – vì sự an toàn của mình Chị ấy không thấy phiền khi tôi bước vào, nhưng TÔI phiền khi bước vào phòng và bộ anime yaoi đang chạy trên chiếc TV khá lớn của chị ấy..Ít nhất chị ấy vẫn đeo tai nghe khi xem nó.
“Vào đi,” giọng chị ấy vang lên từ bên trong và tôi bước vào trong.Trên màn hình máy tính xách tay của chị ấy, tuyệt. Không có gì lạ để xem. “Ah, Riku. Hôm nay không có yaoi đâu”.
Thật tốt. Cám ơn đã nói cho em biết.
Tôi đóng cánh cửa lại và rón rén đi về phía cuối giường chị ấy.
Chị gái tôi có mái tóc vàng óng, tóc dài thướt tha sau lưng và có làn da đẹp. Thêm vào đó là đôi mắt màu hạt dẻ với hàng lông mi dài, sẫm màu. Chị ấy mặc đồ ở nhà; một chiếc quần đùi và áo phông, làm nổi bật cơ thể cong vút của chị ấy.
Nó làm tôi sởn gai ốc. Gen đã quá thiên vị với chị ấy. Mắt tôi có cùng màu, nhưng màu đó trông nhạt nhẽo khi ở trên người tôi. Và hình ảnh mái tóc ngắn màu nâu trông bù xù kia được ghim chặt.
Hàm răng trắng của Haru hiện ra giữa đôi môi đỏ của chị mỗi khi chị mỉm cười. “Chị cả đáng yêu của em có thể giúp được gì cho em?”
“.Em nghĩ mình bị u não hay sao đó ”
“Nói gì mà chị không biết ấy?”
Tôi trừng mắt nhìn chị ấy. “Em nghiêm túc đấy. Giao diện người dùng trò chơi đang hiện lên trong mắt em.”
Chị ấy cười phá lên. “Sao cơ! Em đã biến thành một nhân vật chính! Điều đó có nghĩa là chị sẽ chết như một kẻ giết người hàng loạt?”
Sự bối rối của chị ấy kéo dài trong một thời gian cho đến khi chị ấy nhận thấy tôi trông thực sự vướng vào rắc rối. Chỉ khi đó, tiếng cười của chị mới từ từ dừng lại.
-Em nói thật đấy. Nó đã thế từ khi em ngủ hôm qua.Em tin là em không dùng bất kì loại thuốc nào, vì vậy em không thể ở trong trạng thái say xỉn được, có lẽ đó là do não của em?”
Tôi sẽ không đùa về những thứ như vậy – không lâu hơn nổi một giây đâu. Nó đủ để chị ấy biết tôi đang không đùa, hơn nữa, tôi cảm thấy muốn khóc vì điều đó có lẽ đang hiện rõ trên mặt tôi
Chị ấy ngồi dậy, nắm lấy tay tôi, cau mày. “Chuyện này không vui đâu”
“Ước gì em đang đùa. Nó khá là đáng sợ.”
Rất, rất đáng sợ, nhưng tôi sẽ không nói ra điều đó. Haru bắt đầu cắn môi. “Có lẽ có gì đó không ổn với đồ uống bổ sung năng lượng ngu ngốc của em. Một loại hóa chất trộn lẫn vào và gây ra ảo giác? Em nên đi kiểm tra sức khỏe.”
Tôi đã nghĩ đến việc đó, hợp lý đấy chứ. “Được!” Em sẽ gọi để đặt lịch hẹn. Cảm ơn”
“.Này, khoan, trông nó như thế nào?”
…Rốt cuộc chị ấy cũng tò mò.
Tôi nhìn chằm chằm vào chị một lúc và chị ấy nháy mắt với tôi.
“Cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi chị biết đó là điều gì đó tồi tệ. Không phải nó hơi buồn cười sao?”
Welllll, thật thú vị, tôi có thể thừa nhận điều đó. Chị ấy tiếp tục nhìn tôi, vì vậy tôi cộc cằn trả lời.
“Em không biết, em có một album đầy những người quen biết trên màn hình.” “Em đã thử… nhấp chuột vào mọi người chưa?”
“Không, vẫn chưa.”
Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng này đã giúp tôi bình tĩnh hơn.
Mặc dù vậy, tôi đã cố gắng làm điều đó. Mở menu ra – tôi vừa nghĩ đến việc mở nó lần này và nhìn vào mục nhập của Haru. Nhìn chằm chằm vào nó làm cho nó xuất hiện ở bên phải, hiển thị thông tin trong mẫu.
“Ooh,” tôi lẩm bẩm, chớp mắt. Một phần của mẫu chụp hình ảnh toàn thân của chị ấy, phần còn lại hiển thị thông tin. Tôi nhướng lông mày lên.
Ngay bên dưới hình ảnh của chị là một mô tả ngắn, nói [Sinh viên đại học. Rất nổi tiếng vì tính khí hoạt bát và vui vẻ cũng như ngoại hình của chị ấy, nhưng hiện tại không quan tâm đến các mối quan hệ. Một phần của câu lạc bộ Fujoshi.]Mắt tôi đã lướt xa hơn, ngay sau khi đọc.
“Có phải chị cao 1,78?” “Hở?” “68 kg?” “…” “Cỡ giày…” Này! Em đang làm cái quái gì đấy!
Tôi chắc chắn không biết rõ dữ liệu của chị tôi như vậy. Tôi đã có những ước tính sơ bộ, nhưng không phải là những con số chính xác thế này. Tôi đọc tiếp.
“Thích, không thích, tình trạng mối quan hệ với tôi – à, rõ ràng là chị gái tôi – và rất nhiều thứ khác. Ngoài ra… một số thanhthanh bar?” Tôi nheo mắt nhìn nó. Một cửa sổ thông tin ngắn bật lên.
98–100. Tình yêu của một người chị. Đối với em trai, chị sẽ từ bỏ cuộc sống của mình, mặc dù chị sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Gia đình chị là kho báu quý giá.”
Ánh mắt tôi đảo qua khuôn mặt tò mò của chị gái
“.Sao ? Còn gì nữa à?”
“…Uhm” Tôi bối rối nuốt nước bọt, cảm thấy ngượng ngùng. Tôi chỉ cung cấp một nửa thông tin. “Một thanh nào đó đang hiển thị con số. Cho tôi biết về những điểm trong các mối quan hệ.”
Hmm, sẽ thật tuyệt nếu thông tin đó là chính xác. Vụng về, nhưng tốt bụng.
“Thật thú vị và rùng rợn. Sao em biết cỡ giày của chị? Thật tò mò đấy?”
“.Em không biết Đừng hỏi em thông tin đó từ đâu!”
Tôi trừng mắt nhìn chị ấy, sau đó khom người và vội vã rời khỏi phòng. Tôi phải sắp xếp một cuộc hẹn để đến gặp bác sĩ, sớm nhất có thể.
- Home
- Hệ Thống Mô Phỏng Hẹn Hò Ngoài Đời Thực Của Tôi?! [BL]
- Chapter 1 - Chuỗi 1: Chap 1: Tôi đoán rằng mình bị điên?