Hệ Thống Mô Phỏng Hẹn Hò Ngoài Đời Thực Của Tôi?! [BL] - Chapter 2
- Home
- Hệ Thống Mô Phỏng Hẹn Hò Ngoài Đời Thực Của Tôi?! [BL]
- Chapter 2 - Chuỗi 1: Chap 2: Hoàn toàn không có hứng thú, không hề
Nó vẫn còn đó, đây chính là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi thức dậy vào thứ Hai. Dù sao thì ngày thứ Hai cũng là một ngày tồi tệ, và điều này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cảm thấy bất mãn, tôi liền lấy bộ đồng phục và đi xuống nhà sau khi tắm rửa.
Chị gái vỗ vai tôi khi đi ngang qua, ngôi nhà đủ lộn xộn trong khi tất cả chúng tôi vội vã chuẩn bị đi học và không ai thực sự nhận thấy khuôn mặt bất thường của tôi.
Tất nhiên, bố mẹ tôi nghỉ làm, em gái tôi và tôi đi học. Anh trai tôi và Haru học đại học.
Chỉ khi ngồi trên chuyến tàu đến trường, tôi mới có thể thư giãn được một chút, dành thời gian để xem qua một số mục nhập dữ liệu.
Không phải vì tôi tin cái menu đó là bình thường – nhưng tò mò thì hại thân, tôi tò mò muốn xem bộ não của tôi đã tạo ra cái gì trong đó.
Những người còn lại trong gia đình cũng có những con số tương tự như chị gái tôi. Bố mẹ 100 điểm, anh trai 97 điểm và em gái tôi 95 điểm. Cảm giác đó như đó là những chỉ số cao, nhưng những khác biệt nho nhỏ này lại trở nên hợp lý. Em gái tôi không thân thiết với tôi như chị gái, nó đang trải qua một giai đoạn nổi loạn.
Bạn bè của tôi cũng rất thú vị. Họ quanh quẩn ở mốc 60 đến 70 điểm, thanh của họ có màu xanh lá cây trái ngược với màu vàng của gia đình tôi. Những người quen của tôi có thanh màu xám, điểm của họ dao động từ 20 đến 40. Những người tôi đã không hòa hợp có thanh màu đen, các điểm trừ được thêm vào họ.
Tôi không nhìn vào mục mối quan tâm tình yêu.
Thôi, bỏ qua~
Mục đó không còn nữa. Tôi không thể tìm thấy nó.
Những người khác bước vào tàu, chủ yếu là học sinh. Tôi luôn cố tình bước vào toa tàu cuối cùng.Sẽ phải đi bộ một chút, nhưng hầu như không có học sinh nào ở toa này, chỉ có người lớn ngồi thôi. Tôi không có hứng thú với việc hòa nhập với những người khác, vì vậy điều này dễ dàng và yên ắng.
Vì không ai trong số bạn bè tôi bắt chuyến tàu này, tôi cảm thấy không thoải mái khi bị bao quanh bởi những nhóm người khác nên tôi luôn ngồi trong toa cuối.
Có người ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi hé mắt, và nhìn thấy bộ đồng phục của trường mình. Tôi đã đi một chuyến tàu khác mọi ngày vì đi muộn, nhưng ngạc nhiên thay có một người khác đã tránh được sự nhộn nhịp của các toa tàu khác.
Tôi mở túi để lấy điện thoại ra, tận dụng cơ hội liếc sang người bên cạnh… tôi dùng tất cả sự tập trung để không bị xao nhãng bởi một tiếng động nhỏ .
Taizou Mizuki khá nổi tiếng ở trường tôi. Giỏi thể thao, cực kỳ đẹp trai.
Ngoài ra, hắn ta không phải chịu bất cứ thứ gì. Hắn ta có một vầng hào quang chói sáng dữ dội khi hắn muốn phát ra hay tắt nó đi, nếu hắn ta nói chuyện với bạn khi bất cơ hội tốt đẹp nào xảy đến, bạn sẽ chỉ nhận lại sự xỉ vả vì dường như hắn ta không quá thích thú với việc nói chuyện chỉ vì được lợi từ nó. Hắn ta sẽ nói nếu cần thiết, nhưng tôi chưa bao giờ nghe hắn ta nói chuyện phiếm bao giờ .
Điều đó không làm cho bọn con gái khác không liếc nhìn hắn ta được,bởi mọi cách. Và khi đó, ý tôi là hơn nửa hội fujoshi đã phát điên lên vì việc hắn ta có một mối quan hệ thân mật với chủ tịch hội học sinh đẹp trai của chúng tôi.
Bọn con gái hầu như bơ tôi ngay cả khi tôi ở gần chúng nó, tôi đã nghe được rất nhiều cuộc trò chuyện của chúng. Và chúng nó nói tôi là kẻ có đầu óc đen tối…
Dù sao, trong khi tôi đã cố gắng để ngăn mình ngập ngừng và lo lắng, tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn trong hơn một giây trước khi tôi quay đi. Đủ lâu để ai đó cócó thể nhận ra, đặc biệt là những người nhạy cảm như hắn ta.
Đôi mắt đen láy của Taizou hướng về phía tôi – tôi thề nhiệt độ cơ thể tôi giảm hai hoặc ba độ – hắn nheo mắt lại. Mái tóc đen mượt của hắn rủ xuống. Tôi nuốt khan trước giọng điệu khó chịu của ta.
“Sao?”
Hắn ta không thể lờ đi chuyện đó sao?
Bên cạnh tôi là nơi duy nhất mở cửa nên chẳng có gì lạ khi hắn ta ngồi xuống cạnh tôi lúc này, nó làm cho phản ứng của tôi trở nên kì cục.
Tất nhiên hắn ta sẽ thấy khó chịu nếu ai đó nhìn hắn ta với bộ dạng rớt hàm như thế – hắn ta, sau tất cả, chỉ là một học sinh bình thường đã chịu quá đủ rắc rối khi phải chạy thoát khỏi những người theo đuổi hắn.
Tôi há hốc mồm, hoảng hốt. Minh dang-
[Taizou Mizuki: “Cái gì?”
(Vui lòng chọn hội thoại để nói.)
“Không trả lời”
“Xin lỗi vì đã nhìn chằm chằm.”
“Tôi không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây.”
…Giao diện người dùng trong mắt tôi đã thay đổi, nó hiển thị một hộp văn bản ở nửa dưới khiến cả người tôi như đóng băng lại. Trong khi mắt tôi lướt qua văn bản, đọc nó, thế giới dường như đang dừng lại.
Tôi choáng váng và bối rối khi mắt Taizou đang dần chớp xuống khi mỗi giây trôi qua mà tôi không trả lời. Trong một cơn hoảng loạn, tôi phớt lờ một trong những lựa chọn khác được hiển thị, cái mà tôi đã nhìn chằm chằm vào.
“Tôi không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây.”
Câu nói sáng lên, rồi phần giao diện người dùng biến mất.
Taizou nghiêng đầu cau có. “Thấy tôi đi tàu điện đến trường có gì lạ à?”.
Dĩ nhiên là không rồi–
Trời ơi! Đáng lẽ tôi phải xin lỗi vì đã nhìn chằm chằm hắn!
Không, đợi đã, chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Và-
Thật không thể tin được! Hắn ta vẫn đang chờ tôi trả lời…
Tôi lúng túng với lời nói của mình, giải thích. “Uh, tất nhiên là không, chỉ là cậu trông giống một người nổi tiếng ở trường và-”
Cái cau mày của hắn ta càng lúc càng sâu, giọng tôi lại càng khẽ khàng hơn.
Tôi nuốt nước bọt, sau đó lúng túng ho khan. “Uhm. Xin lỗi. Ừ, chuyện đó thật ngu ngốc. Thực ra chuyện này không có gì lạ cả.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở ra từ từ, một tiếng thở dài. m thanh đó làm tai tôi bị nhột.
Sự cau có của hắn dịu đi một chút khi hắn ta ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại. “Chính xác là như thế.”
Sau đó, cuộc trò chuyện đã kết thúc và tôi vội vàng nhìn chằm chằm vào cặp mình, cố gắng thư giãn các cơ múi đang căng thẳng. Thay vì lén nhìn trộm anh ta, tôi đã cố gắng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Cái này trông… rất… giống một trò chơi mô phỏng hẹn hò?
Lựa chọn đối thoại? Và một cái Menu cho thấy mối quan hệ của bạn với mọi người?
Có phải tôi đã tuyệt vọng đến mức tâm trí tôi đã thêm giao diện người dùng của trò chơi mô phỏng hẹn hò vào đời sống của tôi không?
Ít nhất nó đã hữu ích kể từ khi tôi đã chắc chắn khi tôi không nói ‘Không có gì’ nếu không, đó sẽ là một lời nói dối rõ ràng. Tôi đã thấy người khác phản ứng như vậy khi bị bắt gặp nhìn chằm chằm bởi Taizou và nó đã làm hắn tức giận một cách tồi tệ, lần nào cũng vậy.
Vì vậy, theo một cách nào đó, lựa chọn đối thoại có lẽ đã giúp tôi tránh được sự lúng túng hơn nhiều.
Tôi đã đứng ngồi không yên, nhưng buộc mình phải ngồi lại một cách bình tĩnh. Menu mở ra khi tôi nhìn chằm chằm vào nó. Cuộn xuống, đến mục cao nhất của phần Mối quan tâm tình yêu.
Taizou Mizuki. Cái gã vừa làm cho não tôi bị đông cứng lại.
Đã được phép nhập vào. Tôi hoàn toàn không có cách nào để biết thông tin được viết dưới đó, nhưng tôi đã tọc mạch và đọc qua nó. Rất nhiều bộ phận được đánh dấu bằng dấu hỏi, một chú giải xuất hiện khi tôi nhìn chúng. [Thông tin chưa được truy cập], đó là những gì nó nói. Ví dụ, lượt thích và không thích đã bị khóa.
Mô tả [Học sinh. Do tính cách lạnh lùng của mình, kết hợp với vẻ đẹp , Taizou Mizuki nhìn chung được xem là một người rất hấp dẫn. Không dễ dàng mở lòng với mọi người.], một ý kiến mà tôi phải đồng ý với nó.
Tôi nhắm mắt lại trong vài giây trước khi dám liếc trộm vào thanh và cửa sổ mới bật lên.
“3/100. Không thực sự nhận ra chủ thể tồn tại.”
…Buồn thật, nhưng không bất ngờ mấy. Một cái nút nhỏ bên phải thanh mà tôi chưa thấy bao giờ đã đập vào mắt tôi và tôi mở nó ra. Một cửa sổ mới bao phủ menu, hiển thị cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi và sau đó là một đoạn văn bản ngắn trong ngoặc bên dưới.
[Bị bắt gặp nhìn chằm chằm trên tàu khi đang trên đường đến trường. Thừa nhận sự thật và không tránh nó là một lựa chọn đúng đắn. Tuy nhiên, mục tiêu đã bị nhầm lẫn bởi lời giải thích của chủ thể.]Chuyện đó. Thật. Thú vị.
Mục tiêu? Như trong Săn lùng mục tiêu? Tôi thực sự đang có giao diện người dùng mô phỏng hẹn hò? Tôi mất trí rồi ư?
Vẫn còn một tuần nữa mới đến bài kiểm tra vì tôi không cho họ lý do để làm cho nó giống như là một trường hợp khẩn cấp. Tôi chỉ hy vọng não tôi không bị đột biến hay gì cả. Ai lại thực sự tin vào những thứ vớ vẩn như hệ thống trò chơi xuất hiện ngoài đời thực như thế này chứ?
Mặt khác, suy nghĩ về những gì đang xảy ra với tôi thật là đáng sợ, vì vậy tôi đã chọn dễ dàng hơn:
Hành động như một nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Yay! Tôi có một hệ thống game trong mắt này! Tôi sẽ thu thập thêm điểm với các bạn học và hẹn hò với hắn ta! Haha!
Hoàn toàn bình thường, phải không? Bởi vì điều đó xảy ra với mọi người mà. Phải.
Không phải là sẽ có một tin nhắn giới thiệu ở đâu đó sao? Khi nào những lựa chọn đó sẽ được kích hoạt và hệ thống có được sử dụng nhiều hơn không? Lưu điểm? Album CG? Số liệu thống kê? Tại sao tôi không thấy thông tin về cách thức hoạt động của chương trình này ở đâu nhỉ?
Khi tôi vẫn đang nhảm nhí về sự hoảng loạn đang dần lớn thêm, chuyến tàu vẫn tiếp tục. Càng thuyết phục bản thân nghĩ về hệ thống đó là bình thường, tôi càng bình tĩnh hơn.
- Home
- Hệ Thống Mô Phỏng Hẹn Hò Ngoài Đời Thực Của Tôi?! [BL]
- Chapter 2 - Chuỗi 1: Chap 2: Hoàn toàn không có hứng thú, không hề