Hoàng Thượng Mắc Bệnh Rồi! - Chapter 2
Chương 2: Đau đầu
Sau khi đợi hồi lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì từ người bên cạnh, Liêu Thanh Thanh dần dần buông lỏng cảnh giác, thần trí cũng bớt căng thẳng.
Sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Cô giật mình tỉnh giấc như bị thứ gì đó làm khiếp sợ. Cô sững sờ trong giây lát trước khi nhận ra trời đã hửng sáng. Cô vô thức nhìn xung quanh nhưng không có gì cả.
Hoàng thượng đâu rồi?
Nghe tiếng động, Hà Hương từ từ bước vào, nở nụ cười chào cô.
– Nương nương, người tỉnh rồi. Hoàng thượng đã lên triều từ sáng sớm.
– Bệ hạ thiết triều rồi sao?
Liêu Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi. Cô vô thức sờ vào cơ thể mình. Cô không cảm thấy có gì khác thường.
– Nương nương, có chuyện gì sao?
Hoàng thượng không ngủ cùng nương nương ư?
Liêu Thanh Thanh còn rối bời hơn. Cô được sắc phong và còn phải thị tẩm. Điều này đã là một cú sốc với cô nhưng kết quả thì sao, đơn giản chỉ là nằm trên giường và ngủ.
Không có chuyện gì xảy ra cả! Điều này không phải rất lạ lùng sao? Hay là Hoàng thượng Cảnh Lễ bị yếu sinh lý? Hắn đến đây ngủ chẳng qua chỉ là để che giấu sự bất lực của mình, nếu không thì hắn đã có hàng vạn phụ nữ đẹp trong hậu cung. Tại sao đến bây giờ hắn vẫn không có con? Rõ ràng là Hoàng thượng đã mắc bệnh rồi. Một căn bệnh không thể nói ra!
Trong khi Liêu Thanh Thanh kết luận rằng Hoàng thượng Cảnh Lễ bị bất lực thì Hoàng thượng đã bãi triều và đang dùng bữa ở Cung Chính Càn.
Thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đang vui vẻ, Phúc Sinh bên cạnh không thể không lên tiếng:
– Bệ hạ, bánh bao tôm pha lê do đầu bếp Tô Châu nấu rất ngon. Món này hòa quyện hương vị của Giang Nam với kinh đô của ta. Mời Bệ hạ dùng thử.
– Ừm, mùi vị không tệ.
– Bệ hạ, người ăn nhiều canh nấm tuyết này một chút.
– Ừm.
Sau khi hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa, Phúc Sinh cẩn thận hỏi:
– Bệ hạ, lát nữa chúng ta nên đi dạo ở Vườn Thượng uyển hay Vườn Thanh Phong ạ?
Y đã theo Hoàng thượng Cảnh Lễ nhiều năm nhưng vẫn không thể biết được suy nghĩ của người, nhưng y biết Hoàng thượng có thói quen đi dạo mỗi ngày.
– Hôm nay trẫm sẽ không đi dạo.
Phúc Sinh có phần không hiểu nhưng vẫn đáp lại:
– Vâng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ quay người đi đến thư phòng. Chàng bắt đầu phê chuẩn từng tấu chương một, làm một mạch đến trưa lúc nào không hay.
Chỉ đến khi Phúc Sinh nhắc đến giờ ăn trưa thì chàng mới đặt cây bút lông mực đỏ của mình xuống.
Ngồi vào bàn chàng mới thấy hơi đói, nhưng vừa cầm đũa lên thì một cơn đau đầu kéo đến.
Đau đầu! Lại đau đầu rồi!
Lông mày chàng nhíu chặt.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Phúc Sinh gấp gáp hỏi:
– Bệ hạ.
– Ta không sao.
Hoàng thượng xua tay.
Phúc Sinh buộc phải cúi đầu đứng bên cạnh, cảm thấy hơi bất an trong lòng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ lần nữa nắm chặt đôi đũa và cố gắng ăn tiếp, nhưng đầu ngày càng đau hơn.
Thực ra chàng đã mắc chứng đau đầu từ khi còn rất nhỏ nhưng nó chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện. Kể từ khi lên ngôi thì cơn đau đầu của chàng mới xuất hiện ngày càng nhiều hơn.
Chàng đau đầu đến mức không thể ăn được gì. Một vài thái y được truyền vào thăm bệnh nhưng đều không phát hiện được gì.
Tuy nhiên, mọi chuyện có chiều hướng xấu đi vào hôm trước ngày hôm qua. Khi đang đi dạo trong Vườn Thượng uyển, cơn đau đầu của chàng lại bộc phát, và khi tình cờ đi ngang qua Liêu Dung hoa chàng đã ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng trên người nàng.
Thật khó để biết mùi hương đó là gì. Tóm lại, cơn đau đầu của chàng ngay lập tức thuyên giảm.
Lúc đầu chàng còn không tin. Nhưng sau nhiều lần thử đi thử lại, cuối cùng chàng cũng chắc chắn rằng Liêu Dung hoa chính là nguyên nhân. Lúc đó chàng còn tưởng là độc tố hay một ma thuật nào đó, thậm chí còn cố ý cho người kiểm tra kỹ càng ba đời nhà Liêu Dung hoa.
Không có gì đáng nghi cả.
Mà chàng còn luôn bị đau đầu từ khi còn nhỏ. Vậy thì không liên quan gì đến độc tố hay ma thuật nào cả. Và đương nhiên càng không liên quan đến Liêu Dung hoa.
Chàng trước nay luôn thưởng phạt rõ ràng. Nếu Liêu Dung hoa có thể chữa được căn bệnh đau đầu của chàng thì chàng sẽ xem xét công lao của nàng và sắc phong làm Dung hoa. Cũng vì chữa đau đầu mà chàng cố ý đến Lê Thanh Các, và ngay khi chàng đến gần Liêu Dung hoa, cơn đau đầu liền biến mất.
Cảm giác nhẹ nhõm đó khiến chàng không muốn rời đi.
Khi ngủ cùng Liêu Dung hoa, chàng cảm nhận được một sự bình yên mà trước giờ chưa từng thấy và chàng đã ngủ một mạch đến tận giờ thiết triều hồi sáng.
Nếu Phúc Sinh không đến gọi chắc chàng đã ngủ quên.
Đó cũng là giấc ngủ ngon nhất của chàng kể từ khi lên ngôi. Dường như căn bệnh đau đầu của chàng được chữa rồi.
Nhưng giờ nó lại đau rồi!
Hoàng thượng Cảnh Lễ đặt đũa “Cạch” một cái. Phúc Sinh lại hỏi:
– Bệ hạ?
Hoàng thượng trầm giọng:
– Đến Lê Thanh Các.
Lại đến Lê Thanh Các ư? Không phải đêm qua Hoàng thượng mới đến đó sao?
Trong tám năm kể từ khi Hoàng thượng Cảnh Lễ lên ngôi, người đã tận tụy với việc triều chính để mang lại sự thịnh vượng chưa từng có cho triều đại nhà Ngụy.
Tuy nhiên, hậu cung của Hoàng thượng Cảnh Lễ lại cực kỳ tiêu điều, ảm đạm, so với hoàng đế trước số mỹ nhân còn chưa bằng một phần mười. Người cũng không có người kế vị hay hoàng hậu.
Hoàng thượng không bao giờ say mê trong nữ sắc, và thường bị các đại thần trách móc. Sau đó, người sẽ đi đến hậu cung và ngủ lại một đêm.
Tuy vậy, số lần Hoàng thượng đến hậu cung mỗi tháng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lần này người vừa đến chỗ Liêu Dung hoa đêm qua mà đêm nay lại đến tiếp.
Phải chăng Hoàng thượng Cảnh Lễ đã đem lòng yêu mến Liêu Dung hoa?
Dường như Hoàng thượng cũng sẽ để ý đến Liêu Dung hoa hơn trong tương lai.
Phúc Sinh ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đứng dậy rời đi.
Nóng lòng vậy sao?
Phúc Sinh vội vã đi theo, nhưng Hoàng thượng Cảnh Lễ lại cao lớn, bước chân dài khiến y phải chạy vội theo.
Lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh, nắng chói chang làm cho người ta thấy hoa mắt, trên trán y lấm tấm mồ hôi, lưng áo ướt đẫm. Y thở hổn hển. Nhưng Hoàng thượng Cảnh Lễ không có chút ý định dừng lại nên y vẫn phải chạy đến Lê Thanh Các trước, nín thở hô to:
– Hoàng thượng giá lâm!
Sau khi thông báo, Phúc Sinh nhanh chóng đứng sang bên cạnh hít một hơi dài. Y thấy Liêu Dung hoa ra đón mới thở phào ra.
– Thần thiếp bái kiến Bệ hạ.
– Miễn lễ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ trực tiếp đi vào sảnh.
Liêu Thanh Thanh theo sau vào và sai người chuẩn bị ít trà lạnh dâng lên Hoàng thượng.
Trong đầu cô đang băn khoăn không hiểu tại sao Hoàng thượng Cảnh Lễ lại đến đây tiếp.
Vì một số lý do không xác định, Hoàng thượng đã sắc phong và “ngủ” cùng cô đêm qua. Cô đã nhận được rất nhiều ánh mắt kỳ lạ từ các nữ nhân khác trong hậu cung khi cô đi thỉnh an Lương Quý phi sáng nay.
Cô không mong Hoàng thượng Cảnh Lễ lại đến lần nữa.
Việc này nghĩa là sao? Hoàng thượng muốn ngủ theo đúng nghĩa đen kể cả đang là ban ngày?
Sau khi nhấp một ngụm trà, Hoàng thượng Cảnh Lễ mới bớt nóng và bớt đau đầu.
Thật dễ chịu!
Chàng nhận ra rằng chỉ cần có Liêu Dung hoa ở cạnh thì căn bệnh đau đầu của chàng sẽ thuyên giảm. Chàng phải ở gần Liêu Dung hoa nếu muốn chấm dứt căn bệnh này.
Điều này thực sự quá khó chịu với một người không ham mê nữ sắc như chàng.
Chàng nâng mắt lên nhìn Liêu Thanh Thanh. Liêu Thanh Thanh đang đứng cúi đầu, dáng người cô nhỏ bé và khá ưa nhìn. Chàng ngạc nhiên nhận ra rằng trước nay chàng chưa từng biết cô trông như thế nào.
Ngay sau đó chàng lại cảm thấy đau đầu. Dù nó không đau đến mức như ở Cung Chính Càn, nhưng tại sao đã hết rồi giờ lại đau?
Chàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kéo gần khoảng cách với Liêu Dung hoa. Chàng day day ấn đường và nói:
– Lại đây.
Liêu Thanh Thanh sững sờ, nhìn chằm chằm Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng lặp lại:
– Đến đây.
Liêu Thanh Thanh liếc ngang ngó dọc, nhất thời không biết Hoàng thượng gọi ai.
Hoàng thượng Cảnh Lễ kiên nhẫn nhìn Liêu Thanh Thanh.
Ngài ấy hình như đang gọi mình… Liêu Thanh Thanh không biết vị Hoàng thượng khó hiểu này muốn gì nên cô chậm chạp bước tới.
Ngay khi Liêu Thanh Thanh đến gần hơn, cơn đau đầu của Hoàng thượng dần dần thuyên giảm và chàng bắt đầu cảm thấy khá hơn. Đó cũng là lúc Liêu Thanh Thanh đột nhiên dừng lại.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn Liêu Thanh Thanh khó hiểu.
Liêu Thanh Thanh mỉm cười hỏi:
– Bệ hạ cần gì ạ?
???
Những lời này không giống như điều một phi tần sẽ nói mà giống điều Phúc Sinh sẽ nói.