Hoàng Thượng Mắc Bệnh Rồi! - Chapter 1
Chương 1: Thánh chỉ đến
Liêu Thanh Thanh đang ngả lưng trên ghế đọc truyện thì đột nhiên ngồi bật dậy khi một giọng nói lanh lảnh vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của Lê Thanh Các (1).
Mặt cô ngây ra. Cô không nghe nhầm đấy chứ? Thánh chỉ ư?
Khi Liêu Thanh Thanh từ thế kỷ 21 trọng sinh về thời nhà Ngụy, cô cũng có được toàn bộ kí ức vốn dĩ của cô nương này.
Cô biết cô nương này ban đầu chỉ là một Lương nghi nhỏ bé trong dàn hậu cung cho tới tận lúc chết. Cô không được Hoàng thượng sủng ái và sống một cuộc đời bình dị và nhẹ nhàng.
Vậy sao đột nhiên lại có Thánh chỉ đến?
– Liêu Lương nghi mau ra tiếp chỉ!
Vị tổng quản thái giám theo hầu hạ Hoàng thượng, Phúc Sinh, đã đi đến trước đại sảnh nói lớn.
Liêu Thanh Thanh và tỳ nữ Hà Hương cùng với các gia nhân khác cúi chào Công công.
– Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: xét thấy Liêu Thanh Thanh tài sắc vẹn toàn, có trái tim nhân hậu, tính tình nho nhã mà trang nghiêm, rất được lòng trẫm, nay sắc phong làm Liêu Dung hoa. Khâm thử!
Cô được sắc phong rồi ư?
Hà Hương vui mừng khôn xiết còn Liêu Thanh Thanh thì nhìn Phúc công công đầy kinh ngạc.
Phúc Sinh nở một nụ cười với cô:
– Chúc mừng Liêu Dung hoa.
– Đa tạ Phúc công công. Công công vất vả rồi. Trời nóng như thế này, chi bằng mời Công công vào trong uống tách trà cho đỡ nóng.
– Không, không. Đa tạ nương nương, Hoàng thượng còn đang chờ ta về.
Phúc Sinh lịch sự từ chối, nói tiếp:
– Đêm nay Liêu Dung hoa hãy chuẩn bị để Thị tẩm. Nô tài xin phép đi trước.
Thị tẩm ư?! Ta vẫn phải Thị tẩm ư?!
Liêu Thanh Thanh hoàn toàn sụp đổ.
Hà Hương vô cùng kích động khi nghe được tin này. Cô cảm thấy cô đã may mắn khi theo hầu đúng chủ nhân. Liêu Dung hoa được sắc phong quá nhanh, mà hơn thế nữa, cô ấy còn được hầu hạ Hoàng thượng. Đây là điều may mắn mà các phi tần khác thậm chí không thể nào đòi hỏi được.
Không để Liêu Thanh Thanh nói gì thêm, Hà Hương tự động thưởng cho Phúc Công công một lượng bạc và nói lời cảm tạ rối rít. Sau khi tiễn Phúc Công công, cô quay lại và khom lưng với Liêu Thanh Thanh:
– Nô tỳ Hà Hương thỉnh an nương nương. Chúc mừng nương nương được sắc phong làm Dung hoa.
Liêu Thanh Thanh ngơ ngác hỏi Hà Hương:
– Hà Hương, Hoàng thượng có biết ta là ai không?
– …
Cái này Hà Hương không biết được.
– Vậy sao Hoàng thượng lại sắc phong cho ta cấp bậc cao hơn?
– …
Hà Hương vẫn không biết.
– Sao Hoàng thượng lại biết ta “tài sắc vẹn toàn, có trái tim nhân hậu, tính tình nho nhã mà trang nghiêm”?
Chắc chắn người chưa từng thấy ta ăn ngấu nghiến như lợn. Liêu Thanh Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Hà Hương tưởng chủ tử đang lo lắng vì đột ngột được sắc phong làm Dung hoa. Cô nhanh chóng an ủi:
– Nương nương, người không cần lo lắng quá. Người được sắc phong làm Dung hoa chứng tỏ rằng Bệ hạ thật sự coi trọng người. Nương nương chỉ cần hầu hạ Bệ hạ cho tốt thì sau này sẽ còn tốt hơn.
Tốt hơn ư? Chuyện đùa gì vậy chứ?
Cô không có tài cầm, kỳ, thi, họa, vậy điều gì có thể khiến cuộc sống cô tốt hơn chứ? Nếu cô không cẩn thận, rất có thể sẽ trở thành bàn đạp cho các phi tần khác trong hậu cung. Liệu cô có thể không gặp Hoàng thượng không?
Chắc chắn không được!
Liêu Thanh Thanh trước kia rõ ràng không liên quan gì đến Hoàng thượng cho đến tận lúc chết. Cô chỉ muốn sống yên yên ổn ổn, nhưng giờ…. Cô mơ hồ cảm nhận được rằng sự trọng sinh của mình đã làm thay đổi vài thứ. Cô đã không có cách nào quay lại cuộc sống bình dị, nhẹ nhàng như xưa nữa rồi.
Vậy tiếp theo cô phải làm gì đây? Cô phải cẩn thận từng bước một mới được!
Dù sao cô cũng không thể quay về thế kỷ 21. Ở đây một ngày chính là thêm một ngày. Cô quay đầu nhìn Hà Hương.
Hà Hương đã sai người chuẩn bị nước nóng, vui vẻ nói:
– Nương nương, nước nóng đã được chuẩn bị. Người hãy tắm rửa trước rồi thay y phục.
Tắm rửa sạch sẽ, thay y phục xong thì trời bắt đầu trở tối. Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ ngoài sân:
– Hoàng thượng giá lâm!
Hoàng thượng đến sớm vậy sao?
Liêu Thanh Thanh đứng đợi ở trước sảnh. Ngay khi cô ngước mắt nhìn lên, một nam nhân mặc áo choàng xanh thêu rồng vàng xuất hiện trong tầm mắt cô. Vóc dáng người đó cao lớn và uy nghiêm, từng bước chậm rãi đến bên cô.
Khuôn mặt của vị Hoàng thượng trẻ tuổi ngày càng hiện rõ khi người tiến đến gần hơn. Gương mặt tinh xảo ấy như bước ra từ tiểu thuyết. Một khí chất bức người bao quanh chàng.
Lạnh đến thấu xương.
– Thần thiếp thỉnh an Bệ hạ.
– Đứng lên đi.
Một giọng nói vừa trầm vừa lạnh lùng mang một vẻ khó chịu lộ rõ lướt ngang qua tai Liêu Thanh Thanh.
Đến khi cô đứng lên thì đã không còn ai đứng đó nữa.
Cô quay lại thì thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đã ngồi ở bàn ăn từ bao giờ, thậm chí còn không thèm liếc cô một cái. Hoàng thượng nhíu mày, vẻ mặt khó chịu:
– Ngồi xuống ăn đi.
– Vâng.
Liêu Thanh Thanh từ từ ngồi vào ghế cạnh Hoàng thượng.
Hà Hương xun xoe mang thức ăn lên, đang định gắp thức ăn thì Hoàng thượng Cảnh Lễ ngăn lại.
– Ngươi lui xuống đi. Để, để…
Để gì cơ?
– Liêu Dung hoa.
Liêu Thanh Thanh nhắc trong vô thức.
– Ừm, để Liêu Dung hoa làm.
– …
Quả nhiên, quả nhiên cái tên này thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô.
– Vâng.
Hà Hương rời đi.
Liêu Thanh Thanh không còn cách nào khác đành phải gắp thức ăn cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng Cảnh Lễ vẫn không thèm nhìn đến Liêu Thanh Thanh. Chàng cúi đầu ăn hết đồ ăn mà Liêu Thanh Thanh gắp cho. Mà chàng cũng không kén chọn đồ ăn chút nào, ăn nhiều đến mức như bị bỏ đói hàng vạn năm.
Tuy nhiên, Hoàng thượng thì vẫn là Hoàng thượng. Dù chàng có ăn nhanh nhưng vẫn mang khí chất quý tộc. Từng chỉ của chàng thật nho nhã, cảm giác như chàng sở hữu cái khí chất khác người, trầm lặng theo một cách rất riêng.
Chắc có lẽ bởi vì khí chất quá bức người của Hoàng thượng mà cả Lê Thanh Các yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
“Cạch”. Hoàng thượng Cảnh Lễ đặt đũa khiến mọi người một phen khiếp sợ. Hoàng thượng không thèm để ý, gọi cung nữ lại để hầu mình súc miệng và rửa tay.
– Muộn rồi, đi ngủ.
Liêu Thanh Thanh mặt đầy nghi hoặc:
– ??
Không phải giờ còn quá sớm để nghỉ ngơi sao?
Hoàng thượng Cảnh Lễ đã đứng lên đi tắm rửa. Sau khi tắm xong thì lên giường, nhắm mắt và nói:
– Ngủ!
Cô chỉ là một Dung hoa nhỏ bé, làm sao cô có thể không tuân lệnh vua? Chưa kể cô còn đang là vợ vua, và vốn được gia đình cho nhập cung để hầu hạ Hoàng thượng và sinh cho ngài một đứa con.
Cô thành thật cởi y phục và chậm rãi leo lên giường, bò qua cơ thể rắn chắc của Hoàng thượng Cảnh Lễ và cẩn thận nằm xuống nửa giường còn lại.
Cô chầm chậm nhắm mắt, chờ đợi những gì nguyên thủy nhất của con người bắt đầu.
——–
(1) 阁 (gé) – Pavillion: Lầu, Các – Nơi ở dành cho nữ nhân