Nàng Hầu Nữ Trong Trò Chơi Harem Ngược Muốn Bỏ Việc - Chapter 0010
‘Dường như Louise là người dễ hoảng loạn…’
Việc này cũng dễ hiểu bởi trong dòng tộc Knox thì những gia chủ, thiếu gia bóp cổ kẻ hầu chỉ là chuyện nhỏ nhặt trong nhà. Nhưng tình huống này là việc khiến một người bình thường sẽ khóc thét khi chứng kiến.
‘Em ấy chắc hẳn đang suy diễn ra các một câu chuyện hoang đường khi thấy tôi bị bóp cổ nhỉ?’
Chẳng phải các nhân vật nữ chính thường có tài năng như thế sao?
Trong khi Irene đang trầm trồ trí tưởng tượng của Louise thì Otis cúi đầu hối hận và dùng tay che đi khuôn mặt của mình:
” Ta xin lỗi đã làm quý cô Louise đây hoảng sợ nhưng ta không có ý định giết Irene như cô nghĩ đâu.”
“Nhưng tại sao ngài lại bóp cổ chị ấy ngay trước lò sưởi? Việc này là quá nguy hiểm đấy ạ!”
“Ta không biết rằng một hầu gái lại có quyền đặt câu hỏi cho hành động của chủ nhân mà mình phục vụ.”
Giọng nói lạnh lùng đầy áp lực vang lên.
Otis ngẩng đầu khỏi lòng bàn tay và nhìn Louise với ánh mắt lạnh lẽo.
Sự xuất hiện của Louise cùng tiếng thét hoảng sợ đã phá hủy không gian riêng tư giữa anh ta cùng Irene, điều này làm anh ta khá khó chịu. Hơn hết là, anh ta chán ghét việc Henrietta gửi Louise đến đây và làm cho Irene quan tâm đến cô ta.
Thậm chí cô ta còn cả gan dám tranh luận với Otis nên làm cho anh ấy phiền chán và bực tức.
“Nếu quý cô đây không muốn bị đuổi việc thì tốt nhất là ngậm chặt miệng vào. Không ai lại muốn thuê một hầu gái đến và la hét thất thanh vào ngày đầu tiên như vậy. Âm giọng của cô quá cao làm…”
“Ôi, là do em trước đây từng học qua thanh nhạc.”
“Ta không hỏi điều này.”
Otis trừng mắt nhìn Louise đang đứng trước Irene, ngay sau đó anh ta đưa mắt đến cánh cửa phòng không khóa bị mở toang.
“Và cả việc mở cửa phòng người khác mà không gõ cửa như thế, cô bị ngốc sao?”
Louise trở nên buồn bã và lo lắng bởi lời trách mắng những hành vi sai quấy của cô ấy.
“E…em không biết ngài đang ở trong phòng.”
“Xem ra Irene không nói rõ với quý cô rằng điều cơ bản nhất khi mở cửa phòng của một ai đó là phải gõ cửa trước, dù trong phòng không có người hay sao?”
‘Không, điều này không đúng…’
Irene cảm thấy chán nản khi nghĩ đến việc này.
‘Louise sẽ vẫn luôn mở cửa phòng một cách vô ý mà không hề báo trước như thế gần một tháng trời, tính từ ngày hôm nay…’
Ít nhất là một tháng, nếu không sự việc này sẽ kéo dài trong ba tháng tới.
‘Không phải do Louise có trí nhớ kém, tôi cho rằng hành động này làm cho nhân vật của em ấy trở nên khác biệt hơn.’
Louise luôn tay nhanh hơn não. Dẫu cho ý thức Louise biết là không đúng nhưng cánh tay của cô ấy vẫn hành động. Và mỗi khi như thế, Louise sẽ lại thốt lên: “Ôi Irene, em lại quên mất gõ cửa phòng trước khi vào rồi.”
Tuy nhiên việc này hỗ trợ không ít trong việc ‘hạ gục’ các nam chính trong cốt truyện của họ.
Ví dụ như do sự vô ý của Louise khi mở cửa trong lúc các nhân vật nam chính đang tắm chỉ với một chiếc khăn trắng, ngay lập tức khung cảnh giới hạn tuổi sẽ xuất hiện…
‘Nhớ đến việc này, tôi nghĩ mình không có lý do gì để ở lại đây…’
Irene bất chợt nhận ra rằng nơi đây không chỉ là một trò chơi bạo lực tàn khốc.
Trò chơi này thuộc tuýp lãng mạn chỉ cho phép người trưởng thành mua nó. Điều này có nghĩa rằng những câu chuyện hoang đường như lãng mạn nhân danh hình phạt hiện diện mọi lúc trong trò chơi này.
Những cảnh lãng mạn xuất hiện như một phần thưởng.
Irene không biết tại sao những phần thưởng và những hình phạt lại tương tự nhau. Thế nhưng cô ấy biết trong cốt truyện của Otis, mọi diễn biến đều bắt đầu từ sự trách phạt.
Bởi do Otis không thích Louise.
‘Áo choàng tắm…’
Một loại quần áo giúp khoe những đường cong quyến rũ trên cơ thể và chỉ cần kéo nhẹ sợi dây lỏng lẻo giữ ngay eo thì… Ừm, không thể gọi là chiếc áo được nhỉ? Rõ ràng chỉ là một mảnh vải được cắt ra.
Irene biết trước rằng họ sẽ có mâu thuẫn ngay lần đầu như thế này, sau đó họ giữ tâm trạng đấy mà trải qua một đêm.
‘Di chuyển trên hành lang của tầng bốn là một điều khó khăn.’
Cô không muốn trở thành vật cản trở phá hủy bầu không khí ái muội của họ nên luôn cố gắng tránh né những tình huống như thế.
“Chị Irene đã chỉ bảo em… nhưng em quên mất.”
“Vậy thì sao?”
Otis lạnh nhạt đáp lại.
“Cô vẫn phải bị phạt.”
Ôi, Irene khá nhạy cảm trước từ “phạt”.
Bởi rõ ràng đây là một báo hiệu khi bước vào cốt truyện của Otis.
‘Tôi nên rời khỏi đây thôi.’
Thật không ổn khi bầu không khí ở đây sẽ nhanh chóng trở nên chuyển biến khác thường.
‘… Thật lòng xin lỗi em, Louise. Mặc dù em ấy sẽ phải trải qua khoảng thời gian khó khăn nhưng tôi phải rời đi thôi.’
Mọi việc Irene cần làm là đặt chậu than nóng xuống giường và rời đi. Do đó cô chậm rãi cầm lấy chậu than và lặng lẽ di chuyển cho đến khi Otis gọi cô.
“Irene, cô đang làm gì đấy hả?”
‘Tại sao anh ấy lại gọi tôi nữa vậy? Tôi cảm thấy thật lo lắng.’
Irene dừng bước lại và trả lời:
“Tôi phải hoàn thành công việc của mình ạ. Đặt chậu than xuống giường và rời đi.”
‘… Tại sao nỗi bất an của tôi vẫn không kết thúc được chứ?’
Trong khi đáp lời, Irene nhanh chóng đặt lò than dưới gầm giường và từ từ tiến lại gần nơi mà Otis đứng, và Louise đang ủ rũ.
“Irene, ta không còn cách nào khác ngoài việc trách mắng vì sự giám sát tệ hại của cô. Cô hiểu ý của ta chứ?”
“ Chị Irene…”
Louise rơm rớm nước mắt như một chú cún con bị tóm được và nhìn Irene như thể cô ấy có thể là một vị cứu tinh. Cô cảm thấy thương tiếc cho Louise, nhưng ngay cả thế thì Irene cũng không thể chống lại mệnh lệnh của chủ nhà được.
“… Tùy ý Thiếu gia trách phát ạ.”
“Tốt lắm.”
Otis trả lời một cách lạnh lùng và nhặt lấy cái xiên sắt mà cô vừa cầm khi nãy. Đó là một xiên sắt đã được nung nóng trong lò sưởi.
“Với tư cách là người quản lý của quý cô Louise, cô nên đứng xem hình phạt này.”
Khoan đã…
“Nếu ta để lại dấu ấn trên mu bàn tay của cô thì chắn hẳn cô suy nghĩ trước khi mở cửa sau này, đúng không quý cô Louise?”
Này, này.
‘Anh ta sẽ không làm thật đấy chứ?’ Tay Irene nắm chặt lấy góc váy của mình.
‘Sự trừng phạt’ mà cô nghĩ là một thứ tạo nên kích thích cho tình yêu lãng mạn, chứ không phải là hình phạt phạt về thể xác — theo nghĩa đen.
‘Đây có lẽ là tiền đề cho diễn biến nào đấy…’
Dù Irene đã từng nghĩ đến nhưng trong cốt truyện không bao giờ đề cập đến việc bàn tay của Louise sẽ bị bỏng cả.
“Tất nhiên những người hầu sai phạm phải bị phạt thích đáng, tuy nhiên những người bị sa thải sẽ không bị trừng phạt. Quý cô Louise hiểu được không?
“…Em không thể bị đuổi được.”
” Thật không? Để ta xem xem sự quyết tâm của cô như thế nào.”
Otis dứt lời và nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Louise.
Louise thà để bàn tay bị bỏng còn hơn bị sa thải, nên cô ấy cắn môi với vẻ mặt căng thẳng chịu đựng.
‘Em ấy điên rồi đúng không?’
Xiên sắt nung nóng ngày càng gần mu bàn tay của Louise trong khi cô ấy đang run sợ một cách đáng thương.
‘Tình huống này không nên xảy ra. Tại sao sự việc lại diễn ra một cách đột ngột như thế chứ?’
Mặc dù Otis là người đảm nhận các việc như tra tấn nhưng chỉ trong phạm vi công việc của anh ta.
Irene chưa bao giờ thấy qua ai thích thể loại bị ngược đãi như thế này. Rõ ràng, điều này không nên xảy ra, nhưng tại sao tình hình lúc này lại có quá nhiều thay đổi chứ hả?
‘Tôi có nên chờ đợi và chỉ đứng quan sát một lần nữa hay không?’
Irene lặng lẽ nhìn Louise đang dần rơi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng.
Bởi Irene vốn chỉ là nhân vật phụ trong trò chơi này nên có lẽ nếu cô ấy đi đến cái kết thúc trò chơi, thì bản thân cô có thể trở lại với thế giới hiện thực của mình.
Đó là lý do tại sao Irene đã chứng kiến cái chết của Louise đến tận ba lần.
Cô ấy đã đứng bên cạnh, cải trang thành một người lính vô danh và thấy Ahibalt đâm chết Louise. Thậm chí, Irene đã từng trở thành một người hầu bên cạnh Louise và nhìn thấy cảnh Otis giam cầm cô ấy.
Và mọi việc cũng tương tự với kết thúc trò chơi khi mà Rodion chết.
Ngay cả với cái Love Ending, thì Irene cũng không thể hoàn toàn cảm nhận được thể chất và tinh thần của mình hoàn hảo như bình thường.
Đã có rất nhiều lần mà Louise cố gắng chạy trốn nhưng đều bị bắt giữ lại, việc này diễn ra gần như suốt phần đời còn lại của cô ấy. Thậm chí việc cổ tay của Louise bị trói chặt trở nên thường xuyên và như lẽ thường.
‘Tôi muốn nói rằng… những sự việc kia chỉ là một phần nhỏ của sự tàn khốc trong trò chơi này.’
Như một vòng lặp, lần này, Louise sẽ bị đau khổ, khóc than và thể xác lẫn tinh thần sẽ bị tàn phá thảm thương, cuối cùng cô ấy sẽ rơi vào vòng tay của một trong các nhân vật nam chính hoặc là sẽ chết… Và thế là cô ấy sẽ lại một lần nữa xuất hiện, nói rằng: “Tên em là Louise, và em sẽ bắt đầu làm việc ở đây từ hôm nay!”
Dù sau thì tôi đã diễn cùng với họ trong cái trò chơi này được một thời gian khá lâu rồi.
Sau đó, trò chơi lại quay lại khoảng thời gian bắt đầu…
“Thiếu gia…”
Irene vội bắt lấy cổ tay Otis đang cầm xiên sắt. Cô khá lúng túng khi phải làm một việc mà cô ấy chưa từng làm trước đây, vì vậy Irene vô tình cau mày và nói:
“Xin ngài đừng làm thế.”
‘…Bởi lẽ trò chơi rồi sẽ bắt đầu lại từ đầu, vì vậy nên ngăn cản những hành động làm thương tổn, ít nhất là những sự việc vốn không xảy ra trong cốt truyện đúng không?’
Mặc cho những cảm xúc hay tình cảm trước kia.
Việc này không phải bởi Irene cảm thấy tội lỗi khi chỉ đứng bên cạnh và lặng lẽ quan sát Louise, nữ chính đáng thương đã chịu đựng cuộc đời tàn khốc đến sáu kiếp.