Siêu Tiến Hóa Vô Hạn - Chapter 001
CHƯƠNG 1- Vùng đất hoang
Trong cặp mắt màu vàng, hiện ra một khung cảnh mờ ảo.
\\\”Nơi đây là đâu, một thế giới hoang tàn ngày tận thế?\\\” – Suy nghĩ trong tiềm thức.
Những đám mây đầy vết thủng, giống như bầu trời giữa vết nứt của thời gian và không gian, dường như đang nói lên sự suy tàn của hành tinh này.
Cơn mưa phùn xám xịt không ngừng rơi từ bầu trời xuống trái đất nơi không có sự sống.
Một đàn chim màu đỏ xám, giương đôi cánh yếu ớt, bay vào những khe núi trơ trọi hay khe đá để tránh cơn mưa lắc rắc.
Những giọt mưa rơi rắc trên mặt đất, phủ lên lớp bụi khô cứng một lớp hơi ẩm ướt.
Tuy nhiên, những hạt mưa rơi là mưa a-xít và không thể mang lại sức sống.
Thoạt nhìn, ở đây vạn dặm đất bị cháy sém, cằn cỗi, khắp nơi không có một chút màu xanh cây cối.
Thỉnh thoảng có những cái cây cứng đầu chỉ còn lại thân mỏng yếu và một vài chiếc lá màu đen đã bị xỉn màu, trông chúng rất xấu xí.
Xa xa, trên mặt đất, một chiếc phi thuyền đổ nát to lớn đang lặng yên, không nhúc nhích, cũng không còn khí lực để cất cánh.
Sự tồn tại của nó nhắc nhở với thế giới này về một lịch sử huy hoàng.
Sự có mặt của nó cũng nhắc nhở tất cả những ai còn sống rằng đây là một thế giới nơi một nền văn minh cao cấp đang trên bờ vực diệt vong và một hành tinh bên bờ vực suy tàn.
Những túp lều lớn nhỏ nằm rải rác xung quanh bên một sườn núi đá sâu thẳm, trông thật điêu tàn và thảm hại.
Vài người đàn ông và phụ nữ làn da đen, gầy gò đứng ở cửa hang hoặc dưới lều, nhìn vô hồn, thờ ơ và bất lực.
Như thể tất cả những điều này không liên quan gì đến họ.
Vô số người không nhớ được khung cảnh ánh nắng mặt trời trông như thế nào, trên trời chỉ có mưa axit, khiến cho phần lớn đất đai trở nên cằn cỗi, không thích hợp trồng lương thực.
Họ phải làm việc chăm chỉ mỗi ngày để tồn tại.
Vì vậy, đối với họ, cảm giác tê cóng đã trở thành một thói quen.
Một dáng người gầy gò bẩn thỉu ở rìa sườn đồi, đứng bên sườn núi khô cứng và lạnh lẽo, dùng một chiếc cọc gỗ dài để mở một tấm lưới thép có nhiều lỗ hổng, cố bắt con chim đang trốn mưa trở về.
“Một con! Hai con! Ba con!”
Mỗi lần lưới bắt được một con, cậu bé dùng dây trói vào chân con chim rồi ném xuống cho cô bé đang đứng đợi nhặt ở phía dưới.
“Được chín con, bắt được nhiều chim lửa quá! Anh thật lợi hại, hôm nay thu hoạch đầy luôn rồi.” – Cô gái bé nhỏ cải trang thành con trai, đội chiếc mũ to tướng, không màng chân tay đau nhức, lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy.
“Kỳ Kỳ, anh nói là giữ lời, hôm nay có thịt để ăn rồi.”- Cậu bé vừa tiếp tục săn chim vừa nói chuyện trên sườn đồi.
Mưa a-xít rơi xuống chân khiến cậu ta cũng đau và ngứa không kém, kìm không được, cậu bé cúi xuống lấy ngón tay gãi.
Không ngờ, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, lăn từ trên sườn đồi rơi xuống.
“Anh cẩn thận.” – Cô gái nhỏ nhắc nhở nhưng đã muộn.
Cơ thể cậu bé rơi từ độ cao hơn hai mươi mét xuống nền đất cứng, kim loại nhọn đâm vào lưng, xuyên qua da.
“A!” – Cậu bé hét lên đau đớn và nằm trên một mảnh đất hoang, máu bắt đầu chảy ra từ dưới cơ thể cậu.
“Anh hai!” – Cô bé ném bao bố đựng chim xuống rồi chạy đến ôm chầm lấy anh trai mình.
“Anh không sao, mau đến nhà chú lấy thuốc cầm máu!” – Cậu bé khuôn mặt xanh xao và chóng mặt vì đói, thậm chí không còn sức để di chuyển.
“Được, em đi ngay đây!” – Cô bé đưa tay lau nước mắt rồi chạy thật nhanh vào lều.
Ở xa, nghe thấy tiếng khóc thật lớn, có hai người đang đi đến.
…
Cảnh tượng này hiện lên lướt nhanh qua từ trong con ngươi vàng lóe lên. Như một sự tiên tri.
Chủ nhân của đôi mắt vàng là một cụ già đã sống nhiều năm.
Lúc này là lúc màn đêm buông xuống.
Mặt trời chưa lặn mà đã chạng vạng tối.
Ông lão nằm trên xe lăn cạnh ngôi nhà bên bờ biển, nhìn lên bầu trời đầy sao vô tận.
Trong lúc cận kề cái chết, ông lão như nhìn thấy một tia hy vọng.
“Thế giới hoang tàn trong tương lai…Đó là ngôi sao quê hương của ta? Hay ngôi sao trái đất?”
“Bởi vì thế giới rộng lớn…thời kỳ loạn lạc sắp đến rồi.” – Ông già lẩm bẩm một mình, có phần không rõ ràng.
“Cha, cái gì mà thế giới loạn lạc?” – Cô con gái còn trẻ với mái tóc vàng ngồi xe lăn bên cạnh có trí lực rất nhạy bén, cô nghe nội dung nhưng không hiểu.
Xa hơn một chút, hai người hầu đang xì xào bàn tán, không biết đang nói chuyện gì.
“Ngân Nhi, thời loạn lạc sắp đến rồi… Cha đi đây, hãy tự lo cho mình…” – Ông lão lặp lại một lần nữa, như vắt kiệt chút sức lực cuối cùng.
“Con nhớ rồi, cha, người làm sao vậy?”
Lần này, cô gái nhỏ dường như đã hiểu ra, đồng thời cảm thấy sinh mệnh của cha mình đang rút đi như thủy triều.
Ngay sau đó, cô nhận thấy con ngươi của cha đột nhiên sáng lên ánh vàng, rồi nhanh chóng mờ đi.
“Cha, người đừng đi…”
Mặc cho cô lắc lư thế nào, ông lão vẫn không đáp trả và nhắm mắt vĩnh viễn.
Hai người giúp việc hốt hoảng chạy tới, xác nhận ông lão không còn sống, vội vàng gọi điện thoại.
…
Mở ra thời hồng hoang
Vũ trụ bao la vô tận, Thiên hà Mao Mao, sáng và sâu.
Trong khi thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh, sự sống của vũ trụ cũng sử dụng các phương pháp khác như giao thiệp, hợp tác, chiếm đóng và phân chia.
Theo cách tương tự, sự xung đột và hợp nhất của khoa học và công nghệ sẽ được thực hiện, hướng tới việc xây dựng một mạng lưới hành tinh có sự sống, và nỗ lực kiểm soát tình hình của toàn vũ trụ.
Từ vệ tinh nhân tạo đến hành tinh nhân tạo, từ tốc độ siêu nhanh đến tốc độ gần ánh sáng, từ cơ thể nguyên thủy đến cơ thể trường sinh, từ không gian vũ trụ đến chân trời thời gian, từ lỗ đen vũ trụ đến thế giới phép thuật, từ nền văn minh công nghệ đến thế giới tu luyện, từ chiến tranh chủng tộc đến các cuộc chiến tranh giữa các hành tinh, từ trò chơi ảo đến diễn giải thực tế. Đây là một bức tranh sử thi khoa học viễn tưởng về vũ trụ trong tương lai tráng lệ.
Hành trình tiến hóa của sự sống trong thời đại vũ trụ phát triển cao đang diễn ra với tốc độ siêu nhanh.
Dải hành tinh có trình độ văn minh không đồng đều nhất định phải đấu tranh giành quyền bá chủ bằng vũ lực.
Một hành tinh bí ẩn trong các bài thơ và văn xuôi của \\\”Chín luật\\\” được phổ biến, một hành tinh tuyệt vời với một môi trường và sự sống trong tầng khí quyển khác thường, khiến nhân vật chính đã sai lầm bước vào trải nghiệm một cuộc sống đầy chông gai và kỳ thú.
Theo lời tiên tri, đi qua ngày tận thế nơi vùng đất hoang, đánh thức khả năng tiến hóa của vạn vật một lần nữa, và cứu tương lai?
Hành trình trong mơ, một lục địa thế giới khác, lĩnh hội con đường tiến hóa và khả năng vô hạn…
Cuộc sống giống như một bài hát, vẻ đẹp của nó nằm ở trải nghiệm.
Cuộc sống giống như một vở kịch, và vẻ đẹp của nó nằm ở quá trình đó.
Định mệnh là vô thường, sức sống của nó nằm ở sự thay đổi.
Trên bầu trời đầy sao băng giá và hiu quạnh, những tia sáng và vụ nổ năm tháng đan xen nhau, có bao nhiêu hành tinh thích hợp cho sự sinh tồn của con người, và bao nhiêu hành tinh có dấu vết của sự sống, ai có thể cung cấp thông tin chi tiết và chính xác?
Con người trên Trái đất luôn mong muốn được tiếp xúc với sự sống giữa các vì sao, và khẩn thiết tìm hiểu các nền văn minh ngoài Trái đất.
Họ hy vọng sẽ thiết lập mối liên hệ chặt chẽ với các nhóm bên ngoài Trái đất và cùng nhau khám phá những bí ẩn của vũ trụ.
Tuy nhiên, dù hy vọng tràn trề nhưng thực tế lại rất mỏng manh.
Sau vô số khao khát, vô số diễn giải, và vô số khoa học viễn tưởng, những gì mở ra đây có thể không đẹp.
Sói đây, sói đây!
Nhiều thập kỷ sau, Trái Đất.
Ngày 3 tháng 5 năm 2109 sau Công nguyên, M múi giờ lục địa.
7 giờ sáng, mặt trời từ từ nhô lên dọc theo đường bờ biển dài.
Tiếng sóng vỗ bờ, trầm bổng và du dương, những con thuyền đánh cá ở biển xa đã sẵn sàng ra khơi, và sự tấp nập của bến cảng đang dần bừng lên.
Những con đường, ngõ hẻm của thành phố, ô tô, xe lửa, xe buýt, tàu điện ngầm đưa đón qua lại, bắt đầu một ngày bận rộn.
Những người có làn da trắng và da ngăm đen vừa trải qua Ngày Lao Động, đi ngủ và thức dậy như bình thường, tắm rửa và trang điểm, hoặc chạy bộ vào buổi sáng, mọi thứ diễn ra có trật tự.
7 giờ 30 phút.
Mọi người có thói quen bật TV và xem tin tức hoặc các chương trình khác trong khi ăn sáng.
Đột nhiên, màn hình được chuyển sang kênh có một cảnh kỳ lạ.
(Hết chương này)