Ngay thẳng
Nhà hàng trong khách sạn trở nên bình yên. Ít nhất là cho đến khi người phụ nữ đối diện tát nước vào mặt.
“Thư ký Choo, Cô đang đùa với tôi sao?”
Lee Yeon cúi đầu xuống không quan tâm nước chảy ròng ròng trên trán.
“Tôi thành thật xin lỗi cô”
Cha Joo Hee lạnh lùng đứng dậy và nhìn chằm chằm cô ấy.
“Hãy nói với Seung Jo. Đây sẽ là lần chờ đợi cuối cùng.”
“……”
“À”
Cha Joo Hee cầm điện thoại lên với vẻ mặt tức giận.
Một chiếc túi không chỉ có giá hàng chục triệu won mà còn khó có thể tìm thấy ở trong nước.
Cô ấy rút ra một tấm séc và đưa nó cho Lee Yeon.
“Tôi trả tiền giặt quần áo.”
“Không sao đâu ạ.”
“Gì mà không sao. Có như thế thì sau này gặp cô tôi mới không thấy có lỗi chứ?”
“……”
Lee Yeon liên tục không nhận tấm séc, Cha Joo Hee đã để nó dưới bàn ướt và rời đi.
Lộp cộp lộp cộp.
Đến khi tiếng giày của Cha Joo Hee biến mất, Lee Yeon vẫn không ngước đầu lên.
“Cô gái đó làm sao thế?”
“Không biết, cô ta đã ngoại tình sao?”
“Khi tôi bước vào thấy mọi thứ rất bình yên. Cô ta phải chịu đựng những việc này gay gắt hơn thì mới tỉnh táo được.”
Lee Yeon xoay đầu về phía âm thanh xì xào bàn tán xung quanh.
Tất cả những người nhìn cô với cái nhìn nghi ngờ đều né tránh ánh mắt của cô. Vừa đúng lúc nhân viên nhà hàng đi đến bàn Lee Yeon và nói chuyện với vẻ mặt ngượng ngùng.
“Chào quý khách. Cô muốn dùng gì ạ?”
Lee Yeon vừa vén mái tóc ướt vừa bất giác mỉm cười.
Như bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng không thể thể hiện ra trước người bạn cùng tuổi Cha Joo Hee.
Cô ấy nhặt và bỏ tấm séc mà Cha Joo Hee đã đưa vào túi.
Ngay lập tức, cô khẽ cười và nói chuyện nhẹ nhàng với người nhân viên.
“Cho tôi cái này, tôi sẽ ăn hết.”
“Sao? À, tôi hiểu rồi ạ.”
Lee Yeon nháy mắt như thể đây không phải là chuyện đã trải qua một hai lần.
Một lát sau, trong khi một mình lẻ loi thưởng thức những món ăn được mang ra theo trình tự, cô gọi cho Seung Jo, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.
Anh ấy vẫn đang ở công ty nên dường như mọi thứ xung quanh vẫn im lặng.
Dù đã trả lời điện thoại nhưng tâm trí của anh vẫn dồn hết vào công việc ngay cả lúc này.
“Có việc gì thế?”
Lee Yeon đang nhai miếng steak dày như cái nĩa, vội vàng lấy khăn lau môi.
“Tôi có nên tiếp tục không? Hay là tôi sẽ nói một cách ngắn gọn để không ảnh hưởng đến công việc của anh bây giờ?”
“Cứ nói sự thật đi”
Đã vậy. Lee Yeon lập tức thẳng lưng.
“Thư ký Choo, cô đang đùa với tôi sao?”
“Cái gì?”
“Sau khi dứt lời nói, cô ấy đã dội nước vào mặt tôi. Cô ấy trả tiền giặt áo cho tôi và đã rời đi 10 phút trước. A, tôi quên mất câu nói quan trọng nhất”
“Sao? Choo Hee đã nói gì với tôi?”
“À, đây sẽ là lần cuối cùng tôi chờ đợi như vậy.”
“Tôi hiểu rồi, Cô vất vả rồi thư ký Choo”
“Cảm ơn anh”
Sau khi kết thúc lời chào xã giao cô đặt điện thoại xuống.
Đôi lông mi dài khẽ run lên.
Sao lại mặc chiếc áo sơ mi mới mua hôm qua để rồi hôm nay lại phải tức giận như vậy.
Nếu như khinh thường người khác thì dù không phải lỗi của tôi, vẫn sẽ bị tạt nước vào mặt và bỏ đi.
Dù biết rõ tính cách của Cha Choo Hee từ nhỏ nhưng tôi cảm thấy nó đã ngày càng tồi tệ hơn.
“Vì quá bẩn nên tôi không thể tiếp tục ăn.”
Một lát sau, Lee Yeon nhìn ra cửa sổ nở nụ cười cô đơn.
Dù bị bẩn không thể ăn được, nhưng hơn ai hết cô là người biết rõ việc phải sống nhờ vào Jae Kyung đến hết năm nay.
Nếu cố biện minh cho hành động của Cha Choo Hee thì đó là vì Lee Seung Jo. Đó không phải là hành động hoàn toàn không thể hiểu được.
Nếu xét trong hoàn cảnh của người phụ nữ, Lee Seung Jo đúng là một người đàn ông tồi tệ.
Con gái út của gia đình chính trị hàng đầu Đại Hàn Dân Quốc Cha Choo Hee và ông chủ Lee Seung Jo là mối quan hệ yêu đương lâu dài.
Từ nhỏ đã được bố mẹ định sẵn người yêu là ai.
Tất nhiên đây là mối quan hệ vì mục đích chính trị, nếu như không có vấn đề gì thì mùa đông năm nay họ dự định sẽ làm lễ kết hôn.
“Tất nhiên vấn đề lớn ở đây chính là giám đốc.”
Lee Yeon đang lẩm bẩm một mình thì đèn điện thoại sáng lên.
Khi tiếng kêu liên tục vang lên, cô ấy đã bắt máy lên ngay lập tức.
Đó như một loại bệnh nghề nghiệp, phải nhấc máy trước khi đổ chuông 3 lần.
“Vâng, thưa giám đốc.”
“Nghĩ lại thì tôi vẫn chưa ăn tối.”
Không một chút do dự Lee Yeon lập tức đứng dậy vừa mang túi xách vừa hỏi.
“Anh muốn ăn sushi không?”
“Ừm”
“Tôi sẽ đến trong 30 phút nữa ạ.”
“Vất vả cho cô rồi.”
Ngay khi tắt điện thoại, cơn cáu giận liền dâng lên.
Tôi cũng phải cất cái vai thư ký đáng ghét này đi.
Vấn đề lớn của Lee Yeon chính là tiền.
Tình cảnh thật đáng buồn khi có một người mẹ trẻ và một đứa em trai nhỏ sống dựa vào tôi và không có công ty nào trả lương cao như vậy.
Lee Seung Jo mà tôi đã nhìn thấy trong quá khứ là một người đàn ông hoàn hảo không vướng bận bất cứ điều gì.
Không ngờ lại là người không quan tâm đến cảm xúc của người khác như thế này.
Dù đang nói lời mà tôi đã nói, nhưng Lee Seung Jo là người đàn ông hoàn hảo. Với trách nhiệm và danh phận vợ sắp cưới Cha Choo Hee, phải thừa nhận rằng anh ấy chưa một lần ngoại tình.
Nhưng anh ấy lại quên ngày sinh nhật của Cha Choo Hee trong mấy năm qua. Và hôm nay cũng vậy.
Một tháng trước tôi đã nói đi nói lại đừng quên ngày đó nhưng cuối cùng điều này vẫn xảy ra.
Món quà sinh nhật của Cha Joo Hee, một khóa học nấu ăn phù hợp với khẩu vị của cô ấy, một nhà hàng có bầu không khí tuyệt vời.
Toàn bộ đều do tôi chuẩn bị một cách nhanh gọn, nhưng một giờ trước anh ấy đã gọi điện đến.
“Thư ký Choo, cô đang ở đâu vậy?”
“Tôi có nói trước là hôm nay có cuộc họp văn phòng thư ký? Sao thế? Bây giờ anh đang ở công ty sao?”
“Ừ”
“Giám đốc! Trước khi tan làm tôi đã nói rất nhiều lần rồi mà. Lần này anh không được quên đấy.”
“Vậy nên tôi mới nói, thư ký Choo hãy đi đi.”
“Lại nữa sao?”
“Ừm”
“Ha”
“Cô biết tôi đang bận mà. Tôi đang đọc báo cáo của dự án vào tháng sau. Dù hôm nay có thức trắng đêm cũng không đủ thời gian.”
“Dù sao thì…”
“ Vì tôi đã quên nên nếu cô đi tôi sẽ đền đáp thỏa đáng.”
“…tôi sẽ đi”
“Ừm, vất vả rồi”
Hai năm trước hay năm trước anh ấy đều trải qua ngày sinh nhật của Cha Choo Hee như thế.
Thay vì Lee Seung Jo người đáng lẽ phải xuất hiện, cô ấy đã đổ nước vào tôi, người đã xuất hiện lần này.
Dù nỗi giận và tổn thương lòng tự trọng. Hơn nữa, Cha Choo Hee, người thường xuyên đến nhà chủ tịch từ khi còn nhỏ, vốn dĩ đã ghét tôi.
Dù không biết lý do là gì nhưng đó là ý của Cha Choo Hee nên tôi cũng không quan tâm lắm.
Lý do gì để ghét người khác và việc không có lý do để thích một người đều giống nhau cả thôi.
Lee Yeon thở một hơi dài.
“Phù”
Bít tết cao cấp nhất vẫn chưa ăn được một nửa đã được đặt trên đĩa.
Cô ấy nhanh chóng rời khỏi nhà hàng và phải di chuyển đến nhà hàng Nhật mà Seung Jo thường hay ăn.
Cô ấy gọi món trong taxi, vừa chọn sushi vừa thanh toán.
Lâu rồi mới được bày tỏ nỗi lòng cùng với các thành viên trong phòng thư ký, điều đó dường như là một điều xa xỉ.
Lee Yeon tức giận, biểu lộ vẻ mặt không hài lòng trước phòng giám đốc.
Sau 2 tiếng gõ, cô ấy mở cửa bước vào nhìn thấy Seung Jo đang rất tập trung. Sống mũi cao mịn màng cùng với đôi mắt thon dài nhìn theo dòng chữ đen. Như một thói quen khi tập trung vào công việc, khoảng cách giữa hai hàng lông mày nhăn lại, cảm thấy vẫn rất tuyệt vời.
Ngay cả vào lúc muộn, mái tóc gọn gàng và cách ăn mặc chỉnh chu của anh ấy rõ ràng là một người đàn ông rất phù hợp với từ “ngay thẳng”.
Ngay cả khi Lee Yeon xuất hiện, Seung Jo vẫn không rời mắt khỏi báo cáo.
Lee Yeon bặm môi.
“Giám đốc, đồ ăn đến rồi ạ.”
“Cô hãy để đó rồi đi làm việc tiếp đi”
“Vâng thưa giám đốc.”
Anh ấy đột nhiên ngẩng đầu lên khi tôi đặt gói sushi trên một cái bàn rộng trong phòng làm việc.
Tôi thậm chí không thể nghĩ rằng anh ấy đang nhìn mình vì phải mở đũa để ăn một cách dễ dàng.
“Thư ký Choo.”
Phải đến lúc đó Lee Yeon mới ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào mắt anh ấy với âm thanh thấp và kiên định.
“Sao thế giám đốc.”
“Áo của cô sao lại như thế?”
“Sao”
“Tôi nói cái áo cô đang mặc đấy”
Lee Yeon đưa mắt nhìn xuống nơi cậu ấy chỉ.
Thôi rồi.
Cô ấy gãy sau gáy với vẻ lúng túng.
Dù nghĩ áo đã khô như vậy là đủ nhưng hình như vẫn chưa phải.
Đôi mắt dài của anh ấy vẫn kiên quyết nhìn vào chiếc áo sơ mi ẩm ướt hơi nước.
Cô đã mang thức ăn đến trong vòng 30 phút, để giữ lời hứa đó mà tìm kiếm khắp nơi.
“Tôi không sao đâu ạ.”
“Tôi thấy không ổn nên mới hỏi. Hình ảnh thư ký với nhãn hiệu thời trang của giám đốc mà ăn mặc như thế sao?”
“… …”
“Sao chứ?”
“Không biết là…”
“Không biết gì chứ?”
“Anh không nghe lời tôi nói lúc nãy sao?”
“Gì chứ?”
Lee Yeon trả lời với một chút nhăn mũi.
“Tôi nói là Cha Choo Hee đã dội nước vào mặt tôi.”
“À”
Anh ấy nhấn mạnh vào vùng thái dương.
Dù đã vừa nói lại lời của Cha Choo Hee khi nãy vừa giải thích nhưng vẫn không lọt vào tai anh.
Lee Seung Jo thường như vậy.
Chính là kiểu người chỉ biết đến bản thân mà không để ý đến lời nói của đối phương.
Nhìn bề ngoài thì mọi người đều nghĩ rằng anh ấy là một người đàn ông lịch sự, nhưng Lee Seung Jo là một người hoàn toàn cách xa điều đó.
Nếu người anh gặp hôm qua mà không quan trọng thì anh ấy thậm chí còn không thể nhớ được khuôn mặt của người đó.
Vì vậy mà có thể kết luận.
Lee Seung Jo hoàn toàn không quan tâm đến việc cô ấy có bị Cha Choo Hee tạt nước hay không.
Có thể cậu ấy chỉ nghe lời đó.
Lee Yeon kiềm nén cảm xúc thất vọng và mỉm cười thản nhiên.
“Tôi thật sự không sao. Về đến nhà sẽ khô thôi ạ.”
“Ừm”
“Vậy tôi đi đây.”
“Vất vả cho cô rồi.”
Sức mạnh được tiếp thêm trong bước chân nặng nề.
Khoảnh khắc Lee Yeon cầm tay nắm cửa bước ra lặng lẽ sau khi cúi chào 90 độ.
Seung Jo đã gọi Lee Yeon.
“Thư ký Choo.”
Lee Yeon ngay lập tức quay lại.
“Vâng, giám đốc.”
“Tôi là một người đàn ông đặc biệt như thế sao?”
Ừm, anh là một người hoàn hảo.
Lời nói như mấp mé trong cổ họng.
Nhưng vẫn không thể nào thốt ra được.
Một trong những vai trò của người thư ký là dù có chuyện gì xảy ra thì cấp trên mà tôi phục vụ cũng phải tỏa sáng nhất.
Trên thực tế dù không phải như vậy nhưng người thư ký phải bảo vệ và tuân theo cấp trên.
Đáng lẽ không cần phải trả lời nhanh như thế nhưng đã quá muộn. Lee Yeon nở nụ cười rạng rỡ đặc trưng.
“Giám đốc là một người tốt.”
“Hãy nhìn xem, tôi không phải là một người đàn ông tốt.”
“Là vậy đó.”
“Nếu là thư ký Choo thì cô sẽ gặp một người như tôi chứ? Nếu tôi muốn thì cô có chịu gặp tôi không?”
Anh ấy đứng lên, bỗng nhiên bước đến đứng trước cô.
Seung Jo cởi chiếc áo đang mặc và khoác lên vai Lee Yeon.
Không thể kiên nhẫn trong khoảnh khắc ấy, Lee Yeon liền nín thở.