So Jeong Won
“Mẹ ơi, Con đi dạy thêm đây.”
“Khoan đã! Khoan đã Lee Yeon à, chờ chút nào.”
Lee Yeon quay lại với đôi mắt to tròn trong làn tóc thẳng dài, vầng trán sáng ngời cùng với đôi môi chúm chím đầy cuốn hút.
Người mẹ giữ Lee Yeon sẽ đi đến nhà của giám đốc, bà kéo chân váy của cô lên thêm một chút.
“Mẹ làm gì thế?”
“ Ôi trời, Có gì đâu. Không phải cậu Seung Jo cũng ở đó sao?
“ Thật vậy sao mẹ?”
“ Đúng vậy đấy. Sẽ trễ mất. Đi ngay đi con!
Lee Yeon nhìn mẹ đang đẩy lưng cô một lúc lâu, cô bước từng bước mệt mỏi.
Mất 5 phút đi bộ.
Nhà của giám đốc đến nhà của Lee Yeon chỉ mất khoảng chừng đó.
Ba của Lee Yeon, Choo Seong Tae, là tài xế của chủ tịch Lee Hyun Bae chủ tập đoàn Jae Kyung. Ahn Sook Hee, mẹ của cô là nhân viên đã làm việc nhiều năm cho nhà đó.
Vì thế, từ khi sinh ra đến giờ cô không muốn nghĩ về rào cản kinh tế dù chỉ một lần.
Đôi khi cô cũng bất mãn về điều đó nhưng không thể nào thể hiện ra.
Dù gì đi nữa ba mẹ cô hai người đã sống bằng những bữa cơm, mua những thứ đắt tiền từ Jae Kyeong.
Toà nhà của Jae Kyung, được gọi là So Jeong Won, lớn và rộng như mọi khi.
Cô bước vào bên trong lối đi dành riêng cho nhân viên, nhìn thấy chiếc đèn chùm lộng lẫy treo trên trần nhà.
Chỉ là những ánh đèn rực rỡ, nặng nề và sắc bén khiến tâm trạng không vui.
“Chà, thật khó chịu mỗi khi tôi nhìn thấy nó.”
Bà Jang bắt chuyện với cô, người đang đứng thẫn thờ nói chuyện một mình.
“Lee Yeon đến rồi sao”
“Vâng ạ, hôm nay con đến làm việc.”
“Ừm, cô phải làm đến tối. Con cũng đã vất vả nhiều rồi. Vì con vẫn đang học cấp 3 nên sẽ bận rộn lắm.”
“Biết làm sao được, cũng nhờ có phó chủ tịch giúp đỡ.”
“Đúng vậy, những người như chúng ta đang có động lực gì nhỉ? Đi lên thôi, cô sẽ làm một món ăn nhẹ và mang đến cho con sau.”
“Vâng ạ, vất vả cho cô quá”
Lee Yeon hạ thấp tiếng bước chân xuống.
Từ khi ở đây, cô đã luôn có thói quen cẩn thận vì mọi nơi đều là người nhà của chủ tịch và phó chủ tịch.
Cô đã bắt đầu làm ở đây từ 3 tháng trước. Đó là vì một việc đặc biệt mà phó chủ tịch Lee Do Kyung, con trai của chủ tịch Lee Hyun Bae đã nhờ tôi.
“Lee Yeon cô được top 1 toàn trường phải không? Ba tôi đã khen ngợi cô rất nhiều.”
“À, đúng vậy.”
“Vậy cô có thể dạy cho Moon Jo được không?”
“Sao?”
“Cô cũng biết đấy, cậu ấy thông minh nhưng lại không có hứng thú với việc học tiếng anh. Dù không giỏi như anh của mình nhưng cũng phải giúp cậu ta làm được một nửa. Phải như vậy thì sau này hai người mới có thể cạnh tranh và kích thích lẫn nhau”.
“À, bây giờ tôi đang học cấp 3.”
Mình nghĩ là mình phải nói những gì mình muốn nói nên đã nói như vậy, phó chủ tịch Lee Do Kyung ngay lập tức gọi điện đến văn phòng thư ký cấp cao.
“À, thư kí Jeong. Là tôi đây. Bây giờ tiền lương của tài xế lái xe cho chủ tịch là bao nhiêu thế. Tôi phải duyệt ngay nên hãy tăng lên một chút. Tôi nghĩ khoảng 30% là thích hợp. Xử lý việc này ngay và nói lại cho tôi biết đấy.”
Ông cúp máy và nói thêm với Lee Yeon.
“Tất nhiên là tiền công sẽ được trả riêng nên cô hãy yên tâm.”
Lee Yeon tự động cúi lưng xuống.
Vấn đề không phải là tiền công mà là thái độ của anh ta khi lôi chuyện tiền bạc ra và âm thầm gây áp lực.
Cô ấy bước từng bước vừa nhớ lại quá khứ khi ấy.
Hannam-dong, nơi đặt trụ sở chính của tập đoàn Jae Kyung, quả thật không có gì khác với chế độ cấp bậc xương thời Silla.
(Hệ thống cấp bậc xương là hệ thống cấp bậc quý tộc được sử dụng trong vương quốc Silla cổ đại của Hàn Quốc.)
Trong gia tộc thì Seonggol là người có tư cách trở thành vua nhất, và Jingol dù có địa vị cao nhưng không được kế thừa ngôi vua.
Và Lee Moon Jo chính là Jingol.
Cậu ta không phải con trai của Phó chủ tịch Lee Do Kyung và người vợ cả Min Kyung Hye.
Người con trai sinh ra từ một mối quan hệ ngoại tình với diễn viên Seo Ae Ra. Đối với Lee Yeon mười chín tuổi thì sự tồn tại của Moon Jo như bệnh ung thư một khối u phiền phức.
Lee Yeo đã gõ cửa phòng đến hai lần rồi tự mở bước vào trong.
“Lee Moon Jo, cậu đã làm bài tập chưa?”
“Này cô X không biết gõ cửa à?”
Phòng của Moon Jo còn lớn hơn cả phòng khách nhà Lee Yeon.
Lee Yeon đã quên mất lời định nói khi thấy Moon Jo đang xem một video kỳ lạ trước tủ sách, cùng chiếc máy tính giữa không gian rộng lớn.
“À, thì ra đã làm bài tập rồi vậy cậu ta đang xem gì nhỉ?”
Thấy Lee Yeon cau mày, Moon Jo đã liền tắt công tắt nguồn của máy tính.
Lee Yeon vỗ mạnh vào ngực mấy cái, nhìn cậu ta với ánh mắt đáng thương
“Tôi đã gõ cửa trước 2 lần rồi. 5 phút sau tôi sẽ trở lại. Cậu hãy ổn định chỗ ngồi và chuẩn bị cho tiết học đi.”
Cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa và bước ra ngoài.
Cô lại đi xuống tầng 1 thêm lần nữa rồi lại thất thần đứng trước cửa phòng của Moon Jo.
Bây giờ tôi có nên chạy đến Phó chủ tịch và nói rằng dù nghĩ thế nào thì thằng nhóc đó cũng không nên từ bỏ hay không.
Hay là nếu mỗi ngày cho phép tôi đánh vào đầu thằng nhóc đó một lần thì dù thế nào cũng sẽ làm cho nó thành một con người.
Cô vừa lẩm bẩm trong miệng với suy nghĩ đó vừa nhìn đồng hồ.
Mở cửa cạnh phòng của Moon Jo và bước ra chính là Lee Seung Jo, thái tử của Jae Kyung.
Phó chủ tịch Lee Do Kyung và chủ tịch Min Kyung Hye có ba người con. Lee Seung Jo, Lee Ji Sun, Lee Myung Sun.
Ngoại trừ Seung Jo ra tất cả là con gái nên người con trai duy nhất dám đe dọa ngôi vị thái tử chính là Moon Jo.
Nhưng không nói như vậy được.
Hơn thế nữa, sự khác biệt giữa Jingol và Seonggol là rất lớn.
Lee Seung Jo đang ở vị trí dù Moon Jo có thèm khát cũng không thể leo lên được.
Anh ta đã khác biệt ngay từ dáng đi.
Như thể từ khi sinh ra đã trở thành vua.
Lee Yeon đã không thấy Seung Jo trong ngôi nhà này một khoảng thời gian. Không giống như các con trai của các tập đoàn tài phiệt, dễ dàng trốn tránh việc nhập ngũ, anh ta đã trở về sau hai năm thực hiện nghĩa vụ quân sự.
Sau khi xuất ngũ, thấy mái tóc ngắn bây giờ mới trở lại hình dáng cũ, Lee Yeon cười khẽ.
Anh cũng nhớ rất rõ hình ảnh của mình trong bộ đồng phục thời còn đi học. Chiếc áo sơ mi trắng chưa một lần nhăn nhúm, chiếc cà vạt luôn được thắt chặt và đôi giày thể thao vẫn luôn như mới.
Vượt qua cả sự sạch sẽ và ngay thẳng, Lee Seung Jo là một người đàn ông có bầu không khí kỳ lạ, kiêng khem và cực kỳ tiết chế.
Nói một cách dễ hiểu, như một quyển sách đạo đức, đây là sự tồn tại theo tiêu chuẩn của hoàng gia.
Anh ấy vừa mở cửa ra vừa uống một hơi nước trong cốc thủy tinh. Mặc dù con đường khá xa nhưng ánh mắt của Lee Yeon vẫn luôn hướng về phía Seung Jo.
Dây gân phản chiếu trên ngón tay đang cầm lấy cốc và chiếc đồng hồ bạc đeo trên cổ tay làm cho ngón tay càng đẹp và sạch sẽ, ngay cả dòng nước chảy trên cổ, cô ấy nín thở quan sát tất cả.
Ngay cả dòng nước chảy trên cổ cô ấy cũng nín thở đuổi theo tất cả. Seung Jo phát hiện ra Lee Yeon muộn và mở lời trước.
“Chào cô”
Lee Yeon cũng nhanh nhẹn cúi đầu chào cậu ấy.
“Chào anh”
“Cô đang dạy thêm cho Moon Jo sao?”
“Vâng”
“Chắc là vất vả lắm. À, năm nay cô tham gia kì thi đại học nhỉ?”
“Đúng vậy ạ”
“Vất vả cho cô rồi”
Ánh mắt đầy ẩn ý của anh hướng đến chỗ Lee Yeon.
Nhìn thấy đôi môi đang cong lên của anh ấy, Lee Yeon cũng không mấy hiểu lầm.
Vì đối với vị trí Seonggol của Lee Seung Jo, Choo Lee Yeon chỉ là người thuộc tầng lớp thấp bình thường.
Sự kiêu ngạo của Seung Jo từ dáng đi đến cả bản thân anh ấy cũng không biết, đã khiến Lee Yeon buồn lòng.
Là cái nghèo khó giữa sự giàu có, sung túc.
Bởi vì sống cùng nhau trong nhà của chủ tịch mà không có gì, cảm giác về sự khác biệt ấy lại càng lớn hơn.
Lee Yeon ở sau Seong Jo đang bước xuống tầng một, chân váy mà mẹ cô đã kéo lên lúc sáng lại hạ thấp xuống.
Cô khinh thường cái tính hợm hĩnh của mẹ mình và chán ghét bản thân phải làm theo điều đó.
“Choo Lee Yeon, mày nghĩ mày sẽ trở thành cô gái Lọ Lem sao? Chuyện như vậy không xảy ra ở hiện thực đâu.”
Trở về thực tại. Đôi mắt cô lạnh lùng, gõ cửa phòng Moon Jo.
“5 phút đã trôi qua, tôi có thể vào phòng được không?”
Giọng nói của Moon Jo vang lên từ trong phòng.
“Cô vào đi.”
Hôm nay Lee Yeon cũng dọn sạch bàn học bừa bộn của Moon Jo, nơi đặt quyển bài tập toán. Lần này cô cũng tưởng cậu ta sẽ không làm bài tập về nhà nên đã lật bài ra, nhưng cô đã vô cùng ngạc nhiên vì những câu trả lời đầy kín.
“Cái quái vậy?”
Moon Jo hếch cằm nhìn gương mặt với đôi mắt hai mí của Lee Yeon.
“Tôi làm tốt chứ?”
“Oh, nhưng mà, này Lee Moon Jo, đây là chính cậu làm đấy chứ? Có phải cậu đã dùng tiền đe doạ người khác để làm bài này không?”
Moon Jo ngay lập tức nổi giận.
“Chị nghĩ tôi là người như thế sao?”
“Cậu thật không biết suy nghĩ, chẳng học hành gì cả chỉ biết chơi suốt ngày.”
“Này, tôi như vậy đấy.”
Lee Yeon chạm vào mái tóc Moon Jo rồi vuốt nhẹ. Lúc này hai ánh mắt chạm nhau.
“Thật sự là cậu đã làm đúng không?”
Moon Jo quay mặt đi vì xấu hổ và cắn chặt môi.
“Đúng vậy, nếu đạt điểm cao trong kì thi cuối kỳ, tôi sẽ thực hiện được điều mình muốn.”
“Cậu muốn gì chứ?”
“Deep kiss”
Lee Yeon đã đập vào đầu Moon Jo, người trả lời nhanh như thể không có gì phải do dự.
Cậu nhóc này học hành không giỏi còn lại cho thấy sự tầm thường của mình.
Nhưng cũng rất đáng khen.
Nhìn sơ qua bằng mắt đã sai một nửa, nhưng vẫn thấy được sự số gắng giải quyết câu hỏi của cậu ấy.
Lee Yeon vừa xoa đầu cậu ấy vừa thì thầm.
“Sau này hãy trao nụ hôn nồng thắm đó cho người bạn gái của cậu và đến gặp mẹ cậu.”
“……”
Từ khi sống trong ngôi nhà này, Moon Jo chỉ có thể gặp Seo Ae Ra mỗi tháng được một lần.
“Nếu điểm của cậu cao lên, tôi sẽ nói chuyện này với phó chủ tịch. Chúng tôi sẽ cùng xem một bộ phim được trao giải thưởng.”
Moon Jo ngay lập tức hiểu ý Lee Yeon. Thảo nào cậu ấy có vẻ hơi buồn.
“Phim, Chị nói sẽ đi xem phim với mẹ tôi sao?”
“Ừm, nếu cậu để lại số điện thoại tôi sẽ báo trước cho cậu biết”
“Choo Lee Yeon”
Lần này Lee Yeon ấn vào trán cậu ấy.
“Ai là Choo Lee Yeon hả? Sao không gọi bằng chị?”
“Không biết đâu, bỏ đi. Nhưng mà tôi có thể thích chị được không?”
Lee Yeon khịt mũi và cười.
Ở ngôi nhà này tuyệt đối không chấp nhận chuyện yêu đương.
Tuyệt đối không được có tình cảm với Lee Seung Jo hay Lee Moon Jo.
Lee Yeon đã lắc đầu một cách dứt khoát.
“Lee Moon Jo”
“Sao đấy”
“Ước mơ thật sự của cậu là gì?”
“Trở thành bạn trai Choo Lee Yeon.”
Ôi thằng nhóc này. Cô ấy lè lưỡi và lần này Moon Jo hỏi ngược lại.
“Vậy ước mơ của chị là gì?”
Lee Yeon cắn bút nhìn xa xăm.
“Chiếc đèn chùm treo ở tầng 1.”
“Gì chứ, chị muốn trở thành chiếc đèn chùm sao?”
Một cuộc sống mà không phải vật lộn với tiền bạc và quyền lực.
Vì như vậy, ba mẹ không phải cúi đầu và sống với chủ tịch nữa.
Đó là ước mơ của Lee Yeon 19 tuổi.