Tiểu Thiên Tuế - Chapter 1
Chương 1: Cái nhìn đầu tiên
Đêm xuân tháng tư, hoa đào trong cung lần lượt nở rộ, từ xa trông như một áng mây hồng.
Tô Tiêu Nhân thích hoa đào, cảm thấy màu hồng nhạt rất đẹp, đặc biệt là khi đem đi làm bánh hoa đào, bánh ngọt ngào, mềm dẻo, ăn rất ngon.
Có điều, nếu như làm bánh hoa đào, phòng bếp nhỏ sẽ phải đi đến khu vườn xa hơn để hái hoa, Tô Tiêu Nhân không cho phép thuộc hạ động đến cây hoa đào ngoài cửa sổ điện Vân An, phải giữ lại để nàng ngắm mỗi ngày.
Những lúc đó, nàng sẽ ngồi dọc lan can bằng gỗ gụ dưới hiên nhà, ngẩng đầu chăm chú nhìn cây hoa đào.
Tô Tiêu Nhân là con gái út của Lộc An đế, do Hoàng hậu Trần Thị sinh ra, thân phận tôn quý.
Mười lăm tuổi, hai búi tóc được chải một cách gọn gàng, tinh tế lại không đánh mất đi vẻ đáng yêu, vì không thích trâm ngọc, nàng dùng sợi ruy băng màu vàng tơ buộc tóc lại, hai búi tóc nằm ngay ngắn trên vai.
Mắt hạnh, môi đỏ, làn da trắng nõn, trên người mặc một chiếc váy dài thêu tơ vàng, yên tĩnh đứng dưới gốc cây đào, dung nhan như hoa, nói là tiên tử thì cũng không có gì quá đáng cả.
Sao có thể tưởng tượng được, một tiểu mỹ nhân như thế, lại là một người không được thông minh, trí tuệ chỉ như một đứa trẻ.
Mỗi một cánh hoa rơi xuống, Tô Tiêu Nhân sẽ thầm đếm một số, vừa đếm đến 80 thì một trận gió xuân thổi qua, cánh hoa đào lã chã rơi xuống như mưa.
Nàng bất giác mở to đôi mắt trong veo, nghiêng đầu, không biết nên tiếp tục đếm thế nào.
Cách đó không xa, cung nữ theo hầu cúi đầu đứng yên, tuyệt đối tuân thủ quy tắc, không dám lên tiếng làm phiền Tiểu Thiên Tuế ngắm hoa.
Mặc dù nói, vị Thừa Dương công chúa này tính tình ngây thơ, đáng yêu, cho dù có va chạm, đại thể là cũng không biết giận.
Hướng Vân nhìn về phía chủ tử, nhìn dáng vẻ đơn thuần, không lo âu sầu muộn của nàng, khẽ thở dài một cái.
Nàng ta là tâm phúc đắc lực của Trần Hoàng hậu, tính tình mạnh mẽ, thủ đoạn mạnh mẽ, chuyên môn hầu hạ Tiểu Thiên Tuế.
Có nàng ta phụ trách các công việc lớn nhỏ, điện Vân An này mới giữ được quy tắc nghiêm ngặt, và trật tự từ trong ra ngoài.
Dù sao cũng là ngày xuân, bên ngoài điện vẫn còn hơi lạnh.
Hướng Vân ôm một chiếc áo khoác gấm mày bạc từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng khoác lên vai Tô Tiêu Nhân, nói: “Tiểu Thiên Tuế, hôm nay người đã ngắm hoa được nửa canh giờ rồi, mau vào nhà thôi.”
Tiểu Thiên Tuế.
Tô Tiêu Nhân khó sinh, lúc nhỏ lại hay ốm đau bệnh tật, Hoàng đế và Hoàng hậu sợ rằng cô con gái nhỏ không sống được bao lâu, liền ra lệnh cho người trong cung gọi nàng như thế.
Nói đến cũng thật kỳ diệu, từ đó trở đi, sức khỏe của Tô Tiêu Nhân dần trở lên tốt hơn, bình an trưởng thành.
Giờ đây, ngoại trừ việc dễ sinh bệnh hơn người khác một chút, còn lại thì khỏe mạnh, chỉ cần chú ý chăm sóc thì sẽ không có vấn đề gì.
Tô Tiêu Nhân đi vào trong phòng ngồi, nhìn thấy trên bàn còn nửa đĩa bánh hoa đào liền vươn tay lấy, sau đó ăn một cách từ tốn.
Khi ăn, động tác của nàng không nhanh, thậm chí có chút chậm rãi, ung dung, gò má trắng nõn khẽ nhô lên, nhai một cách kỹ càng.
Cho dù có nhìn bao nhiêu lần cũng đều cảm thấy, dáng vẻ của nàng khi tập trung ăn vô cùng ngây thơ, đáng yêu.
Ngay cả Hướng Vân, cũng phải nhìn thêm vài lần, rồi mới đóng cửa lại đi ra bên ngoài, phân phó người hầu: “Những lời đồn đại gần đây, không ai được phép nhiều lời trước mặt Tiểu Thiên Tuế, ai vi phạm phạt 20 trượng, nghe rõ chưa?”
“Rõ.”
Người hầu đáp lời, đợi vị quản sự này đi xa rồi mới dám ngẩng đầu nhìn hai bên trái phải, trong mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô nương Hương Vân mà cũng phải thận trọng đến thế, xem ra, tin tức Nam Lương sẽ cử đoàn sứ đến cầu thân Tiểu Thiên Tuế là thật rồi.
Lại nghĩ, công chúa tính tình ngây thơ, dung mạo lại như một nàng tiên trên trời, khó trách Tam Hoàng tử Nam Lương vừa gặp đã đem lòng nhớ nhung.
Điện Vân An là một nơi chốn rất tốt dành cho đám người hầu, Tiểu Thiên Tuế là một vị chủ tử cực kỳ dễ hầu hạ. Đây là điều mà tất cả đám cung nhân trong cung đều cùng chung cảm nhận.
Tục ngữ có câu, tượng đất còn có ba phần thổ tính, nhưng vị Tiểu Thiên Tuế này một chút nóng tính cũng không có.
Mặc dù nói, tâm tính nàng ngây thơ, trẻ con, tốt ở chỗ không hề la lối, khóc lóc, mà thường lặng lẽ làm việc của mình.
Nói tóm lại, là một vị chủ tử bớt lo, bớt việc.
Thấy Tô Tiêu Nhân đã ăn được hai cái bánh hoa đào, cung nữ Hi Nhi tiến lên phía trước lấy đĩa bánh lên, nhìn thấy đôi mắt trong suốt đó, bất giác nhẹ giọng nói: “Tiểu Thiên Tuế, lát nữa phải đến chỗ Hoàng hậu nương nương dùng bữa trưa, không thể ăn nữa đâu.”
Nghe vậy, Tô Tiêu Nhân gật đầu, để hai tay lên đầu gối, ngồi yên không động đậy, giống như một con búp bê ngọc xinh đẹp.
Trong chốc lát, căn phòng to như thế chỉ còn lại những âm thanh nhỏ xíu.
Hướng Vân sai người hầu bê mấy chiếc hộp trang sức đến, gương mặt nghiêm túc khẽ nở nụ cười: “Tiểu Thiên Tuế xem, lát nữa sẽ đeo cái nào?”
Nhiều loại trang sức khác nhau được đặt trong những hộp gỗ sơn mài đỏ, hộp nào cũng đầy ắp, mỗi món đồ trang sức đều lấp lánh, phản chiếu ánh sáng mặt trời, thể hiện sự phú quý, hoa lệ vô cùng.
Có cô nương nào không say mê những món đồ này chứ, nhưng Tô Tiêu Nhân chỉ khẽ liếc mắt một cái.
Nàng không thích trâm ngọc, trang sức, nhưng nếu phải ra khỏi điện Vân An, thì không thể không trang điểm một chút, liền dơ tay ra nắm lấy hai chiếc trâm lưu ly khảm vàng.
Hướng Vân tháo sợi dây tơ, cắm cây trâm lên, sau đó lại chọn ra vài đóa hoa kết cườm điểm xuyết lên mái tóc đen.
Trong chiếc gương đồng, dáng vẻ trẻ con biến mất, thay vào đó là thêm vài phần thanh tú, xinh đẹp, đến biểu cảm ngơ ngác ấy cũng lộ ra vẻ tao nhã xuất trần.
Ngoài cửa, cung nhân truyền dụ bẩm báo: “Hướng Vân tỉ tỉ, người của cung Thục Nguyệt đến.”
Hướng Vân nghe thế, khuôn mặt dịu dàng khi nãy liền trở lên lạnh lùng.
Sở Quý phi và Hoàng hậu nương nương như nước với lửa, lúc này sai người qua đây, tám phần là không phải chuyện tốt đẹp gì.
Hai tiểu thái giám, một trước một sau bước qua ngưỡng cửa, cúi người hạ lễ trước Tô Tiêu Nhân, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trong tay còn bê một cái khay được che bằng vải đỏ, cao giọng chúc mừng:
“Nghe nói Tiểu Thiên Tuế sắp có chuyện vui, Quý phi nương nương vô cùng vui mừng, đặc biệt sai nô tài đem đến một đôi vòng tay bằng ngọc như ý, một chiếc kẹp tóc Kim Hồ điệp, chúc Tiểu Thiên Tuế sau này vạn sự như ý, bay cao như Hồ Điệp.”
Tên thái giám đi trước cười rạng rỡ, nói the thé: “Vận may trong thiên hạ này, Tiểu Thiên Tuế đều đã gặp được rồi, quả thật là phúc khí lớn!”
Hắn ta nói không rõ ràng, nhưng chỉ cần nghĩ kỹ một chút, có lẽ là đang nói đến chuyện Nam Lương cầu thân, nhìn thế nào cũng thấy giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nếu quả thực là chuyện may mắn, lẽ nào vị tam công chúa của Sở Quý phi không đến tranh cướp một phen, làm gì có chuyện có lòng đến chúc phúc.
Trong khoảnh khắc, điện Vân An trở lên yên tĩnh lạ thường, sắc mặt của đám cung nhân đều trở lên khó coi.
Tô Tiêu Nhân không rõ là chuyện gì xảy ra, sợi ruy băng mềm đang buộc trên ngón tay được cởi ra, đưa mắt nhìn hai người đang quỳ dưới đất, liền hỏi: “Hai người do Sở Quý phi cử đến?”
Tiểu thái giám vui mừng, thầm nghĩ quả nhiên là một con ngốc, người khác đều nhận ra là không phải ý tốt gì, mà nàng ta còn đáp lời, vội nói:
‘“Thưa Tiểu Thiên Tuế, chúng nô tài từ chỗ Sở Quý phi, đến đưa lễ vật chúc mừng cho người!”
Tô Tiêu Nhân lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhẹ nhàng nói: “Thế thì các ngươi không cần quỳ ở đây nữa.”
Tên tiểu thái giám cười hihi, còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn, lại nghe thấy nàng chậm rãi nói: “Các ngươi quỳ ở ngoài đi.”
Tiểu thái giám tưởng rằng bản thân nghe nhầm, sững sờ nói: “Cái, cái gì…”
Hướng Vân cười lạnh nói: “Tiểu Thiên Tuế bảo các ngươi ra ngoài quỳ, cẩu nô tài nghe không hiểu lời chủ tử nói sao?”
Đối với người ngoài, nàng ta cực kỳ đanh đá, hà khắc, gương mặt cực kỳ dọa người, trong tích tắc, hai tên tiểu thái giám vâng vâng dạ dạ, không dám nói gì.
Không quan tâm đến hai tên kia bị đưa ra ngoài phạt quỳ thế nào, Tô Tiêu Nhân lại tiếp tục cúi đầu nghịch sợi ruy băng trong tay.
Vòng ngọc Như ý và chiếc kẹp Hồ điệp do cung Thục Nguyệt đem đến được đặt ở trên bàn, nàng ngẩng đầu nhìn một cái, bị chiếc kẹp Hồ điệp bằng vàng thu hút liền đưa tay ra sờ.
Hướng Vân thu dọn đồ lại, sau đó đặt vào chiếc hộp gỗ ít khi dùng đến nhất, nhìn ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn, cười nói: “Bên chỗ Hoàng hậu nương nương có một chiếc kẹp tóc Hồ điệp còn đẹp hơn, hai cánh còn có thể cử động nữa, nếu Tiểu Thiên Tuế thích, nô tì sẽ sai người đi thông báo.”
Tô Tiêu Nhân gật đầu, nghĩ đến chiếc kẹp Hồ điệp, liền đặt sợi ruy băng trên tay xuống.
Hương Vân thay nàng chỉnh lại y phục, và nói: “Lúc nãy Tiểu Thiên Tuế làm tốt lắm, chúng ta không cần giữ lại thể diện cho đám người cung Thục Nguyệt.”
Cho dù có xảy ra chuyện đi chăng nữa, còn có Hoàng hậu nương nương chống đỡ.
Tô Tiêu Nhân nghĩ ngợi một lúc mới biết nàng ta đang nói đến chuyện tên tiểu thái giám lúc nãy.
Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tỷ, hoàng huynh đều từng nói qua, bên chỗ Sở Quý phi không có ai là tốt đẹp cả, hễ gặp là phải tránh xa, cũng không cần khách khí.
Nàng cũng rất nghe lời.
Không lâu sau, người bên cung Trường Ninh đến truyền lời, Hoàng hậu nương nương muốn Hướng Vân đưa Tiểu Thiên Tuế qua đó.
Đi được nửa đường, Tô Tiêu Nhân nhìn xung quanh, sau đó mới chậm chạp phản ứng lại: “Đây là đường đến chỗ phụ hoàng.”
Hướng Vân đi bên cạnh kiệu liễn, trả lời qua một lớp lụa mỏng, giọng nói lộ ra chút mơ hồ: “Vâng, đi một chuyến đến chỗ bệ hạ trước.”
Ngày hôm qua, khi Tô Tiêu Nhân đến gặp Lộc An đế, người một bên vừa nhìn nàng, vừa thở dài lo âu.
Không biết là gặp phải chuyện gì phiền não, phụ hoàng không giống nàng, sẽ vì chút chuyện mà thương tâm, chuyện người lo lắng, đều là những chuyện rất lớn.
Đang suy nghĩ, kiệu liễn đã được đặt xuống phía bên cạnh điện Thanh Đức, Hướng Vân đỡ nàng ra ngoài.
Tô Tiêu Nhân nhìn về phía cửa điện, có chút choáng váng.
“Đây là nơi phụ hoàng nghị sự.”
Bình thường, nàng sẽ không đến nơi này, nếu phụ hoàng muốn gặp nàng, hoặc là đến cung Trường Ninh của Hoàng hậu, hoặc là ở tẩm điện của người.
Bước chân Tô Tiêu Nhân có chút ngập ngừng, nàng ý thức được điểm không đúng.
Hướng Vân vẫn đỡ nàng bước về phía trước, thần sắc lộ ra chút đau lòng: “Lát nữa khi vào đó, người đừng lên tiếng, chỉ ở đó khoảng nửa canh giờ, sau đó liền đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương lấy kẹp Hồ điệp, được không?”
Tô Tiêu Nhân tin tưởng nàng ta, gật đầu đồng ý.
Hai người lặng lẽ đi vào từ cửa hông, gần như không ai nhìn thấy. Lão ma ma ở điện Thanh Đức ở phía trước dẫn đường, tránh né mọi người, đi vào trong điện.
Đây là nơi Lộc An đế và thần tử nghị sự, rất rộng lớn. Hai bên là giá sách bằng gỗ trầm, bên trên bày rất nhiều sách cổ, và những món đồ trang trí.
Phía trên đặt một chiếc bàn, mặt bàn bày rất nhiều tấu sớ.
Trong điện không có ai, lão ma ma đưa Tô Tiêu Nhân đến phía sau tấm bình phong sơn thủy bốn cánh, vị trí này rất tuyệt vời, vừa có thể nhìn thấy giữa điện, lại không dễ bị phát hiện.
Phía sau tấm bình phong đặt một chiếc ghế mềm, lão ma ma mời nàng ngồi: “Tiểu Thiên Tuế nhớ kỹ đừng lên tiếng, chỉ được nhìn thôi, lão nô xin lui xuống trước.”
Tô Tiêu Nhân khẽ mím môi, đôi mắt trong suốt mở to nhẹ nhàng nhìn ra bên ngoài.
Không lâu sau, cửa lớn trong thư phòng mở ra, Lộc An đế cùng với mấy người cung nhân bước vào, ngồi xuống phía sau chiếc bàn.
“Cho mời các chư vị công tử vào đi.”
Sau đó là một tiếng truyền gọi, vài người nam nhân trẻ tuổi lần lượt bước vào, đến trước mặt Lộc An đế hành lễ.
Tô Tiêu Nhân đưa ngón tay lên đếm một lượt, tổng có 6 người.
Nàng vừa động, cây trâm trên đầu lắc lư phát ra tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ.
May mà Lộc An đế đang nói chuyện, mọi người đều tập trung vào đó nên không có ai nhìn về phía họ.
Lão ma ma bảo nàng nhìn kỹ một chút, Tô Tiêu Nhân không biết là phải nhìn cái gì, được một lúc, lại lén lút ngó đầu ra.
Khoảng cách có chút xa, may mà thị lực của nàng rất tốt.
Phía chính giữa điện đông nghịt người, có người bước lên phía trước một bước, mở ra một vị trí trống đột nhiên làm lộ ra một dáng vóc thẳng tắp ở phía bên trái.
Tư thái, thần sắc đó, đều không có vẻ kỉnh cẩn, dè dặt như những người bên cạnh, người đó mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm màu đen huyền, vóc dáng rất cao.
Dung mạo tinh tế, đẹp đẽ mang vài phần vui đùa, khí chất lại có vài phần sắc bén như dao. Khi nhìn nghiêng sẽ để lộ ra chiếc mũi cao thẳng.
Nhan sắc của những người có mặt lúc đó dường như bị phai mờ, chỉ còn lại một mình hắn ta, sống động như bước ra từ trong tranh.
Tô Tiêu Nhân nhìn chăm chú, hốt hoảng nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch.
Trong lúc ngẩn người, người đó bất ngờ quay mặt nhìn sang, nhìn vào đôi mắt của nàng.