Tiểu Thiên Tuế - Chapter 2
Chương 2: Ôn Tướng quân
“Ôn Tướng quân đang nhìn gì vậy?”
Người lên tiếng là đích trưởng tử của phủ Thừa tướng, Hứa Thịnh Trúc, cũng được xem là một nhân tài, dung mạo đoan chính, tính tình ôn hòa, được người trong kinh thành ca tụng là người khiêm tốn.
Hắn nhìn về phía đó, chỉ thấy bức bình phong bốn cánh, trên đó là bức tranh phong thủy vẩy mực.
Ôn Sơ Thủy thu hồi ánh mắt, khóe mắt khẽ nhếch lên chút ý vị không rõ, cười nói: “Chỗ bình phong có một con mèo, ngươi không nhìn thấy sao?”
Lộc An đế đang kiểm tra học vấn của cháu đích tôn nhà Thái phó, có chút nhàm chán, Hứa Thịnh Trúc tập trung nhìn về phía bức tranh sơn thủy tìm kiếm một hồi.
Do cách khá xa, nên hắn không tìm thấy gì.
Hứa Thịnh Trúc thầm nghĩ, Ôn Tướng quân không hổ là người luyện võ, thị lực quả nhiên không tầm thường.
Nghe nói trên chiến trường, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, làn gió thổi qua đám cỏ cũng không thoát hỏi ánh mắt hắn.
“Ôn khanh.” Lộc An đế gọi hắn, giọng nói có chút bối rối, người này còn chưa đến 25 tuổi.
Mấy ngày trước, đoàn sứ cần thân Nam Lương đã xuất phát từ cố đô, khoảng 3, 4 tháng nữa sẽ đến kinh thành.
Ông và Hoàng hậu nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nỡ gả cô con gái nhỏ đi xa, chỉ có thể đưa ra một kế sách tạm thời.
Đó là, để Tô Tiêu Nhân gặp đám công tử danh gia vọng tộc này, nếu có thể định hôn trước, thì khi đoàn sứ Nam Lương đến cũng không làm được gì.
Chỉ là sớm biết Ôn Sơ Thủy năm nay mới 24 tuổi.
Ôn Sơ Thủy bước lên trước hành lễ: “Bệ hạ, có thần.”
Đối diện với vị chiến thần Bắc Tấn chiến công lẫy lừng này, Lộc An đế vừa xem trọng lại vừa kiêng dè, ngữ điệu cũng trở nên ôn hòa hơn: “Nghe nói ái khanh bệnh cũ chưa khỏi, có cần ta cử vài thái ý qua xem không?”
Ôn Sơ Thủy chắp tay nói: “Đa tạ bệ hạ đã quan tâm, có điều y thuật của y sư trong phủ vẫn có thể đảm đương được, thần vẫn chưa có ý định thay đổi.
Một lời trực tiếp từ chối ý tốt của Lộc An đế, có thể nói là vô cùng liều lĩnh, mấy vị công tử bên cạnh không nhịn được mà nhìn sang, lòng thầm cảm thán.
Ngạo mạn thì phải kể đến Ôn Tướng quân.
Mặc dù bọn họ tuổi tác tương đương nhau, nhưng trong lòng đám người Hứa Thịnh Trúc, chưa từng dám nghĩ mình ngang hàng với Ôn Sơ Thủy.
Vị chiến thần trẻ tuổi này đã thống lĩnh hơn 10 vạn quân, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã bình định chiến sự ba phương, nắm trong tay trọng quyền, và rất được lòng dân.
Hiện giờ hồi kinh dưỡng bệnh, ngay cả Lộc An đế cũng phải nhường hắn ba phần.
Ngày thường gặp nhau, bọn họ cũng phải kính cẩn hỏi thăm sức khỏe Ôn Tướng quân.
Quả nhiên, Lộc An đế không hề tức giận, nhưng dường như cũng không còn gì để nói, hàn huyên thêm vài câu liền hỏi thăm đến Hứa Thịnh Trúc.
Đến lúc ra về, Ôn Sơ Thủy lại đưa mắt nhìn về hướng bình phong một cái rồi mới xoay người bước ra phía ngoài.
Sau khi hắn đi rồi, những vị công tử khác mới dám lần lượt theo sau, giữ vững khoảng cách không xa, không gần.
Từ sau, một người đuổi lên phía trước, hướng về phía bóng người cao to, thẳng tắp đi đầu tiên: “Ôn Tướng quân.”
Ôn Sơ Thủy nheo mắt nhìn, là Sở Vĩ, đích trưởng tử của phủ Sở Quốc công, không hề bước chậm lại, hắn hỏi một cách lười biếng: “Có chuyện gì?”
Sở Vĩ cũng được xem là một người nổi bật trong đám công tử thế gia, phụ thân là Sở Quốc công, cô cô là Sở Quý phi, gia thế hiển hách, bản thân hắn cũng tài năng hơn người.
Từ bé đến lớn, Sở Vĩ đều là đối tượng được người ta tranh giành, săn đón.
Tính tình tự nhiên cũng có vài phần kiêu ngạo, thường ngày rất hiếm khi chủ động bắt chuyện với người khác, cho nên hắn ta vừa bước đến, những người khác đều tập trung ánh mắt vào đó.
Ôn Sơ Thủy vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, nếu đổi lại là người khác, Sở Vĩ sớm đã phủi tay áo bỏ đi, nhưng lúc này, trên mặt hắn ta lại lộ ra nụ cười, nói: “Xá muội thường nhắc đến Ôn Tướng quân với ta, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khí phách hiên ngang, phi thường, xuất chúng.”
Ôn Sơ Thủy hé miệng nói: “Muội muội ngươi là ai?”
Vẻ mặt Sở Vĩ cứng nhắc, hậm hực nói: “Sở Quốc công phủ, Sở Tiệp.”
Hắn ta tiếp tục nói: “Ta cũng luôn muốn kết bạn với Ôn Tướng quân, hôm nay mới có cơ hội. Lát nữa Ôn Tướng quân có rảnh không? Ta đã đặt một bàn đồ ngon ở lầu Khánh Hiền.”
Ôn Sơ Thủy lạnh nhạt đáp: “Ta không kết bạn với trẻ con, bảo người lớn trong nhà ngươi đến đi.”
Sở Vĩ hiển nhiên là lần đầu tiên bị người ta từ chối không chút lưu tình như thế, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hắn ta cố gắng kìm nén nói: “Ôn Tướng quân, năm nay ta 21 tuổi, năm ngoái đã đội mũ quan rồi.”
Từ trước đến nay, chưa ai dám coi thường hắn ta như thế.
Ôn Sơ Thủy lập tức nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt phượng đen nháy liền cong lên một cách tinh xảo.
Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Vĩ biến thành một màu đỏ sẫm, có vẻ như hắn ta vừa bị cười nhạo, nhưng lại không có chứng cứ.
Phụ thân nói rất đúng, người này quả thực kiêu căng, ngạo mạn, khó mà qua lại.
Ôn Sơ Thủy lười không muốn ứng phó tiếp, xoay người rời đi.
Đợi khi mọi người đều rời đi rồi, Lộc An đế mới đứng lên, hướng về phía sau bình phong, dịu dàng nói: “Tiêu Nhân, đến chỗ phụ hoàng nào.”
Không lâu sau, một chiếc đầu nhỏ ngó ra khỏi bức bình phong, đôi mắt to tròn đen láy nhìn khắp bốn phía, sau đó mới từ từ bước ra.
Lộc An đế xoa đầu con gái, vẻ mặt ân cần, nói: “Mau đi gặp mẫu hậu của con đi.”
Bên trong cung Trường Ninh, Trần Hoàng hậu đang ngồi ở vị trí đầu tiên, con gái lớn Tô Thanh Nhân đứng ở bên cạnh, dung mạo hai người có vài phần giống nhau, đều là những mĩ nhân.
Tô Thanh Nhân nở nụ cười nhàn nhạt, vỗ lên vai Trần Hoàng hậu, trấn an: “Mẫu hậu đừng lo lắng, việc đến nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
Nói thì nói thế, nhưng đợi Tô Tiêu Nhân bước vào từ cửa cung, ý cười bên khóe miệng của vị đại công chúa này biến mất không chút dấu vết, khuôn mặt bất giác lộ ra vẻ ưu sầu.
Tô Tiêu Nhân nở nụ cười ngọt ngào: “Mẫu hậu, Hoàng tỷ, ta đến rồi đây.”
Trần Hoàng hậu vẫy tay: “Nghe Hướng Vân nói, con muốn có chiếc kẹp tóc Hồ điệp, mẫu hậu đã sai người lấy nó cho con rồi đây.”
Trên cạnh tay bà đặt một chiếc hộp gỗ to bằng bàn tay, bên trong đặt một chiếc kẹp tóc màu vàng rực rỡ, vừa lấy ra khỏi hộp, đôi cánh của con bướm vàng được gắn bên trên liền rung lên nhẹ nhàng.
Đặc biệt, đôi cánh đó còn được chạm rỗng, vô cùng tinh xảo.
Thấy Tô Tiêu Nhân đang chăm chú nhìn chiếc kẹp Hồ điệp, Trần Hoàng hậu và Tô Thanh Nhân nhìn nhau một cái, rồi đưa tay lấy mấy bức họa từ tay người hầu.
Tô Thanh Nhân nói: “Tiêu Nhân, lúc nãy phụ hoàng đã gặp những ai?”
Tô Tiêu Nhân lắc đầu, nàng không quen bọn họ.
Trần Hoàng hậu liền mở bức họa ra: “Con xem, có phải là những người này không?”
Đúng là sáu vị công tử chưa thành thân ở điện Thanh Đức lúc nãy.
Đây là kết quả mà Đế Hậu đã lựa chọn một cách kỹ lưỡng, mặc dù nói là kế sách cấp bách, bằng không sau này vẫn có thể hủy bỏ hôn sự. Nhưng những người được chọn, cho dù là gia thế, phẩm hạnh, tài năng, đều rất nổi bật.
Bức họa trên cùng là Ôn Sơ Thủy, Trần Hoàng hậu dừng lại một chút, không chút nghĩ ngợi trực tiếp rút ra.
Tô Tiêu Nhân sớm đã nhìn rõ ràng, chính là người có ngoại hình đẹp trai lúc nãy, ánh mắt nàng chuyển động, nhìn xuống bức họa phía dưới, liền cảm thấy không chút hứng thú.
Tô Thanh Nhân bước đến, chỉ vào mấy bức họa nói: “Đây là đích trưởng tử của nhà Hứa Thừa tướng, Tiêu Nhân có thích không?”
Tô Tiêu Nhân đưa tay chạm vào cánh bướm, lắc lắc đầu.
Bức họa thứ hai là Sở Vĩ, cháu trai của Sở Quý phi.
Một lần nữa, Trần Hoàng hậu khẽ cười, đưa tay lấy bức họa ra, thuận tay vo thành một cục, sau đó vứt vào sọt giấy vụn.
Tô Thanh Nhân tiếp tục: “Người này, người này là đích tôn của Tư Thái phó, có thích không?”
Tô Tiêu Nhân đã từng gặp Tư Thái phó, đó là một ông già râu ria bạc trắng, nhưng chưa gặp cháu trai của ông ta, liền lắc lắc đầu.
Trừ Ôn Sơ Thủy và Sở Vĩ, Tô Thanh Nhân chỉ một lần, nàng lắc đầu một lần.
Trần Hoàng hậu thở dài một hơi, không nhịn được cầm bốn bức họa lên nhìn mấy lần, những người này cũng được xem là một nhân tài, sao Tiêu Nhân lại chê như thế chứ?
Tô Thanh Nhân thì ngược lại, nàng thở phào một hơi: “Mẫu hậu, Tiêu Nhân đều không thích, con thấy cách này không dùng được rồi.”
Trần Hoàng hậu rơi vào trầm tư, đột nhiên, một bàn tay thon dài xuất hiện trong tầm mắt, giữ lấy bức họa bà thuận tay đặt ở bên cạnh.
Tô Tiêu Nhân giơ bức họa trước ngực, gõ nhẹ mấy cái nói: “Người này được.”
Trần Hoàng hậu và Tô Thanh Nhân ngơ ngác nhìn nàng.
Tô Tiêu Nhân do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Đẹp, ta thích.”
Tô Thanh Nhân phản ứng lại trước, lấy tay cầm bức họa rồi mở ra, nhìn thấy người nam nhân dung mạo như họa, khí độ bất phàm, rơi vào trầm mặc.
Trần Hoàng hậu: “…”
Đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng mà có chút khó nắm bắt.
Bà đau đầu day day huyệt thái dương: “Không hổ là con gái bản cung.” Đã chọn phải chọn người khó đối phó nhất.
Chưa nói đến việc dựa vào địa vị, quyền thế của Ôn Sơ Thủy, chưa từng nể mặt ai. Chỉ riêng việc tính tình ngạo mặt, không để người khác vào mắt, đã không thể lọt được vào mắt bà.
Nếu nhất định phải chọn, Hứa Thịnh Trúc của phủ Thừa tướng có tốt hơn, nghe nói phẩm hạnh đoan trang, tính tình dịu dàng.
Trần Hoàng hậu đang cân nhắc xem có nên tìm cơ hội để hai người gặp gỡ hay không.
Tô Thanh Nhân liếc mắt nhìn muội muội ngây thơ đơn thuần, cắn răng nói: “Hay là con thay Tiêu Nhân gả qua đó.”
“Nói năng linh tinh!” Trần Hoàng hậu trừng mắt nhìn, “Hai người đều là con gái ta, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng là thịt, mẫu hậu sẽ không bỏ mặc ai hết.”
Tô Thanh Nhân: “Vậy thì để huynh trưởng giả nữ gả qua đó?”
Trần Hoàng hậu trầm mặc một lúc: “Có thể đi được sao?”
Hoàng Thái tử Tô Liên ở An Châu xa xôi: “ách xì…”
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói đùa, cho dù Tô Liên sẵn sàng hi sinh, thì Nam Lương cũng không phải đám ngốc.
Cuối cùng cũng không tìm ra cách nào, sau khi dùng bữa trưa ở cung Trường Ninh, Tô Tiêu Nhân liền cầm chiếc kẹp tóc hồ điệp trở về, trước khi đi còn không quên lấy bức họa của Ôn Sơ Thủy, gấp gọn rồi để vào trong chiếc túi đeo bên hông.
Trước khi đi ngủ nhớ ra, lại lấy ra ép phẳng, sau đó sai người hầu treo lên tường, mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn.
Hướng Vân cực kỳ hoảng sợ, nói: “Không thích hợp, không thích hợp.”
Tiểu Thiên Tuế vẫn là cô nương chưa xuất giá, sao có thể treo bức họa của nam tử ở trong phòng, nếu để truyền ra ngoài thì không hay.
Tô Tiêu Nhân có chút thất vọng, nhưng ưu điểm lớn nhất của nàng chính là cực kỳ nghe lời, nàng gấp bức họa lại, sau đó lại đặt vào chiếc túi đeo bên hông.
Trong bồn tắm sương mù vấn vít, làn khói trắng bốc hơi lên.
Tô Tiêu Nhân ngâm mình trong làn nước ấm, mấy cánh hoa hồng theo làn nước va vào bờ vai tròn trịa, tinh tế của người thiếu nữ, càng tôn lên làn da trắng nõn, mịn màng.
Nàng khép hờ đôi mắt, gò má bị làn hơi nước bốc lên làm ửng đỏ, thoải mái đến mức buồn ngủ: “Hướng Vân.”
“Có nô tì.”
“Người trong bức họa là ai?”
Hướng Vân nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có vấn đề gì liền nói: “Là Ôn Tướng quân.”
“Ồ.” Tiểu Thiên Tuế thầm nói, thì ra là một đại tướng quân, chắc chắn là đại tướng quân đẹp trai nhất.
Nàng lại hỏi: “Nam Lương là nơi nào?”
Hướng Vân giật mình đáp: “Tiểu Thiên Tuế, sao người lại biết đến Nam Lương? Là ai đã nói năng luyên thuyên trước mặt người?”
Tô Tiêu Nhân nào có nhớ ra được, có lẽ là người hầu, có lẽ là mẫu hậu, tỷ tỷ làm lộ ra.
Nàng dụi mắt, ngáp dài một cái, bước ra khỏi thùng nước, cung nhân lập tức khoác lên người nàng chiếc khăn lông mềm lại, tỉ mỉ lau khô nước.
Tô Tiêu Nhân nằm dưới tấm chăn bông, bởi vì buồn ngủ nên giọng nói càng trở lên mềm mại: “Hướng Vân, ta không muốn đến một nơi xa xôi.”
Hướng Vân đang tắt những cây nến gần đó, nghe thấy thế, trong lòng liền trào lên cảm giác chua xót.
Tiểu Thiên Tuế của nàng ta, cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Tô Tiêu Nhân không biết Nam Lương là nơi nào, chỉ là nghe nói nếu như đến đó, chỉ sợ sẽ khó mà gặp lại phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tỷ, hoàng huynh, Hướng Vân,…
Nàng nghĩ, nếu như vị tướng quân đẹp trai đó có thể giúp được nàng, vậy thì nàng đồng ý làm bất cứ điều gì.
Nghĩ đến đây, lòng Tô Tiêu Nhân nhẹ nhõm hơn một chút, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.