Vì Anh Nguyện Đi Đến Tận Cùng Của Dãy Ngân Hà - Chapter 001
Vi Châu là một thị trấn nhỏ ở phía nam, sát bên bờ biển, có lẽ thế mà tại nơi đây luôn tồn tại một bầu không khí vô cùng dễ chịu.
Tháng 8 là mùa cao điểm của du lịch. Khách du lịch đến và đi mỗi ngày ở Thị trấn Vi Châu. Tuy không nổi tiếng như những điểm tham quan khác, nhưng nơi đây cũng thu hút được một làn sóng nghệ sĩ đến chụp ảnh và đánh bài, nên thị trấn cũng rất sôi động.
Ở phía đông của thị trấn, có một tòa nhà nhỏ hai tầng. Cửa sân ở tầng dưới đóng chặt và cánh cửa gỗ đã cũ. Nếu như là người khác trong thị trấn thì có lẽ, ngôi nhà này đã bị bỏ hoang.
Một người phụ nữ trạc sáu mươi đứng dưới mái hiên, trên tay cầm chiếc quạt mái chèo, quạt cho từng ngọn gió thổi.
“Nhã Tinh.”
“Nhã Tinh.”
“Cháu đã xếp đồ vào va-li chưa?”
“Tối nay, cháu sẽ dọn.” Cô gái đang ngồi trên chiếc ghế tre, trên tay cầm một cuốn sách, ngay cả khi đang nói chuyện cô cũng không rời mắt khỏi quyển sách.
Người đàn bà lại gọi tên cô ấy, “Nhã Tinh!” Giọng điệu khác hẳn lúc nãy.
Cô gái ngay lập tức đặt quyển sách xuống, cô đứng dậy, “Bà ơi, cháu hiểu rồi, cháu đi xếp đồ đây.”
Người phụ nữ gật đầu, quay người đi về phía sân sau.
Trần Nhã Tinh trở về phòng và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô không có quá nhiều đồ đạc, ở trường trung học cơ bản là mặc đồng phục học sinh, lần này mang đi cũng chỉ có mười mấy bộ quần áo. Khi đến Giang Thành, nếu cần, cô có thể tự mua một ít quần áo cho mùa đông.
Trần Nhã Tinh mở khóa va-li và nhìn lướt qua căn phòng. Trước khi cô nhận ra, thì cô đã sống ở Vi Châu này được mười năm rồi. Cách bài trí của căn phòng không có gì thay đổi trong suốt nhiều năm qua. Cô nhặt lên một chiếc gối nhỏ hình ngôi sao vàng, qua một khoảng thời gian dài chiếc gối đã mất đi vẻ tươi sáng vốn có ban đầu. Trần Nhã Tinh nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết định không cho vào va-li.
Từ Vi Châu đến Giang Thành, mất gần tám giờ đi tàu cao tốc. Cô lên đường một mình, tất nhiên không thể nào mang theo quá nhiều thứ.
“Cháu đã dọn hành lý xong chưa?” Bà cụ đột ngột quay lại.
“Dạ! Xong rồi.” Trần Nhã Tinh đứng thẳng người dậy.
“Cháu cầm thẻ này đi, bà đã nạp tiền vào rồi. Trong đây có 20.000 ngàn tệ đó.”
Tay của Trần Nhã Tinh buông thõng xuống, đôi mắt sáng bỗng tối sầm lại.
“Cầm lấy đi. Đó là tất cả những gì mà bà đã có thể dành dụm cho cháu.”
Tim của Trần Nhã Tinh tựa như có vật gì đó đè nặng lên, “Bà ơi, cháu sẽ tự đi kiếm tiền mà.”
Bà cụ cau mày, “Nếu tiền không đủ, bà sẽ cố gắng tìm cách. Hãy cố gắng học thật chăm chỉ đừng có mà chăm chăm đi làm thêm.”
Trần Nhã Tinh mím môi không nói gì, mặc dù cô biết lên đại học đi làm thêm là chuyện vô cùng bình thường.
“Nhã Tinh, lên thành phố đừng quá tin lời người khác nói. Đặc biệt là những thằng con trai đó biết chưa.”