Vì Anh Nguyện Đi Đến Tận Cùng Của Dãy Ngân Hà - Chapter 002
Mười phút đồng hồ trôi qua thật sự quá dài, Trần Nhã Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô đang định hỏi mượn điện thoại của một hành khách, bỗng ánh mắt đột nhiên quét tới một anh chàng trước mặt ở bên phải. Anh chàng này mặc quần tây đen và áo phông trắng, dáng người cao dong dỏng.
Anh chàng này một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm một tấm biển, và cô mơ hồ nhìn thấy chữ “Tinh” trên tấm biển.
Trần Nhã Tinh do dự hết lần này đến lần khác, và cuối cùng thu hết can đảm để bước tới.
Anh chàng cúi đầu nhìn từ phía bên cạnh, với sống mũi cao và các đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú.
Thật kỳ lạ, bên cạnh anh ấy còn có một chiếc va-li.
Trần Nhã Tinh cuối cùng cũng có thể nhìn rõ được tấm biển viết gì.
Đó thực sự là tên của cô. Một tấm biển lớn trên giấy A4. Tên của cô được viết bằng bút màu hồng xung quanh còn có những ngôi sao nhỏ được điểm xung quanh. Cách đó vài mét, cô lặng lẽ nhìn anh chàng, hình tượng rất giống với Vệ Triệt mà cô hằng nhớ mong.
Vệ Triệt chính là chàng trai đẹp trai nhất mà cô từng thấy từ khi còn nhỏ.
Trần Nhã Tinh gần như chắc chắn rằng anh ta chính là Vệ Triệt, nên từ từ thả lõng hai hàng lông mày sớm đã nhíu đến nỗi căng cả da.
Cô bước đến trước mặt anh, “Xin chào”.
Vệ Lẫm ngẩng đầu lên, đôi mắt thờ ơ có chút lạnh lẽo trong tim, đôi mắt đen láy đó dường như cố định vào cô gái đứng trước mặt. Trong khoảng thời gian anh đứng ở đây, cứ khoảng bốn đến năm phút là có vài cô gái đến xin mượn điện thoại để gọi điện.
Trần Nhã Tinh hơi nhìn sang bên phải, tránh ánh mắt của Vệ Lẫm.
Giây tiếp theo, Vệ Lẫm cất điện thoại “Trần Nhã Tinh.”
Trần Nhã Tinh do dự một lúc, sau đó trả lời: “Tôi là.”
Vệ Lẫm nhìn xuống, cô gái này thấp hơn anh ta nửa cái đầu, cô mặc một chiếc váy trắng với mái tóc xõa nhẹ trên vai. Đôi mắt đen ấy rụt rè nhìn thế giới, tựa như một chú nai nhỏ vừa mới vào thành phố. Tại sao không chứ? Mặc dù cố gắng hết sức để tỏ ra hờ hững, nhưng cô gái ấy trong sáng giống như một đóa sen trắng.
Trần Nhã Tinh hít một hơi thật sâu. Cô ấy cong miệng và nói chậm hơn bình thường một chút, “Vệ Triệt, cảm ơn anh đã đến đón em”.
Trần Nhã Tinh bỗng suy nghĩ về lời nói của mình. Không biết có phải là đang lo lắng không, nhưng có một âm rung ở cuối lời. Khóe miệng của Vệ Lẫm nở một nụ cười, anh đáp: “Ừ.”
Trong khi hai người họ đang nói chuyện, những cô gái trẻ đi ngang qua không thể không quay lại nhìn họ, nụ cười luôn thường trực trên môi của những cô gái trẻ. Quả thật trai đẹp luôn có sức hút như thế.
Vệ Lẫm khẽ cau mày, “Xe đang ở bãi đậu, đi thôi.”
Trần Nhã Tinh một tay kéo va-li rồi chạy theo bước chân anh, cảm thấy có chút gì đó lo lắng.
Mười phút sau, họ đến bãi đậu xe.
Một chiếc ô tô màu trắng dừng trước mặt họ, người tài xế bước ra khỏi xe để giúp họ cất va-li.
“Cô Trần, xin mời cô!”
“Cảm ơn.”
Trần Nhã Tinh theo sau Vệ Lẫm bước vào xe.
Vệ Lẫm ngồi ở ghế phụ, còn Trần Nhã Tinh ngồi ở phía sau.
Không có gì để nói trong suốt quãng đường, chiếc xe cứ thế lăn bánh trên suốt một quãng đường dài.
Trần Nhã Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, một cảm giác thật sự quá xa lạ, cô thắt dây đeo cặp trong tiềm thức.
“Cô Trần, trong xe có nước”.
“Cảm ơn chú, tôi không khát. Chú, cứ gọi tôi là Nhã Tinh được rồi”.
Ngay khi Trần Nhã Tinh vừa hạ giọng xuống, Vệ Lẫm đột nhiên bật cười.
Trần Nhã Tinh hơi xấu hổ không biết anh ta đang cười cái gì. May mắn thay, điện thoại di động của Vệ Lẫm vang lên.
“Alo.”
“Con biết rồi, cô ấy đang trong xe đây”.
“Được rồi. Con biết rồi, con sẽ đưa điện thoại cho cô ấy”.
Vệ Lẫm duỗi cánh tay dài ra, “Mẹ tôi”.
Trần Nhã Tinh sững sờ, cầm lấy điện thoại một cách kính cẩn.
“Nhã Tinh”
“Dì Đường, xin chào”.
“Vốn dĩ, dì định để A Triệt đi đón con, nhưng mà do có việc đột suất nên nó không thể đi đón con được. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cho nên dì đã để Vệ Lẫm đi đón con ở nhà ga”.
“Vâng con hiểu mà. Lát nữa đến nhà, con sẽ nói chuyện sau với dì.”
Trần Nhã Tinh cứng nhắc tắt điện thoại, nhìn thẳng vào người trước mặt, tim đập dữ dội, trong lòng lặp đi lặp lại một cái tên – Vệ Lẫm.
“Anh không phải Vệ Triệt?” Giọng cô nhẹ nhàng và khàn khàn.
“Tôi chưa bao giờ nói tôi là Vệ Triệt.” Vệ Lẫm nhận điện thoại và ngừng nhìn Trần Nhã Tinh.
Trần Nhã Tinh toàn thân căng thẳng, một lúc lâu sau, cô mới thở nhẹ ra, hóa ra anh ta là Vệ Lẫm.
“Cô rất muốn gặp anh tôi sao?” Giọng của Vệ Lẫm không nhẹ cũng không nặng, cứ như lá rơi trên mặt hồ.
Trần Nhã Tinh chớp mắt, lông mi run lên, suy tư vài giây rồi nói sự thật: “Tôi tưởng anh ấy sẽ đến”.
Trái tim Vệ Lẫm chợt cảm thấy nhói lên một nhịp, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ồ, hóa ra đã lãng phí một tiếng rưỡi chờ đợi rồi.