Nhất Bút Đa Tình - Chapter 1
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
“Trương thẩm, để ta đem những nguyên liệu này đến cửa tiệm Lý gia, bà nghỉ ngơi trước đi.”
“Được được, làm phiền Đông Cô rồi.”
Một bà lão khỏe mạnh từ trên xe bò bước xuống, đưa ngọn roi mềm trong tay cho một nữ nhân trẻ tuổi, nữ nhân này mỉm cười khách khí, nhận lấy, nhẹ nhàng nhảy một cái ngồi lên xe.
Trên xe bò là từng bó gỗ được buộc lại bằng dây thừng.
Sau vài câu từ biệt, nữ nhân trẻ tuổi thong thả đánh xe vào trong thành.
Đã gần cuối thu, tiết trời hơi se lạnh, nữ nhân siết chặt y phục trên người.
Nữ nhân trẻ tuổi này chính là Tề Đông Cô.
Là Tề Đông Cô đã đến thế giới này tròn hai tháng.
Hai tháng trước, khi nàng mở mắt ra, phát hiện bản thân đã đến một quốc gia xa lạ, nàng rất rõ ràng nhớ được mình là ai. Kiếp trước, nàng vốn là một họa sĩ, tranh của nàng nổi tiếng khắp nơi, nhưng cơ thể lại bị bệnh tật hành hạ, cuối cùng chỉ sống được đến năm ba mươi hai tuổi thì qua đời.
Kiếp này, Đông Cô lại mang kí ức của hai kiếp, bắt đầu sống từ năm hai mươi tuổi.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc trời đã hơi tối, cả bầu trời phát ra ánh sáng màu xanh lam, thỉnh thoảng lại có vài chú chim bay qua. Đây là một ngôi làng nhỏ đơn sơ, hai mươi năm qua Đông Cô đều đã sống ở đây, kiếp này của nàng cơ thể cũng được coi là tốt, nhưng vẫn không thể sánh với những nữ nhân cường tráng kia, thường ngày cũng không thể vào lâm trường làm mấy việc nặng nhọc như đốn củi, cũng may thôn dân tâm địa lương thiện, bình thường những việc vặt không tốn quá nhiều sức lực như giao hàng đều giao cho Đông Cô, để nàng có thể kiếm chút tiền.
Đông Cô là một cô nương lương thiện, hai kiếp đều là như thế.
Nhưng ông trời lại không cho nàng may mắn, kiếp trước thân thể nàng cực kỳ tệ, thân mang trọng bệnh, đến giai đoạn cuối nàng thậm chí còn không cầm được cọ vẽ, trong những ngày tháng cuối cùng, nàng hiến tặng toàn bộ cơ quan lành lặn trên cơ thể, cũng không giữ lại cho mình được toàn thây. Đến kiếp này nàng lại chỉ có một mình, đến phụ mẫu thân sinh là ai cũng không biết, bà lão nhặt được nàng cũng đã tạ thế năm nàng mười hai tuổi.
Đông Cô chưa từng oán giận, nàng sớm đã quen rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Đông Cô xoa xoa tay.
Nàng nhìn lại bàn tay mình, trên tay đầy những vết chai, làn da thì sần sùi, đây là bàn tay điển hình của người nghèo.
Đông Cô khẽ cười, đều nói con nhà nghèo ra đời sớm, lời này thật sự rất đúng, như nàng năm mười hai tuổi đã mất hết người thân, một mình lăn lộn để sống sót, nỗi khổ đã nếm qua sao có thể chỉ một hai câu có thể nói rõ.
Vào thành rồi, Đông Cô xuống xe, chuyển sang đi bộ, trong thành người đông, nếu vẫn ngồi lên trên đánh xe không cẩn thận sẽ va vào người đi đường.
Trong thành vẫn rất náo nhiệt, trên đường không thiếu người đang mua bán hàng hóa.
Đông Cô dắt xe cẩn thận tránh né dòng người, đi đến cửa tiệm Lý gia ở thành Đông.
Cửa tiệm Lý gia đúng như tên gọi, là một cửa tiệm do người nhà họ Lý mở, đến nay đã truyền được ba đời, lúc bắt đầu gia chủ là Lý Bính, chỉ là một thợ mộc nhỏ, nhưng tay nghề cực kỳ tinh xảo, nàng kiếm được một số vốn, mở một tiệm mộc trong thành, hàng hóa tốt giá lại rẻ, làm ăn uy tín, nỗ lực cả một đời, cũng có chút tiếng tăm, nàng đem tài nghệ của mình truyền lại cho hai người con gái, cuối cùng lão đại thừa kế gia nghiệp, đến nay là đời thứ ba, con cái nhiều vô số, chỉ tính nữ nhi đã có sáu người, ai nấy đều tài nghệ xuất chúng, cho nên quyền quản lý cửa tiệm đời này giao cho ai, đến giờ vẫn chưa rõ.
Đông Cô cho xe dừng lại trước cửa tiệm Lý gia.
“A, đây không phải là Đông Cô sao, đến giao hàng à.” Đông Cô vẫn đang giữ con bò không ngừng ngọ nguậy, đã có một người từ trong nhà bước ra, nữ tử này vóc dáng cao ráo, hình dung mỹ lệ, một thân trường sam sẫm màu, nhìn bộ dạng vào khoảng hai mươi.
Đây chính là nữ nhi thứ hai của gia chủ đời này, Lý Khánh Liễm.
Đông Cô cười cười, “Đúng rồi.”
Bọn họ vốn cùng tuổi, tính cách của Đông Cô lại ôn thuận hòa nhã, Lý Khánh Liễm rất thích kết giao với nàng, nàng ta thương xót Đông Cô cuộc sống khó khăn, nên mỗi lần Đông Cô đến giao hàng đều được nàng ta tính thêm cho mấy đồng, Đông Cô cũng thầm ghi nhớ ân huệ này của Lý Khánh Liễm, trước giờ luôn chọn nguyên liệu tốt nhất của lâm trường để giao đến đây.
“Lại đây, vào phòng uống chén trà cho ấm đã, đồ đạc để ta nhận.” Lý Khánh Liễm đẩy Đông Cô vào phòng, tự mình đi chuyển gỗ.
Đông Cô giật mình, vội vàng xoay người đi ra ngoài, “Sao có thể vậy được.”
“Cái này có là gì, cô mau vào trong đi, xem cô bị lạnh kìa, môi cũng đổi màu rồi.” Lý Khánh Liễm cao lớn hơn Đông Cô nhiều, chỉ một tay đã đẩy nàng vào.
Đông Cô cũng không phụ ý tốt của đối phương nữa, nàng bước vào trong cửa tiệm. Sắc trời đã tối, cửa tiệm cũng sắp đóng, cho nên ngoại trừ Lý Khánh Liễm đang coi tiệm cũng chẳng còn ai khác.
Đông Cô nhìn thấy ấm trà trên chiếc bàn gỗ dài, nàng rót cho mình một chén, sau đó nâng trong tay ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi.
Lý Khánh Liễm đang ở một bên chuyển đồ, đi lại hai vòng là đã xong xuôi, nàng phẩy nhẹ y phục, sửa soạn một chút rồi đi vào phòng.
“Đông Cô, ấm áp hơn chút nào chưa?”
Đông Cô cười cười, “Vốn dĩ cũng không lạnh lắm.”
Lý Khánh Liễm ngồi xuống cạnh Đông Cô, nghiêng đầu nhìn nàng. Tề Đông Cô thân thể đơn bạc, không giống như phần lớn nữ nhân cao lớn thẳng tắp, trông nàng có vẻ gầy gò yếu đuối, gương mặt lại hết sức sạch sẽ thanh tú, càng nhìn càng đẹp.
Lý Khánh Liễm biết rõ tình hình trong nhà của Đông Cô, hết sức thương cảm với thân thế của nàng.
“Trời cũng không còn sớm nữa, ta phải quay về rồi.”
Đông Cô uống xong chén trà nóng, cảm thấy cơ thể ấm lên không ít. Mặt trời đã xuống núi, bên ngoài càng lúc càng tối, đường núi về đêm rất nguy hiểm, nàng muốn về sớm một chút.
“Cũng tốt.”
Lý Khánh Liễm vốn muốn cùng Đông Cô trò chuyện, nhưng cũng biết nàng phải về vội.
“Đúng rồi, Đông Cô đợi đã.”
Lý Khánh Liễm vừa mới nhớ đến áo bông mà bản thân chuẩn bị cho Đông Cô, vội vàng về phòng lấy. Mấy ngày trước nàng đến Lâm Thành hội ngộ bằng hữu, hôm đó mưa rất to, thời tiết lạnh giá, nàng thuận tay mua một chiếc áo bông trong thành. Trong nhà nàng đồ dùng đầy đủ, vốn không cần mua thêm bất cứ thứ gì, nên định sẽ tặng nó cho Đông Cô.
Đông Cô nâng chiếc áo bông trong tay lên, chất liệu chắc chắn thoải mái, phân lượng cũng đủ, vừa nhấc tay liền biết là loại y phục tốt.
Nàng nhẹ nhàng từ chối: “Khánh Liễm, đa tạ ý tốt của cô, nhưng ở nhà ta vẫn còn y phục.”
Lý Khánh Liễm chau mày, nói: “Cô như thế này là xa cách với ta rồi, mau mau cầm lấy, thời tiết hiện giờ nói rét là rét, không cẩn thận thân thể sẽ bị nhiễm lạnh.”
Không biết vì sao, tuy rằng Đông Cô cũng như nàng, đều là nữ tử, nhưng Lý Khánh Liễm luôn cảm thấy Đông Cô cần người khác chăm sóc, mà nàng bình thường cũng luôn nghĩ cách để giúp đỡ nàng ấy.
Lại từ chối thêm vài lần nữa, phát hiện thực tế không thể trả lại, Đông Cô chỉ đành tiếp nhận.
“Cô đã giúp ta rất nhiều, thật không biết làm thế nào để tạ ơn.”
Lý Khánh Liễm nhìn thấy Đông Cô nhận y phục, trong lòng vui vẻ, nói: “Cô với ta còn nói lời cảm ơn làm gì, mau đi nhanh đi, trời cũng đã tối thế này rồi.”
Đông Cô lại cảm ơn lần nữa, xoay người rời khỏi.
Lúc bước qua bậc cửa, vừa khéo gặp phải một người đang bước vào trong tiệm.
Khoảnh khắc ánh mắt vừa quét qua, Đông Cô tránh sang một chút, nghĩ rằng để khách nhân vào trước, mình theo đó mà đi ra. Nhưng vào đúng lúc nàng dừng bước nghiêng mình ngẩng đầu lên, nhìn rõ hình dung của người đến, lại choáng váng sững sờ.
Người đến là một nam tử.
Tại thế giới này nam nhân vốn dĩ rất ít khi lộ mặt ra ngoài, huống hồ là thời gian này. Nhưng những thứ này đều không phải nguyên nhân khiến Đông Cô thấy ngạc nhiên, làm nàng ngạc nhiên chính là, nam tử này thân thể có khiếm khuyết.
Lúc Đông Cô tránh sang, nam tử đang bước lên bậc cửa, chỉ vỏn vẹn có ba bậc cửa, nam tử bước đi lại hết sức khó khăn.
Nam tử tay phải dựa vào nạng gỗ, cúi mặt nhìn đường, cho đến khi lướt ngang qua mới chú ý đến Đông Cô, Đông Cô nhường chỗ cho hắn, nam tử nhìn nàng một cái, khẽ cúi đầu cảm tạ.
Cái nhìn này trực tiếp vào tầm mắt của Đông Cô, nàng thấy ánh mắt hắn bình tĩnh mà chất phác.
Khi lướt ngang qua, Đông Cô nhìn thấy bóng lưng của hắn, nam tử mặc một chiếc áo thô màu xanh, y phục có hơi dài, phía dưới vạt áo bên phải trống không.
“Bà chủ Lý, ta đến lấy bàn.”
Đông Cô đứng ở phía sau nghe hắn và Lý Khánh Liễm nói chuyện, thanh âm của nam tử trầm thấp bình ổn, không nhẹ nhàng quyến rũ như những nam tử khác.
“Ngươi đợi một chút, để ta mang đến.”
Xem ra Lý Khánh Liễm biết người này, nàng ta bước ra sau bình phong lôi ra một cái bàn. Chiếc bàn rất lớn, Lý Khánh Liễm cao lớn như vậy mà lấy ra cũng không dễ dàng gì, Đông Cô vội tiến lên giúp đỡ.
Kéo ra được đến giữa tiệm, Lý Khánh Liễm nói với Đông Cô: “Ta đi lấy dây thừng, Đông Cô cứ đỡ ở đó đã.”
Đông Cô gật đầu, “Được.”
Lý Khánh Liễm lấy ra dây thừng, nhanh nhẹn buộc quanh chiếc bàn, nàng buộc dây thành chữ thập, thuận tiện cho người ta nhấc lên.
Lúc Đông Cô và Lý Khánh Liễm đang bận rộn quanh chiếc bàn, nam tử đó an tĩnh đứng yên một chỗ, không nói lời nào.
Ánh mắt Đông Cô chỉ thỉnh thoảng quét qua nam tử, hắn đứng ở gần cửa, lưng và eo thẳng tắp, tuy rằng thân thể khiếm khuyết nhưng lại cho người khác cảm giác hết sức vững vàng.
Đồ đạc rất nhanh đã buộc xong, nam tử chống nạng gỗ tiến lên phía trước, chuẩn bị đón lấy.
Đông Cô thấy hắn tay phải chống nạng, tay trái nắm lấy dây thừng, lật tay liền vác bàn gỗ lên trên lưng.
Vừa nãy khi Đông Cô đỡ lấy đã cảm nhận được chiếc bàn rất nặng, quả nhiên khi nam tử đó quay người không giữ được thăng bằng, cơ thể liền loạng choạng một chút.
Đông Cô đứng gần đó, vội vàng đưa tay ra đỡ cánh tay hắn.
“Cẩn thận!”
Nam tử mượn sức của Đông Cô, nạng gỗ gõ vài cái trên đất, ổn định lại cơ thể.
“Đa tạ.”
Đông Cô lắc lắc đầu, trong lòng chợt xuất hiện một ý nghĩ, quay đầu lại nói với Lý Khánh Liễm:
“Khánh Liễm, để ta đưa cái bàn này qua đó.”
Lý Khánh Liễm ngẩn người, không biết tại sao Đông Cô lại có ý nghĩ này.
Ở thế giới này, nữ nhân rất ít khi quản việc riêng của nam nhân nhà khác, để tránh mang lại điều tiếng, La Hầu này lại là người cao số có tiếng trong thành, thân thể lại khiếm khuyết, rất ít người chịu tiếp xúc với người thân thể không lành lặn, vì sợ gặp phải xui xẻo, không tốt lành, cho nên phần lớn người trong thành đều tránh tiếp xúc với La Hầu.
Nàng ta thầm nghĩ có lẽ Đông Cô không biết người này, thấy hắn thân thể bất tiện nên mới sinh lòng thương xót, muốn giúp một tay.
Lý Khánh Liễm một phần trong lòng cảm thán Đông Cô tốt bụng, một phần có lòng riêng muốn ngăn cản nàng, nhưng phiền một nỗi La Hầu đang đứng trước mặt, không tiện mở miệng, khung cảnh trong phút chốc có hơi bối rối.
Đông Cô lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng cho rằng Lý Khánh Liễm không nói gì coi như là đồng ý, liền quay đầu nhìn về phía nam tử.
“Ngươi muốn đưa chiếc bàn này đi đâu, vừa hay ta có chiếc xe bò ở ngoài cửa, để ta giúp ngươi mang đi.”
Từ lúc Đông Cô mở miệng nói giúp hắn, La Hầu liền nhìn về phía nàng, Đông Cô ngoảnh đầu lại bắt gặp ánh mắt hắn, nàng luôn cảm thấy ánh mắt nam tử này rất thâm trầm, lại cực kỳ bình đạm.
Bị hắn nhìn thấy, Đông Cô nghĩ thầm nam tử này thật to gan, nam nhân thế giới này nếu dám nhìn nữ nhân như thế, sẽ bị người khác xem là không hiểu quy tắc, không biết lễ nghĩa.
“Vậy thì đa tạ rồi.”
La Hầu nói lời cảm ơn với Đông Cô, nàng nhận lấy chiếc bàn trong tay hắn, kéo ra cửa.
Lý Khánh Liễm chau mày, nhưng cũng biết hiện tại không tiện nói thêm gì, nàng bước liền mấy bước, giúp Đông Cô mang bàn để lên xe bò ngoài cửa.
Đông Cô ngồi lên xe, quay đầu nhìn thấy La Hầu đang bước xuống bậc thềm.
Nạng gỗ của La Hầu vừa nhìn đã biết là một thanh gỗ thô tiện tay tìm được, phía trên cùng có một cành khô, sau khi mài nhẵn liền kẹp vào nách để chống đỡ, khúc giữa cũng không có chỗ để tay có thể cầm vào, mặc dù nhìn thì cứng cáp nhưng lại khá cồng kềnh, lại không ổn định, tóm lại Đông Cô chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy nạng gỗ này khó sử dụng.
Hơn nữa theo Đông Cô thấy, chân trái của La Hầu cũng không hẳn là linh hoạt, gần như là lết xuống bậc thềm.
Lúc La Hầu bước đi chỉ toàn nhìn xuống đất, cho nên Đông Cô mới yên tâm nhìn thẳng vào hắn, khi La Hầu ngẩng đầu lên nàng bèn dời ánh mắt ra chỗ khác.
Suy từ bản thân mình mà ra, nếu thân thể của nàng khiếm khuyết, tự nhiên cũng không muốn người khác cứ chăm chú nhìn mình, vì vậy nàng cũng không muốn để La Hầu cảm thấy khó xử.
Đông Cô chỉ vào sàn xe, nói: “Ngồi ở đây đi.”
La Hầu gật đầu, hắn đi đến bên cạnh xe bò, đặt nạng gỗ lên xe bò trước, sau đó tay phải chống lên sàn gỗ nhẹ nhàng nhảy lên ngồi.
Đông Cô tay nắm lấy roi, cười cười với Lý Khánh Liễm, nói: “Khánh Liễm, cô trở về trước đi.”
Lý Khánh Liễm bất lực vẫy vẫy tay, “Được, đường núi vào ban đêm nhất định không được sơ ý, đi lại cẩn thận.”
Đông Cô gật gật đầu, vút nhẹ một roi, con bò già chầm chậm di chuyển.
“Ngươi định chuyển chiếc bàn này đến đâu?”
“Thành nam.”
Đông Cô cho xe hướng về phía nam, lúc này màn đêm buông xuống, trên phố đã ít người qua lại, các cửa tiệm đều đóng cửa, tối đen như mực, chỉ có ánh trăng và những ngọn đèn lồng từ các cửa tiệm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Tối thật.” Đông Cô cảm thán.
“Ừm.”
“Có điều cũng may không có người.” Đông Cô cười nói.
La Hầu không nói gì, Đông Cô tự nói với chính mình: “Ta có thể nhắm mắt mà đánh xe, không sợ va vào ai.”
Nàng nhìn về phía trước, tâm tình thoải mái đung đưa chân.
Cả đường thông thoáng, Đông Cô rất nhanh đã đánh xe đến thành nam, dưới sự chỉ dẫn của La Hầu, nàng rẽ vào một góc đường nhỏ, cuối cùng cho xe dừng tại trước cửa một căn nhà.
La Hầu xuống xe, chống gậy bước lên thềm nhà trước, mở cửa, mượn ánh trăng Đông Cô nhìn thấy đây là cánh cửa gỗ, xem ra cũng đã nhiều năm rồi.
Nhân lúc La Hầu mở cửa, Đông Cô bê chiếc bàn xuống, vừa kéo vừa nhấc lên bậc thềm.
La Hầu mở xong cửa, quay lại vừa khéo nhìn thấy Đông Cô đang ra sức nhấc chiếc bàn lên, hắn đưa cánh tay trái ra nắm lấy dây thừng, Đông Cô trong một lúc cảm thấy khá nhẹ nhàng.
Vừa liếc mắt lên vừa hay bắt gặp ánh mắt của La Hầu.
Đông Cô trong lòng đột nhiên run lên, nàng thầm nghĩ ánh mắt nam tử này thật sự kỳ lạ, tĩnh lặng như nước, một chút cũng không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Lúc này hai người đang đứng rất gần, Đông Cô phát hiện thân hình nam tử cực kỳ cao lớn, ngang ngửa với Lý Khánh Liễm, cao hơn mình hơn nửa cái đầu.
Đông Cô có hơi chột dạ, tại thế giới này nữ nhân luôn là trụ cột, thân hình của mình lại không cao bằng nam nhân, như vậy để cho nam tử này đánh giá về nàng thế nào đây.
Thực ra Đông Cô có điều không biết, nàng tuy rằng gầy yếu, nhưng lại mạnh hơn nam nhân bình thường, loại nam tử như La Hầu, thân hình hơn hẳn đa số nữ nhân, trong mắt phần lớn mọi người, hắn hoàn toàn là một quái nhân, trước giờ đều là người khác đánh giá hắn thế nào, làm gì có ai nghĩ qua suy nghĩ của hắn.
“Để ta giúp ngươi mang vào.”
La Hầu nắm lấy dây thừng trong tay, nhìn Đông Cô không nói lời nào.
Đông Cô miệng vừa nói ra đã hối hận, thầm mắng bản thân ngu ngốc, nam tử ở thế giới này cực kỳ coi trọng danh phận, bản thân nửa đêm nửa hôm đòi vào nhà người ta, có khác gì yêu râu xanh.
“A, ta nói là … ta đi trước đây.”
Đông Cô cảm thấy bản thân cực kỳ xấu hổ, nàng đem chiếc bàn chuyển cho La Hầu, sau đó quay người trở về cạnh xe bò.
La Hầu không nói gì, thậm chí cũng không cảm ơn, hắn thấy Đông Cô trở về xe, liền quay người nhấc chiếc bàn vào trong sân.
Sau cùng Đông Cô nhìn bóng lưng hắn một cái, eo lưng hắn vẫn rất thẳng tắp, tuy rằng bước đi khó khăn, vẫn kiên định lạ thường.
Một trận gió đêm thổi qua, Đông Cô nhìn thấy chỗ vạt áo trống không bên chân phải, cảm giác chua xót.