Nhất Bút Đa Tình - Chapter 2
Chương hai: Quá khứ của hắn
Ngày đó khi trở về nhà đã rất muộn, Đông Cô chỉ ở một mình, cũng không bận tâm những điều này, nàng đốt đèn dầu lên, lấy một ít nước rửa mặt.
Trước kia nàng vốn tính sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm hai ba lần, đặc biệt là trước lúc đi ngủ, không tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài căn bản không thể ngủ được.
Hiện giờ không có những điều kiện như kiếp trước, Đông Cô lại cũng có thể chịu được, không biết tại sao, bệnh sạch sẽ nghiêm trọng của nàng ở kiếp trước tại kiếp này dường như giảm bớt không ít, có điều Đông Cô vẫn thích sạch sẽ, đồ đạc trong phòng tuy ít, nhưng đều được nàng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Sau khi nàng thu xếp ổn thỏa liền tắt đèn nằm lên giường, đèn vừa tắt, đôi mắt vẫn chưa thích nghi được, căn phòng tối đen không nhìn rõ bàn tay, trong núi bóng đêm lại càng an tĩnh lạ thường.
Đông Cô rất lâu cũng không ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt, nàng liền nghĩ đến nam tử thân thể khiếm khuyết vừa nãy, cảm thấy hắn hoàn toàn không ăn nhập gì với thế giới này.
“Ai cũng đều nói bản thân không dễ dàng, nhưng lại không biết trên đời này có người còn khổ hơn nhiều, làm người cần phải biết đủ mới được.”
Trong đêm tối, Đông Cô tự lẩm bẩm.
Tuy rằng ngủ muộn, Đông Cô lại dậy rất sớm, hai tháng này nàng đã quen với lối sinh hoạt này.
Buổi sớm mai trong núi muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu, Đông Cô xoa tay, đi làm bữa sáng, cuộc sống hiện giờ nghèo khó, càng tiết kiệm càng tốt, bữa sáng nàng thường chỉ ăn một ít bánh mì khô và dưa muối.
Cũng may công việc của nàng không cần dùng quá nhiều sức lực, ăn ít một chút cũng không ảnh hưởng.
Đông Cô từ khi đến thế giới này liền bắt đầu tích cóp tiền, đối với tương lai sau này nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy lúc nào cũng nhờ vào sự chăm sóc của người trong thôn, sinh sống chủ yếu nhờ vào vận chuyển gỗ không phải là cách tốt, làm vậy nàng kiếm được rất ít, tuy rằng Đông Cô có thể chịu khổ, nhưng dù sao kiếp trước cũng xem như an nhàn sung sướng, suốt đời sống ngày tháng cực khổ tuyệt đối không phải là mong muốn của nàng.
Muốn trở nên giàu có nhất định phải thành thạo một nghề, điểm này bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều thích hợp.
Nói đến việc thành thạo một nghề, Đông Cô không hề do dự nghĩ đến năng lực kiếp trước của mình—vẽ tranh. Kiếp trước Tề Đông Cô là một họa sĩ, nàng thân thể không tốt, từ nhỏ đã không thể giống các bạn nhỏ khác vui chơi khắp nơi, chỉ có thể đem tất cả tâm tư của mình gửi vào những bức họa, nàng không màng tiền tài, mà xem những bức tranh như cách kéo dài sinh mệnh bản thân, cho nên tác phẩm của nàng có giá trị nghệ thuật rất cao, khi nàng còn tại thế đã có thị trường rất lớn.
Nàng chưa từng nhận những bức tranh thương mại, tất cả tác phẩm của nàng đều là những gì tâm ý nàng hướng về.
Phong thủy luân hồi, kiếp này nàng thân thể khỏe mạnh, lại phải dùng hội họa để kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Tuy rằng nàng có được kỹ năng tuyệt diệu, nhưng nếu muốn kiếm sống bằng hội họa ở thế giới này lại không dễ dàng, Tề Đông Cô luôn rất cẩn thận, nàng biết bản thân phải hiểu rõ thẩm mỹ của những người ở thời đại này trước đã, mà nếu muốn bán tranh, đầu tiên nàng phải vẽ tranh, như vậy phải mua rất nhiều vật dụng, Đông Cô không ngây thơ đến nỗi cho rằng chỉ với ít giấy rách mực tàn tùy tiện phẩy vài nét là có thể cho ra bức họa tuyệt thế, nàng nhất định phải chọn bút mực và màu vẽ tốt nhất để vẽ.
Nhưng lúc vừa đến thế giới này, nàng nghèo đến mức muốn ăn một bữa thịt cũng phải để dành tiền hai ba ngày.
Đông Cô hai tháng này có thể nói là thắt lưng buộc bụng, để dành được ít tiền, nhưng nàng không biết rõ nội tình trong nghề, không biết ở thế giới này bút mực giấy nghiên giá bao nhiêu, cho nên nàng chỉ có thể cẩn thận từng chút một tiếp tục tích cóp.
Sau khi đã thu dọn xong, Đông Cô đến lâm trường, cả khu rừng này là bảo bối của Tích Thành, tài nguyên cực kỳ phong phú, gỗ cây to lớn chắc chắn, đều là loại thượng hạng, mỗi năm Tích Thành đều phải vận chuyển gỗ đến kinh thành.
Công việc của Đông Cô là phụ trách vận chuyển, thứ duy nhất trong nhà nàng có thể được tính là tài sản chính là con bò già này, lượng gỗ mỗi ngày ra vào lâm trường rất lớn, còn có rất nhiều người phụ trách vận chuyển gỗ như Đông Cô, bình thường bọn họ đều đợi ở trong lều bên cạnh lâm trường, thấy nhân công ra gọi liền qua đó, thông thường đều là vận chuyển vào trong Tích Thành, thôn của Đông Cô cách Tích Thành bốn dặm đường, tuy rằng không xa, nhưng khổ nỗi đều là đường núi, cho nên đi một chuyến cũng phải mất một ít thời gian.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, Đông Cô ngồi trong lều nói chuyện với mấy người, đợi có việc gọi.
Có một nữ nhân đưa cho Đông Cô bát nước.
“Đông Cô uống chút nước.”
Đông Cô đa tạ đón lấy, uống một ngụm.
Nữ nhân này tên là Chu Đan, cũng giống Đông Cô, đều phụ trách chuyển gỗ cho lâm trường, quan hệ của nàng và Đông Cô thường ngày rất tốt.
“Đông Cô, tối nay đến nhà ta dùng cơm được không?”
“…” Đông Cô trong lòng lặng lẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ lại đến rồi.
Chu Đan nhìn sắc mặt của Đông Cô, bản thân cũng cảm thấy ngại ngùng, nhưng nghĩ đến Chu Thượng, lại không thể không nói tiếp.
“Đông Cô, cô cũng biết đệ đệ đó của ta, hắn nhất định muốn ta mời cô đến, coi như cho ta chút thể diện, đến dùng bữa đi.”
Đệ đệ của Chu Đan tên là Chu Thượng, năm nay mới tròn mười lăm tuổi, Đông Cô nghĩ đến đứa trẻ này lại đau đầu, một tháng trước nàng đang trên đường vận chuyển gỗ thì nhìn thấy Chu Thượng bị trật chân trên đường, lúc đó hắn định đi ra sông để giặt quần áo, trong tay vẫn đang ôm lấy chậu gỗ.
Đông Cô đương nhiên sẽ không làm ngơ, nàng đưa Chu Thượng về tận nhà, lại còn mang cho hắn ít thuốc trên đường vào thành, chỉ vì một chuyện đối với Đông Cô là hết sức bình thường như thế, lại khiến cho Chu Thượng mới mười lăm tuổi sinh lòng yêu mến. Hắn nhát gan, không dám nói trực tiếp, chỉ đành mỗi ngày cầu xin tỷ tỷ giúp hắn.
Chính vì vậy, trong một tháng này Đông Cô cứ cách vài hôm lại có thể từ chỗ Chu Đan nhận được vài thứ, ví dụ như túi thơm tự tay thêu, hoặc là mấy món điểm tâm đơn giản.
Chu Đan đã từng hỏi riêng Đông Cô xem nàng có động lòng với đệ đệ mình không, Đông Cô đã nói rõ rằng không có, nhưng Chu Thượng vẫn không chịu từ bỏ.
Có điều Chu Thượng thật sự rất xinh đẹp, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ hiện tại, nhỏ nhắn thanh tú, tính tình cũng tốt, không ít người đều nhìn trúng hắn.
Nhưng Đông Cô chỉ xem hắn như một đứa trẻ.
“Đan tỷ, ta vẫn không nên đi thì hơn, để Chu Thượng yên tĩnh một chút, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.
“Haizz … … cũng được.”
Kỳ thực trong lòng Chu Đan hy vọng Đông Cô sẽ đồng ý, nàng và Đông Cô có mối quan hệ rất tốt. Thân thế Đông Cô đáng thương, nhưng trước giờ chưa từng oán trời trách người, tuy rằng gia cảnh bần hàn, lại chưa từng có hành vi trộm cắp hoặc chiếm tiện nghi của người khác, nhân phẩm của nàng mọi người đều hiểu rõ.
Chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, có thể trách ai được.
Trong một lúc không ai nói gì, Đông Cô vì để phá vỡ bầu không khí vừa nãy, cất lời: “Đan tỷ, tối qua ta vào thành giao hàng, gặp được một người.”
“Ồ? Là người nào?
“Gặp được ở cửa tiệm Lý gia, là một nam nhân có chút kỳ lạ.”
Chu Đan mở to mắt, “Nam nhân? Nam nhân buổi tối đến cửa tiệm mộc?”
Đông Cô đột ngột dừng lại, nàng không ngờ Chu Đan lại có phản ứng mạnh như vậy, thầm nghĩ tại thế giới này nam nhân đi đến tiệm mộc chẳng lẽ lại là chuyện gì ghê gớm sao? Nếu thật như vậy, nàng không rõ bản thân có nên nói tiếp không.
Chu Đan đột nhiên vỗ đùi một cái. “A! Chắc là cô gặp La Hầu rồi.”
“La Hầu?”
Chu Đan kinh ngạc nói: “Đông Cô lại không biết hắn, thật là lạ.”
Đông Cô cười cười, lòng nghĩ mình mới đến thế giới này có hai tháng, có thể quen biết mấy người.
“La Hầu này cao số, gần như khắc chết toàn bộ người nhà.”
Đông Cô thầm ngạc nhiên, “Cái gì?”
Chu Đan cười nói: “Nhà bọn họ vốn dĩ có bốn người, hắn còn có một muội muội, La Hầu này lúc nhỏ diện mạo cũng được, nhưng sau này càng lớn càng đáng sợ, thân hình giống như quái vật, đến tuổi lại gả mãi không được, nhờ người đi cầu thân, bị người ta cười nhạo một trận, phụ thân hắn nhất thời tức giận, liền qua đời, sau đó nhà bọn họ lại càng không quản đến chuyện hôn sự của hắn nữa.” Nói đến đây, Chu Đan nhấc bát nước lên uống một ngụm, càng kể càng hưng phấn, “Cái này chưa là gì, càng kỳ lạ hơn là sáu năm trước trưng binh(1), người nhà lại đồng ý cho hắn đi thay muội muội, tuy nói rằng triều ta trưng binh cũng gọi nam đinh, nhưng đó đều là những kẻ không thân không thích, đây lại là một người có gia đình gốc gác lại đi lính, cô nói có lạ không?”
(1) Trưng binh: gọi ra đầu quân
“Để ta nói, người nhà bọn họ còn mong hắn chết trên chiến trường.” Nữ nhân bên cạnh tiếp lời của Chu Đan.
Chu Đan đồng ý gật đầu, “Ta xem cũng phải, nhưng La Hầu này mạng cũng thật lớn, đi lính bốn năm, vậy mà vẫn còn sống trở về.”
Nữ nhân kia cười nhạo một tiếng, nói: “Sống để làm gì, cô xem bộ dạng hắn hiện giờ, chân không còn, nửa đời còn lại phải dựa vào vào nạng để đi lại, so với trước kia lại càng giống quái vật, nam nhân sống thành như thế, đời này coi như xong rồi.”
“Không … không có chân?” Đông Cô nghe đến trong lòng lạnh ngắt.
“Đúng vậy, cô xem hiện giờ có phải chân phải hắn không còn không, không chỉ vậy, cả chân trái cũng thế, chẳng qua là lấy một khúc gỗ đẽo thành hình dạng, cố tình gắn vào thôi.”
Đông Cô hồi tưởng lại tối qua, nam tử kéo lê chân trái đi, trong lòng dấy lên một cảm giác khó nói.
Chu Đan tựa hồ như cũng đang nghĩ về La Hầu, tặc lưỡi nói, “Cô không biết đó, ngày hắn trở về làm tất cả mọi người đều khiếp sợ, mọi người đều cho rằng hắn đã chết nơi chiến trường rồi, không ngờ lại trở về như vậy, hơn nữa lại còn khiếm khuyết.”
“Mẫu thân hắn chỉ nhìn hắn một cái rồi không thèm quan tâm nữa, cả đêm thu xếp hành lý bỏ đi đến nhà họ hàng ở xa, muội muội hắn cũng đã đi từ trước đó. Kết quả trên đường, mẫu thân hắn gặp phải đá lở.”
Chu Đan nói: “Kể ra cũng thật thảm, hôm ấy tin tức truyền về La Hầu liền chống gậy vội vã đến chỗ xảy ra chuyện, hắn mất một chân, ngựa cũng không cưỡi được, chỉ đành đi bộ cả đoạn đường. Lúc đó hắn vẫn chưa có chân giả, liền lấy một ít vải rách bọc lại chỗ chân trần, men theo đường mà đi, đi mất mấy ngày trời, đến đó liền tìm được di thể của mẫu thân hắn.
“Được rồi đừng nói nữa, chân giả chân giả, nghĩ đến hôm đó lại thấy ghê tởm.” Một nữ nhân từ chiếc lều khác chau mày nói.
“Đúng vậy, đã thành cái dạng này rồi lại vẫn sống trên đời, thật không biết hắn nghĩ gì nữa.”
Những nữ nhân xung quanh đều hùa theo.
Ở thời đại này, mọi người đối đãi với người tàn tật hết sức hà khắc, cho rằng tàn tật là sự trừng phạt lớn nhất của ông trời đối với con người, hơn cả cái chết, cho nên người tàn tật thông thường đều bị mọi người xem là không tốt lành, tại triều này người tàn tật không được kế thừa gia nghiệp, không được vào triều làm quan, thậm chí một số đền miếu cũng không được vào.
“Tóm lại đừng mong được gả đi nữa.”
Một nữ nhân cười lớn, nói một cách thô tục: “Đúng vậy, các người nói xem nếu ai ở cùng với hắn, sau này gặp nhau trên giường, lúc đang làm chuyện đó đột nhiên sờ đến chỗ đấy trống không, lại không bị dọa chết khiếp.”
“Ha ha ha ha.”
Những lời này càng nghe càng khó chịu, Đông Cô đứng dậy rời khỏi.
Tâm tình của nàng rất lâu cũng chưa thể ổn định, lời nói thuận miệng của những nữ nhân đó, tựa hồ như bao quát nửa đời trước của La Hầu, tuy rằng chỉ vỏn vẹn vài câu, nhưng có thể thấy hết sự gian khổ trong đó.
Kỳ thực trước đó khi Đông Cô nhìn thấy thân thể tàn tật của La Hầu, đã nghĩ đến hắn nhất định đã trải qua không ít khổ cực, nhưng nàng vĩnh viễn không ngờ đến sự khổ cực này lại dữ dội đến vậy.
Đông Cô vì có kí ức của kiếp trước, cho nên đối với người tàn tật không hề có cách nhìn kỳ thị gì, vì vậy nàng cực kỳ không thích lời nói của những nữ nhân đó, nàng nghĩ về La Hầu, an ổn bình tĩnh, sao có thể là quái vật trong lời của mấy người đó được chứ.