♆SanzuAll-ĐN Tokyo Revengers♆ Killer - Chapter 002
“Nếu hợp tác với nhóc thì tôi sẽ được gì?”
[Chắc ngài đã biết ở thế giới trước thì ngài đã chết rồi, thứ duy nhất tôi có thể giữ lại chính là linh hồn, nhưng một linh hồn nếu không có thể xác thì cũng không thể tồn tại quá lâu được, nói cách khác, nếu vẫn giữ nguyên tình trạng này thì trong vòng chưa tới ba ngày ngài sẽ hoàn toàn tan biến, nhưng chúng ta có thể ngăn cản việc đó nếu như ngài đồng ý hợp tác với tôi, khi mọi thứ đều hoàn thành đúng chỉ tiêu thì ngài sẽ sống lại hoàn toàn.]
Ôi trời, xem ra đây là bản hợp đồng hắn không thể từ chối được rồi.
Sanzu trước đây làm việc khá tùy ý, chủ yếu là vì hắn không thích bị kiểm soát, loại người như hắn căn bản là không hợp giam mình trong cái lồng sắt nào đó, nhưng chất lượng công việc thì đều đạt chuẩn cả đấy.
“Thế nhiệm vụ của tôi là gì, thứ lợi ích của nhóc đấy.”
[Như tôi đã đề cập qua với ngài, thế giới này cần phải sửa chữa lại để không dẫn tới diệt vong, nói dễ hiểu hơn là chúng ta cần phải sửa bug.]
Bug à? Mấy cái thuật ngữ game sao.
Ở Phạm Thiên thì Rindou là một đứa nghiện game có tiếng, mấy nhiệm vụ Mikey giao cho anh em Haitani hơn phân nữa đều leo lên đầu Ran, còn em trai bảo bối của gã đúng là quá thảnh thơi, nên ngoài mấy lúc phải chăm Mikey ra, thì hắn chính là người ngồi nghe Rindou than vãn về mấy vấn đề game rợ này nọ.
Thú thật thì hắn cũng chẳng hiểu gì cho lắm, vì mấy cái game xoay mòng mòng ấy đấy mà, nhìn mỏi cả mắt, không thèm chơi, nhưng mà trớ trêu thay hắn lại là người thứ hai sau Ran phải ngồi nghe Rindou than thở thế nào là game nhiều lỗi quá, vân vân và mây mây, hàng tá vấn đề.
Tất nhiên là hắn rất muốn đá cái tên nghiện pudding nào đấy văng ra khỏi sofa, nhưng không muốn Ran về tính sổ nên cũng đành thu chân lại.
“Bug sao, có vấn đề gì?”
[Bởi vì thế giới ban đầu gặp vấn đề nên chủ thần đã tốn một nguồn năng lượng lớn để mọi thứ quay lại ban đầu, cũng vì vậy mà một vài thứ đã bị biến chất, trước đây để mọi việc đi theo đúng quá trình thì mỗi thế giới đều có một đầu não lớn gọi là thiên đạo tiếp quản, cũng giống như người giám sát của mỗi thế giới vậy, theo dõi toàn bộ quá trình và thu gom nguồn năng lượng cần thiết cho chủ thần, thật ra để mọi thứ đi theo đúng tiến trình thì thiên đạo sẽ thao túng một phần ý chí của mỗi người, tất nhiên là nó sẽ không quá có hại, vì cuối cùng đều hướng tới một kết thúc trọn vẹn nhất.]
Thao túng ư?
Hắn nghĩ bản thân đã hiểu ra thứ gì đó rồi, sự điên cuồng của Kisaki, qua biết bao nhiêu lần Takemichi có quay về quá khứ thì kết cục Mikey vẫn sẽ sa ngã, hay nói tới hắn…việc đã giết Mucho ở bến cảng ngày hôm đó, thú thật thì hắn chẳng phải một tên tốt đẹp gì, thậm chí còn rất tồi tệ, nhưng ít nhất Sanzu vẫn chưa nghĩ tới việc sẽ giết chết Mucho, dù sao giữ gã còn sống cũng sẽ có ích cho việc phát triển của Phạm Thiên.
Mucho là một trong những kẻ chủ chốt của thế hệ cực ác, các mối quan hệ của gã rất nhiều, nếu hắn lợi dụng điều đó sẽ rất có lợi, nên Sanzu chưa từng nghĩ tới việc sẽ giết chết Mucho, nhưng trong đầu hắn lúc đó cứ mù mịt thế nào, cảm giác như ý thức của bản thân đang liệt dần, cho tới khi hắn tỉnh táo lại thì xác Mucho cũng đã bị quăng xuống biển rồi.
Nhưng đã làm xong hết thì hắn cũng đành chịu thôi, chẳng lẽ lại lôi các xác lạnh ngắt bỏ vô căn hộ sống qua ngày?
Nghĩ thôi đã tởm chết đi được, nên hắn cũng mặc xác, cứ coi như lúc đó bản thân đang phê thuốc nên chém lộn.
Ai mà ngờ được tất cả mọi thứ đều bị cái gọi là thiên đạo kia thao túng trong âm thầm đâu, hắn chẳng hiểu cái gọi là kết cục hoàn mỹ cho lắm, chỉ cảm thấy mọi người đều là những quân cờ đã được sắp đặt từ trước này.
[Nhưng việc khởi động toàn bộ quy trình lại từ đầu đã khiến mọi thứ bị ảnh hưởng nặng nề, bây giờ nó không còn giống như trước đây nữa, hiện nay thiên đạo đã hắc hóa, đi theo một con đường tăm tối, toàn bộ quỹ đạo của thế giới này vẫn như cũ, nhưng cái kết tốt đẹp mà ban đầu hướng tới có khả năng sẽ không thể tái hiện được, thay vào đó là một kết cục đầy tồi tệ, thậm chí là diệt vong.]
Phiền phức quá, chém quách nó cho xong?
Mà hắn chỉ nói chơi thế thôi, chứ giờ còn mỗi cái tàn hồn thì cầm thanh Katana thế quái nào được, lại còn hùng hổ đòi đánh đánh chém chém.
“Nhưng nhóc thấy đấy, tôi chỉ một nhân vật trong thế giới này thôi, thậm chí còn là tên phản diện nổi được có mấy trang cuối phải chịu sự khống chế của cái gọi là thiên đạo kia, thì chữa bug thế nào được?”
Thiếu niên mỉm cười xua xua tay, nụ cười nửa mép nham hiểm ban đầu đã được thay thế bằng cái nhoẻn miệng cực tự tin, khiến hắn cũng chẳng hiểu đâu vào đâu.
[Ngài không cần phải lo đâu, từ lúc ngài chết đi và được tôi hấp thu linh hồn thì ngài đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của thiên đạo rồi, cho nên việc chữa bug này không cần phải e ngại gì hết.]
Nghe cũng được đó, hắn vốn chẳng thích bị cái thứ người không ra người, vật không ra vật kia kiểm soát, nhưng việc chữa bug này vẫn còn mơ hồ quá, rối hết cả não.
“Thế tôi cần làm gì để chữa cái bug kia?”
[Ồ, bởi vì thiên đạo đã hắc hóa nên nó sẽ điên cuồng hơn trong việc khiến thế giới này vận hành, tôi sẽ cho ngài một cái ví dụ để dễ hiểu vậy, giả thiết như cần có một tình huống xích mích để thu lấy nguồn năng lượng cho chủ thần, thì nó sẽ khiến cho tình huống này trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí là chết người, nhưng việc đó không khiến cho nguồn năng lượng cần cung ứng cho chủ thần nhiều hơn, mà chỉ khiến cho những cột trụ của thế giới này dần nứt nẻ, từ đó dẫn tới tận diệt.
Việc chúng ta cần làm bây giờ là phá hủy hoàn toàn các tình tiết ban đầu, nói cách khác…cứu sống tất cả mọi người, khi không một ai chết đi thì thiên đạo sẽ dần suy yếu, từ đó nó sẽ hoàn toàn biến mất.]
Thế thì hắn thành Chúa cứu thế đấy à?
Đáng kinh ngạc thật chứ, ai mà ngờ được cuối cùng vận mệnh của toàn thể nhân loại lại rơi vào tay của một gã bất lương như hắn đâu, đó giờ toàn bị chụp cái mác phản diện nửa mùa lên người, nên giờ được đổi vai thì hắn cũng thích thú lắm đó.
Còn thành công hay không thì tính sau.
[Thiên đạo sẽ thao túng một phần ý thức của mỗi người để tất cả quy trình đều được đi đúng hướng, nếu chúng ta thành công phá hủy thiên đạo thì mọi người có thể được giải phóng, nói cách khác, là có thể tự do điều khiển tâm trí của mình, nhưng để làm được như vậy chúng ta cần phải phá vỡ những điểm mấu chốt trong kế hoạch của thiên đạo.]
Vừa rồi hắn cũng đã xem qua toàn bộ mạch truyện chính của thế giới này, để nói về điểm mấu chốt của toàn bộ vấn đề ở đây thì…
“Đơn giản thôi.”
Sanzu mỉm cười đầy tự tin, đưa tay búng nhẹ một cái khiến thiếu niên đang trôi lơ lửng trước mặt hắn cũng phải dỏng tai lên lắng nghe, Sanzu cảm thấy bản thân quả là một nhà chiến lược đầy tài ba.
“Chỉ cần tắt quách cái tivi của Takemichi trước khi tên đó xuyên không là xong.”
Đúng là không thể trông cậy được mà!
Thiếu niên tóc vàng tức đến xì khói, cảm thấy hai cái cánh mini trên đầu mình đều muốn dựng ngược lên trời luôn rồi!
[Không thể được đâu, vì đó là cánh cổng để mở ra toàn bộ mạch truyện của thế giới này, nên bằng cách này hoặc cách khác, thiên đạo nhất định cũng sẽ đưa nó tới tay Takemichi.]
Ờ, phiền quá, chả muốn quan tâm.
Sanzu cảm thấy cái thiên đạo này quá rảnh rỗi, chả phải người mà còn tập tành mắc bệnh tâm lý là hắc hóa, nếu cái thiên đạo đó có thể hóa thành hình người thì hắn sẽ nã nhanh ba phát đạn cho xong chuyện.
“Được rồi, không đùa nhóc nữa, tôi biết hai điểm mấu chốt để phá vỡ kế hoạch của thiên đạo.”
Thiếu niên tinh linh đứng trước mặt hắn trông có vẻ chẳng tin tưởng chút nào, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu hưởng ứng, thấy vậy Sanzu liền hào hứng nêu rõ ý định của bản thân.
“Đầu tiên, chúng ta cần chặt đứt tình cảm của Kisaki dành cho Tachibana Hinata, có thể nói vì chuyện này nên mới xảy ra nhiều vấn đề tới vậy, nhưng mà nói không thì cũng chẳng dễ dàng, vì đoạn tình cảm này đã bén rễ từ bé đến lớn, thứ hai chính là bảo đảm hoàn toàn tính mạng của Shinichiro, tuy không được nhắc đến nhiều trong mạch truyện chính, nhưng đây là người rất quan trọng với Mikey, thậm chí là trong giới bất lương nói chung, nhưng còn có chuyện quan trọng hơn thế nữa kìa…”
Hai đầu ngón tay ma sát vào nhau, thậm chí Sanzu còn mơ hồ cảm nhận được những vết chai do lâu năm cầm súng, dù bây giờ hắn chỉ còn một phần tàn hồn mỏng manh thôi, mà thiếu niên vẫn đang nghe ngóng nãy giờ thấy hắn đột nhiên im lặng thì cũng nhanh chóng lên tiếng thúc giục.
“Chúng ta có thể ngăn cản quá trình Takemichi xuyên không về quá khứ, Kisaki không yêu Hinata thì sẽ không có lý do gì để Touman biến chất sau mười hai năm nữa, và khi Shinichiro còn sống, thì chuyện đó lại càng không có khả năng xảy ra.”
[Quá tuyệt vời!]
Đôi con người màu xám tro tựa như đang tỏa sáng, thiếu niên cảm thấy ký chủ mình lựa chọn lần này quả là đúng đắn, nhất định mọi chuyện đều sẽ tiến hành tốt đẹp.
[Về chuyện ngăn cản Kisaki có tình cảm với Tachibana Hinata ngài không cần phải lo đâu, với thân phận là một hệ thống cao cấp thì tôi sẽ mang tới cho ngài những nguồn tài nguyên tốt nhất, tôi sẽ giúp cho ngài có thể quay về quá khứ, vào khoảng thời gian Kisaki bắt đầu có tình cảm với Hinata, nhưng tôi không thể xuyên về khoảng thời gian nhất định, như năm, tháng hoặc ngày nào đó cụ thể, nó chỉ là một khoảng thời gian bất kỳ khi sự kiện đó diễn ra.]
“Không sao, như vậy là tốt lắm rồi.”
Nếu có thể chặt đứt mọi chuyện từ khi còn bé thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, dù sao cộng tuổi hai đời lại thì Sanzu đã có thể xếp vào hàng ông chú rồi, chẳng lẽ hắn còn không trị được loại tình cảm thiếu niên mới lớn này sao.
[Vậy xin ngài hãy đưa tay cho tôi.]
Sanzu thoải mái đặt lòng bàn tay mình lên tay thiếu niên, ấy vậy mà nó lại không đâm xuyên qua như những gì hắn đã nghĩ, có một luồng ánh sáng trắng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện rồi chui vào bên trong cổ tay hắn và thiếu niên kia.
Tuy rằng không đau không ngứa, nhưng ngay nơi đó lại hiện lên một ký hiệu, hắn chẳng biết nên diễn tả nó thế nào, vì trông khó hiểu lắm, nhưng chỉ mất một lúc thì ký hiệu kia cũng đã biến mất rồi.
[Khi chúng ta phá vỡ những điểm mấu chốt trong kế hoạch của thiên đạo thì nó sẽ dần suy yếu đi, tôi sẽ thông qua đó hút lấy nguồn năng lượng của nó, cũng phân ra một nửa để chữa trị lại linh hồn của ngài, dù sao một phần hồn của ngài đã bị tổn thương, vì vậy khi thiên đạo hoàn toàn biến mất thì ngài cũng sẽ sống lại.]
Lại là cái tình tiết quen thuộc này rồi, nếu ngươi không chết thì chính là ta chết.
Với kẻ đã sống trong bóng tối suốt mấy năm như Sanzu và lấy việc xử lý những kẻ phản bội làm thú vui tiêu khiển qua ngày thì còn lấy gì làm xa lạ nữa chứ, ngược lại nó còn khiến cho các tế bào trong thân thể hắn đều đang kêu gào hưng phấn đây này.
[Như vậy, chúng ta cũng nên bắt đầu đi thôi.]
_________________
Tokyo. – 03/ 12/ 2000.
Thứ bảy. 5:00 am.
Cánh cửa sổ phủ đầy những vết xước, khiến căn phòng đã cũ kỹ và hôi thối này càng thêm phần ngột ngạt thấy rõ, cả ánh đèn vàng treo trên trần nhà cũng đang chớp tắt liên hồi, ánh sáng hiu hắt từ nó toát ra cũng không thể sưởi ấm cho người ta vào những ngày đầu đông, các vỏ bia rỗng vương vãi khắp sàn nhà, thậm chí đâu đó trên tấm ván bằng gỗ vẫn còn đọng lại vài vệt máu chưa kịp khô.
Ngồi bên cạnh góc tủ là một thân thể gầy gò, mái tóc đen xõa dài khiến cho gương mặt vốn đã xanh xao đó lại càng thêm đờ đẫn, đôi mắt đen tuyền không có chút điểm sáng, cứ thế vô định nhìn vào khoảng không trước mặt.
“Ư…”
Đầu ngón tay đau nhức, trên khắp thân thể nhỏ bé đều là những vết thâm tím đáng sợ.
Sanzu cảm thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể hắn đều như đã vỡ vụn, thậm chí muốn chống tay ngồi dậy cũng là một việc quá khó khăn, nhưng cái cảm giác này, đúng là vừa xa lạ, vừa quen thuộc, hay là nên nói căn phòng này đây? Vị máu tanh tưởi dâng trào lên cuốn họng, nhưng hắn vẫn kìm lại nuốt trở ngược vào trong.
Thuần thục mở ra hộc tủ đã sắp mục rữa, bôi lên thuốc mỡ và quấn lại băng gạc, bây giờ nhìn hắn chẳng khác gì một cái xác ướp vừa đội mồ sống dậy cả, nhưng biết làm sao được, muốn sống thì có thành cái xác ướp cũng chịu.
“Haru…đã dậy rồi à?”
Âm thành khàn đặc, giống như đã sống ở nơi hoang mạc suốt mấy năm trời, nhưng hắn thừa biết là làm gì có chuyện đó, Sanzu ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ đang cuộn người bên cạnh tủ áo đang chậm rãi bò ra, đầu tóc người đó bù xù, thân thể gầy gò, tới làn da cũng xanh xao đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng mà có chứ, vì hắn đã nhìn nó suốt cả cái tuổi thơ này rồi.
“Mẹ nên nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu, hôm nay…Daiki sẽ tới đây đó, anh ấy sẽ tới đây ngày hôm nay, nên mẹ phải ăn mặc thật đẹp mới được.”
Đầu ngón tay đang chạm lên mặt hắn lạnh buốt, cả nụ cười treo trên khóe môi kia nữa, gượng ép tới mức sắp đứt gãy, nhưng Sanzu cũng chẳng nói gì cả, chỉ lấy từ bên trong bọc đen ra một khay cơm tạm được xem là còn mới đẩy tới trước mặt cô, cũng lấy từ trong bọc ra một vỉ thuốc với những con chữ ngoằn ngoèo, bẻ ra một viên rồi để cạnh ly nước đã sớm lạnh ngắt.
“Ông ta sẽ tới đây thôi, nên mẹ hãy ăn uống đầy đủ và uống thuốc đi,…như vậy ông ta mới yêu mẹ hơn chứ?”
Đôi mắt đen kịt của người phụ nữ dường như đang tỏa sáng, cô cúi đầu bấu chặt lấy góc váy nhăn nhúm và đầy vết bẩn của mình, không ngừng thì thầm những lời nói kỳ quặc mà hắn nghe không hiểu, nhưng như vậy là được rồi.
Sanzu nhìn quanh một chút đã có thể nhanh chóng xác định cái cặp bị ném vào xó của mình, vì người cho nó vào đó là hắn chứ ai, mọi thứ xem như đã ổn rồi, tính ra hôm nay cơm không bị quăng xuống sàn, và hắn không cần phải về dọn dẹp nó nữa, đỡ phiền hẳn.
Nơi đây chẳng có gì mới mẻ, chỉ là một khu chung cư sập sệ mà người ta chuẩn bị phá bỏ, nhưng nói vậy thì sang quá, mấy người dân ở đây coi nơi này chẳng khác nào một khu ổ chuột, vừa hôi thối lại dơ bẩn, thậm chí người đi ra từ đây còn bị bọn họ tụm lại dè bỉu một phen, nhưng mà hắn mặc kệ, trước đây thì cũng quan tâm lắm, nhưng giờ Sanzu căn bản chẳng thèm nhét mấy câu đó vô tai làm gì.
Lớp học thêm thường bắt đầu khá sớm, khoảng sáu giờ rưỡi thì phải, nếu hắn không nhớ lầm thì là vậy, mà nhỡ sai thì thôi, có gì lén trốn vào, chuyện nhỏ, nhưng bây giờ thì sớm quá, còn hai bên đường thì mọi người đã bắt đầu bày sạp bán hàng rồi, ừm, sandwich, bánh mỳ, rồi nào là sushi, mùi cũng thơm lắm, nhưng hắn lại chẳng có tiền, đành bấm bụng đi học luôn vậy.
Vết thương trên cánh tay và chân lại bắt đầu ê ẩm trở lại, tính ra hắn chẳng có gì ngoài cái áo thun tay ngắn đã bạc màu, và cái quần cũng đã được giặt tới mất cả màu gốc luôn, cho nên mấy vết băng gạc trải dài khắp cơ thể cứ thế lộ ra trước bàn dân thiên hạ, còn có cả mấy lời xì xầm của đám người già khú đế kia.
Cho dù có nói nhỏ tới đâu, thì cái ánh mắt săm soi đó làm sao hắn không cảm thấy được chứ? Đúng là mấy trò vô bổ.
[Từ đây quẹo qua hai con hẻm và đi thêm ba trăm mét thì sẽ tới trường học thêm Kobayashi]
Thời tiết sáng sớm vào ngày thứ bảy lạnh buốt, khiến đôi môi của hắn đều muốn khô nứt tới nơi, thú thật thì Sanzu còn không biết mình đang đi đâu, đại khái hướng nào sẽ tới trường của hắn, dù sao hắn đã từng tới đó lần nào đâu, nói trắng ra là toàn cúp học.
“Nhóc còn có cái công dụng này à?”
[Để phục vụ tốt nhất cho tiến trình nhiệm vụ thì chỉ là chuyện nhỏ thôi, huống chi đây còn là bước khởi đầu quan trọng cho kế hoạch của chúng ta mà.]
Thiếu niên tinh linh vốn đang bay lơ lửng bên cạnh hắn trong phút chốc đã hóa thành một điểm sáng chói mắt, nói cách khác là teo nhỏ mình lại cho đến khi chỉ cao hơn ngón tay trỏ của hắn một chút, rồi ngoan ngoãn trèo lên bả vai Sanzu, thú thật thì đoạn đường này có chút nhàm, dù dòng người qua lại ngày càng nhiều hơn, hay tiếng reo bán đang inh ỏi hai bên đường, thì hắn vẫn cảm thấy vô cùng lạc lỏng.
Nhưng tên nhóc này ngồi nói luyên thuyên mãi cũng không tệ, ít ra nó khiến cho bức tranh đơn điệu này có thêm chút màu sắc.
“Đây rồi, trung tâm học thêm Kobayashi…cũng cao thật đấy.”
Trước mặt Sanzu là một tòa nhà thiết kế đơn giản gồm có năm tầng, nếu không phải có tấm bảng giới thiệu treo chính giữa thì người ta còn tưởng nó là một công ty tầm trung nào đó ấy chứ, nhưng thôi, cóc quan tâm, cứ tìm đường lên lớp cái đã.
Lớp D1 ở tầng bốn thì phải, nghe nói cả khối D gộp chung cho học sinh lớp bốn, lần lượt được phân ra thành năm khu là A, B, C, D, E, mỗi tầng thì lại dạy một lớp của tiểu học, cũng may ra là hắn còn nhớ được, nếu không lại phải chạy đi hỏi bảo vệ thì phiền lắm.
Mà cảm giác xách cặp đi học cũng lạ thật, vì trước đây hắn làm gì có hứng thú với mấy thứ này đâu, đúng là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra hết, chỉ khác nhau là sớm hay muộn thôi. Sanzu đút tay vào túi quần thơ thẫn bước đi, cái cặp có phần nhăn nhúm được hắn tùy ý vắt chéo ở một bên vai, cứ thong thả di chuyển trên hành lang tối đèn, mặc kệ những ánh nhìn đang dòm ngó về đây.
Ờ thì, hắn cũng đã sớm quên nó rồi.
Nhìn bằng mũi chân cũng biết đám đó không lại gần hắn cũng là vì hai vết sẹo trên khóe miệng này, Sanzu vốn không để tâm nhiều đến nó, từ hồi nhỏ đã vậy, nhưng những người xung quanh thì khác, đám nhỏ e ngại hắn, còn phụ huynh chúng thì lại cấm cản chẳng cho chơi cùng.
Nên hắn cũng không thèm đi học luôn, cứ lang thang ở mấy cái xó xỉnh bên ngoài còn có cảm giác tồn tại hơn.
Cạch.
Hắn tưởng bên trong ít người lắm, dù sao mới sáng sớm thôi mà, vẫn còn nửa tiếng nữa mới vào giờ học, nhưng ai ngờ mấy đứa nhóc này tới sớm phải biết, cũng đã ngồi chừng nửa lớp rồi. Bình thường chỗ ngồi trong phòng học đều được giáo viên sắp xếp thỏa đáng, nhưng Sanzu ngay bữa khai giảng đã cúp ngang cua thì lấy đâu ra chỗ ngồi, chưa bị gạch tên ra khỏi danh sách đã là may rồi, dù sao thì sau hai tuần bắt đầu vào học hắn mới ló mặt tới.
Nên chỗ ngồi tất nhiên là chẳng có rồi, nhưng không sao, mấy chuyện nhỏ này hắn lo được hết.
“Này nhóc bốn mắt, tao ngồi ở đây được chứ?”
Dưới ánh nhìn hoang mang của cả lớp thì Sanzu vẫn rất thư thái đi đến chỗ ngồi sát góc phía bên phải, thoải mái đặt cặp lên mặt bàn rồi kéo ghế ra ngồi vào, toàn bộ động tác thuần thục đó khiến những học sinh khác đều trợn mắt há hốc mồm, nhưng mấy thứ đó hắn cóc quan tâm, Sanzu nhấc mắt nhìn sang tên tóc hai mái đang ngồi bên cạnh, còn thuận tiện nhoẻn miệng cười một cái.
“Thích…thì ngồi.”
Cậu ta chỉ nhìn qua một cái rồi lại cúi gầm mặt ghi ghi chép chép, giọng nói đó nhỏ xíu tới nổi nếu có gió thổi qua thì chắc hắn sẽ không nghe được mất, nhưng tai Sanzu thính lắm, cả mắt cũng tốt chán, nên hắn đã nhanh chóng bắt thóp được cái lỗ tai đang ửng đỏ kia.
Ôi trời, cái bộ dạng thẹn thùng kia chẳng ăn khớp với tương lai chút nào, ấy vậy mà mấy năm sau Kisaki lại thay đổi một trăm tám mươi độ, tình yêu tuổi mới lớn đúng là ghê gớm thật đó.
“Hey, ngồi đây thì chán quá, nói chuyện chút đi.”
Trên cái mặt giấy kia sớm đã chồng chất chữ, nói đúng hơn là rối tinh rối mù, cho dù Sanzu có nhìn ngang nhìn dọc thì cũng chẳng hiểu nổi, thế mà Kisaki vẫn đang chăm chú chép tới chép lại, chép tới không thấy điểm dừng.
Cho nên hắn đã thẳng tay đóng cuốn tập đó lại luôn, học chi mà lắm thế, chiếc mắt kính đó nhìn như hai cái nắp chai vậy.
“Tao là Sanzu Haruchiyo, còn mày?”
Kisaki bất đắc dĩ nhìn cuốn tập bản thân đang chép nãy giờ đã bị thẳng tay quẳng vào trong ngăn bàn, đúng là không biết làm sao, nhưng mà thật ra cậu cũng không tức giận gì, ngược lại còn có một chút nhẹ nhõm, những ngón tay do đau nhức vì cầm bút quá lâu cũng được dịp thả lỏng hơn.
“Kisaki Tetta.”
Hắn nghe thấy câu trả lời mình muốn thì hài lòng gật đầu, vừa định nói tiếp thì đã có một người bước tới chen ngang, hay nên nói là cái đập tay vang dội xuống mặt bàn làm Sanzu hết cả hồn, cứ tưởng là thằng nhãi nào mới sáng sớm đã ngứa đòn cần đập cho một trận, nhưng ai ngờ chỉ là một bé gái với mái tóc ngắn màu cam sẫm.
Còn ai ngoài cô nàng Tachibana Hinata nữa.
Cái này người ta hay gọi là gì nhỉ? Tình cũ không rũ cũng tới?
[Ký chủ à, ngài nên tập trung ngăn cản quá trình phát triển tình cảm của Kisaki và Hinata đi ạ, mặc dù hiện tại cậu ta chưa phát sinh cảm giác gì nhưng cũng không thể lơ là được đâu!]
Thiếu niên tinh linh vội vàng bay tới trước mặt Sanzu nghiêm túc thuyết giáo, việc liên kết linh hồn giúp cậu có thể đọc hiểu nội tâm của hắn, nhưng cậu cũng sẽ không lợi dụng điều này để làm gì, quan trọng là giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ được giao kìa, đó mới là ưu tiên hàng đầu cho hiện tại.
Nhưng ai ngờ trong giây phút quan trọng này mà Sanzu vẫn có tâm tình nghĩ tới mấy cảnh cẩu huyết trên phim truyền hình được chiếu lúc tám giờ chứ!
“Oi oi, nhóc không cần lo đâu.”
Sanzu mỉm cười nhìn Hinata đang đứng trước mặt mình, rồi lại quay sang Kisaki vẫn ngồi im bất động không nói gì hết, ngược lại hắn cứ như một khán giả xem kịch hay vậy.
“Này, Kisaki-kun rất quan trọng việc học, cậu không thể làm như vậy được!”