Tiểu Thư Phản Diện Chỉ Muốn Cưới Một Thường Dân!! - Chapter 002
- Home
- Tiểu Thư Phản Diện Chỉ Muốn Cưới Một Thường Dân!!
- Chapter 002 - Chúng ta sẽ kết hôn!!
Sau khi mẹ của tôi sinh em trai, bà ấy phải trải qua thời gian kiêng cữ nên cả ngày chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trên giường.
Anh trai thì đã được gửi đến học viện, sau này anh ấy sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia đình.
Em trai thì vẫn là một đứa trẻ cần nhận được sự chăm nom từ người lớn mọi lúc.
Có vẻ là tôi cũng sẽ đến học viện khi tôi lên mười tuổi.
Mà hiện tại đứa trẻ 6 tuổi như tôi đây hầu hết thời gian chỉ có thể quanh quẩn ở nhà.
Đó là lý do tại sao cha nghĩ rằng tôi cảm thấy cô đơn, ông ấy mang tôi theo mỗi chuyến công tác, nhưng…
Thật sự thì, tôi nghĩ vẫn là tốt hơn nếu được ở nhà hoặc tại cửa hàng.
Kể cả khi ông ấy mang tôi theo, tôi vẫn phải đợi một mình bên ngoài cạnh xe chở hàng. Đó là còn chưa kể, hàng hóa trong xe cũng chẳng có gì thú vị.
Nhưng nếu tôi rời khỏi vị trí này thì có thể sẽ vô tình gặp bọn trẻ con của những quý tộc mà cha tôi có thương vụ làm ăn cùng, bọn chúng sẽ trêu chọc xuất thân thường dân của tôi, đôi khi chúng còn sử dụng cả bạo lực.
Bởi vì bị bắt nạt liên tục như vậy, gần đây tôi cũng bắt đầu cảm thấy ghét sự tồn tại của chính mình.
Tôi bị trêu chọc bởi vì đôi mắt nhỏ, chúng nói rằng không biết tôi có mở mắt hay không nữa.
Kể cả mái tóc, chúng chế nhạo tôi nói rằng chắc là có một thứ gì đó sống trong đó, rồi nắm lấy và vò tóc tôi.
Thật là, quý tộc quá là kiêu ngạo và xấu tính. Tôi ghét chúng.
Vậy đó, sẽ tốt biết mấy nếu tôi có thể nói cha “Con không muốn đi”
Tuy nhiên, cha làm việc vất vả như vậy cũng là vì gia đình mà thôi, và sự thật là ông ấy lo lắng cho tôi, thứ nam thường có xu hướng bị lãng quên, tôi cũng biết điều đó chứ.
Tôi không muốn làm ông ấy lo lắng, vẫn là cứ ngoan ngoãn đi theo cha vậy.
Hôm nay, cha mang tôi đến dinh thự của Công tước Rottenstein.
Chúng tôi tốn tận 10 phút đi xe ngựa băng qua khu đất của nhà Công tước đến cổng dinh thự.
Bên trong cổng, khu vườn rộng đến mức có cả một khu rừng thu nhỏ và đầy những loại cây ăn trái. Oh, họ có cả một dòng suối nhỏ chảy qua khu vườn.
Không thể chỉ gọi nơi này là một “khu vườn” nữa.
Quả nhiên, gia đình Công tước chỉ đứng thứ hai sau gia đình hoàng tộc.
Công tước Rottenstein hiện giờ quyền lực chỉ sau nhà vua.
Vợ của ông ấy, Công tước phu nhân Rottenstein, chính là em gái của nhà vua.
Rõ ràng là Công tước và Công tước phu nhân cho gọi cha tôi đến hôm nay để chọn một món quà sinh nhật cho trưởng nữ của họ, người mà vừa kết hôn với thái tử nước láng giềng.
Thái tử nghĩa là người sau này sẽ lên ngôi vua phải không nhỉ?
Vậy là theo một cách nói khác, trưởng nữ của họ sẽ trở thành nữ hoàng của quốc gia láng giềng?
Không phải là quyền lực của gia đình Công tước Rottenstein quá lớn rồi sao?
Oh, ghét thật ấy.
Cảm giác như sẽ có ai đó còn kiêu ngạo, xấu tính hơn tất cả những gia đình quý tộc mà tôi từng gặp sẽ xuất hiện vậy. Tôi tuyệt đối không rời khỏi xe hàng ngày hôm nay đâu.
—— Đó là tôi nghĩ vậy, tôi đã đợi 4 tiếng rồi.
… Công tước và Công tước Phu nhân mua sắm lâu quá đi mất.
Khi nhận thấy chúng tôi mang theo tận 3 xe chở hàng hôm nay, tôi đã nghĩ là chuyến đi này nhất định tốn rất nhiều thời gian, chỉ là không ngờ rằng lại kéo dài đến như vậy, đã 4 tiếng trôi qua rồi.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, đành rời khỏi cỗ xe.
Tôi ngồi xổm xuống một khu đất mà bản thân sẽ không ảnh hưởng đến những công nhân đang bận rộn chuyển hàng đến và đi.
Oh, một đàn kiến.
Lũ kiến mang đồ ăn về tổ, chúng lao động hệt như những nhân công, tôi không khỏi thấy thú vị.
“Nè nè, cậu đang nhìn gì vậy?”
Một giọng nói trong trẻo và dễ chịu vang lên.
Khi tôi ngẩng đầu nhìn người vừa hỏi, thật sự cậu ấy là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp.
Tóc vàng tỏa sáng, màu vàng ánh như là những đồng tiền tan chảy theo dòng.
Đôi mắt của cậu ấy sâu thẳm sắc xanh. Không chỉ vậy, lại có chút trong suốt, khiến người khác có cảm giác đắm chìm vào đó.
Lông mi cậu ấy cũng dài thật đó, khiến cho mắt cậu ấy còn thêm vạn phần thu hút.
Cả nước da trắng sáng ngời đó nữa.
Là tiên nữ sao? Hay là nữ thần chứ?
Sao cậu lại ở nơi này?
Sao cậu cười đến rạng rỡ như vậy với mình?
Nhưng mà khoan đã, có phải cậu ấy vừa hỏi mình điều gì không nhỉ?
Hỏi mình đang nhìn gì phải không…? Có lẽ là vậy nhỉ…
“.………Kiến?
Ah, sao câu trả lời lại là câu nghi vấn mất rồi.
Tôi nên làm gì đây nhỉ, cậu ấy nghĩ tôi là đồ ngốc mất thôi.
Nhưng mà có vẻ cậu ấy không quan tâm đến câu trả lời đó, gò má của cậu ấy dần cao lên, cậu ấy nở một nụ cười tươi đến tỏa sáng, trông cậu ấy hạnh phúc thật đấy.
Tôi tự hỏi, chuyện gì có thể diệu kỳ đến mức khiến một người trông hạnh phúc đến vậy?
Không rõ bằng cách nào, nhìn ngắm cậu ấy cũng làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
“Ahhhhhhhhh! Cậu dễ thương quá đi mất!! Chính là một cục cưng mà! Mình muốn cùng cậu kết hôn!!!”
…
…
… Eh. ………… Gì thế nhỉ?
Vừa rồi, cậu ấy nói, “Kết hôn đi”?
Với ai?
Với tôi?
Eh, tôi?
Tại sao lại là tôi?
… Một người như tôi được ở bên cạnh cậu ấy, có chút lãng phí rồi.
Kể cả khi tôi đang nghĩ như vậy, đôi mắt cậu ấy sáng ngời chăm chú nhìn tôi.
Cậu ấy nắm lấy tay tôi, phấn khích không ngừng lắc lư nó.
Đáng yêu thật đấy.
Tôi sẽ hạnh phúc cực kỳ nếu được ở cạnh cậu ấy mãi.
Chắc chắn là, kể cả sau này, tôi cũng chẳng thể tìm thấy ai khác trên thế giới này.
Không ai khác sẽ nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh như vậy.
Cũng sẽ không ai khác làm tôi thấy vui vẻ chỉ bằng nụ cười của chính họ như thế này.
Đúng vậy. Chính là như thế.
Tôi biết là cô gái như cậu ấy quá tốt cho một người như tôi.
Tôi biết cậu ấy không nên ở cạnh với một người như tôi. Kể cả là như vậy,
“Được thôi~ Trở thành cô dâu của mình khi cậu lớn lên. Cậu phải giữ lời đó, biết không?”
Dù cậu ấy muốn hủy bỏ hôn ước này, tôi nhất định sẽ giữ chặt lấy cậu ấy.
Tuyệt! Tôi cầu hôn thành công rồi!!
Tôi, Isabella sẽ kết hôn cùng Ursch-kun!!
Chà~ không ngừng yêu thích cậu ấy suốt kiếp trước cũng đáng thật đó!!
Eh? Nhưng mà không phải đây chỉ là lời hứa suông giữa mấy đứa trẻ thôi sao?
Đúng vậy. Một lời hứa giữa hai đứa trẻ ~ Fufufu.
Tôi không để mọi chuyện chỉ đến thế đâu ~
Tôi nắm lấy tay Ursch-kun không chút ngần ngại khi cậu ấy vẫn đang cười.
Tôi tới đây!!
Mặc dù tôi bất ngờ kéo cậu ấy bước nhanh theo mình, Ursch-kun vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Có ổn không khi đứa trẻ này không có chút phòng bị nào thế?
Cậu là con trai của một thương gia giàu có, không phải sao? Cậu sẽ bị người khác bắt đi mất nếu ngây thơ như vậy đó…
Tôi có chút lo lắng về cậu ấy, đồng thời liếc mắt nhìn người đang bị tôi kéo đi.
Yup. Đáng yêu.
“Nè, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Ursch-kun, để ý thấy tôi nhìn cậu ấy, liền hỏi.
“Để gặp phụ thân và mẫu thân đó. Oh, xin lỗi nha, mình quên giới thiệu bản thân rồi. Mình là con gái thứ ba của gia đình Công tước Rottenstein, Isabella Ali Rottenstein. Kể từ bây giờ hãy quan tâm đến mình nhé.”
Khi tôi giới thiệu xong về bản thân, Ursch-kun có vẻ thật sự bất ngờ.
Huh, dù vậy thì đôi mắt của cậu ấy vẫn trông ti hí như vậy. Dễ thương quá đi.
… Lạc đề rồi. Nhưng cậu ấy bất ngờ cũng phải thôi.
Thông thường, con gái Công tước sẽ không cầu hôn ai đó chỉ trong lần gặp đầu tiên mà.
“Mình là Ursch Schneiver, con thứ hai của Gia đình thương nhân Schneiver.”
Tên họ của Ursch-kun!! Cuối cùng tôi cũng biết rồi!!
“Schneiver”!! Vậy thì tên của tôi sẽ là “Isabella Ali Schneiver” trong tương lai!!
“Nhưng nếu cậu là con gái Công tước, cậu có thể kết hôn với một thường dân như mình không?… Chúng ta có nên chạy trốn cùng nhau không nhỉ?”
Đợi đ-!! Cậu ấy muốn bỏ trốn cùng mình?!
Eh!! Tôi hạnh phúc quá đi mất …Lại lạc đề nữa rồi.
“Sẽ ổn thôi mà. Theo như tính toán của mình, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Đúng vậy. Nếu gia đình của Isabella giống như mô tả trong trò chơi, cuộc hôn nhân này sẽ được chấp thuận chỉ cần tôi biết cách.
“Vậy nên là. Cứ để mọi chuyện cho mình lo!!”
“Được. Dù mình không hiểu lắm, nhưng nếu Isabella đã có kế hoạch, mình sẽ giao mọi chuyện cho cậu~”
Ursch-kun cười với tôi. Đáng yêu thật.
Cậu ấy còn gọi tôi là Isabella!! Tôi hạnh phúc chết được!!
Tôi sẽ làm mọi thứ để niềm hạnh phúc này kéo dài mãi mãi!
Công tước cùng với Công tước Phu nhân vẫn đang lựa chọn những món quà sinh nhật cho trưởng nữ của họ, người đã trở thành Thái tử phi của nước láng giềng.
Với suy nghĩ rằng họ sẽ chuẩn bị những món quà có thể an ủi cô con gái hiện tại đang sinh sống ở một quốc gia khác.
Những món hàng được chuẩn bị bởi Thương hội Schneiver được xếp đầy trong căn phòng.
Trong khi thương gia Schneiver đang tư vấn và hỗ trợ Công tước phu nhân đưa ra những lựa chọn, cánh cửa phòng bật mở toang, và Isabella, con gái út của họ, xông vào.
Mang theo một cậu con trai mà họ không biết.
“Có chuyện gì thế, Bella? Và… đứa trẻ này là ai vậy?”
Isabella bước về phía trước đồng thời kéo tay cậu nhỏ.
Nở một nụ cười vô cùng đắc ý, tiểu thư nhỏ nói lớn.
“Phụ thân, mẫu thân, chúng con sẽ kết hôn!!”
- Home
- Tiểu Thư Phản Diện Chỉ Muốn Cưới Một Thường Dân!!
- Chapter 002 - Chúng ta sẽ kết hôn!!