♆SanzuAll-ĐN Tokyo Revengers♆ Killer - Chapter 003
“Mới sáng sớm mà tay mày làm gì đỏ vậy, không đeo bao tay à? Mà không khí trong lớp cũng chẳng lạnh tới mức đó…cầm bút quá lâu, đúng chứ?”
Sanzu mỉm cười đưa tay đặt xuống mặt bàn ung dung chống cằm, hắn chỉ vừa nói bâng quơ một câu mà bầu không khí bao xung quanh ba người đã gần chạm tới mức âm độ, thậm chí mấy học viên kế bên đều đang thì thầm to nhỏ chỉ về hướng này.
Chỉ là một câu nói vô ý thôi mà, đám nhóc này làm gì trông nghiêm trọng thế?
“Không sao, hơi đau thôi.”
Kisaki tựa hồ có chút bất ngờ với câu hỏi gần như chắc chắn của Sanzu, mà đúng là vậy nên cậu cũng chẳng thể phản bác được gì, chỉ đem những đầu ngón tay ửng đỏ giấu vào bên trong tay áo dài.
“Mình…mình xin lỗi.”
“Không sao.”
Mấy vết thương nhỏ đó vốn hiếm người để ý, huống chi nói tới những đứa nhỏ này, chỉ là Sanzu thường hay nhận nhiệm vụ xử lý nội gián và giết người nên kỹ năng quan sát là một thứ rất thiết yếu để đảm bảo hắn có thể toàn mạng trở ra, nhìn như hắn đang ăn hiếp một cô nhóc vậy, nhưng vì nhiệm vụ mà, đành chai mặt chứ sao.
Đẹp trai thì chai mặt cũng chịu.
“Được rồi, cậu đừng cảm thấy có lỗi quá Hinata, còn Haru-kun ngồi ở đây cũng được, nếu Kisaki không ngại.”
Một cậu nhóc với cặp mắt kính cũng chẳng khác gì Kisaki bước dần tới chỗ bọn họ, quan sát một hồi thì Sanzu cũng nhận ra đây là lớp trưởng của lớp học thêm này, mà hắn vốn cũng chẳng quan tâm cho lắm, vì mấy thứ bài tập này vừa nhức não vừa khó hiểu, nên căn bản cũng chẳng gợi được bao nhiêu hứng thú trong lòng.
Chuông vào tiết vừa vang lên không lâu thì tất cả học sinh đều đã ngồi vào chỗ, tốc độ nhanh tới mức làm hắn lóa cả mắt, tuy vậy thì tiết học này vẫn quá nhàm chán, nhất là các bài giải toán đang giăng chằng chịt trên bảng đen kia, giống như tiếng cổ từ mấy ngàn năm trước vậy, càng nhìn càng không hiểu được gì.
Nên Sanzu quyết định chống tập lên phía trước mặt bàn và đánh giấc ngủ ngon lành, nhưng với một con người có trách nhiệm cao(?), thì hắn tất nhiên sẽ không quên mất nhiệm vụ của mình.
Do đó trước khi nằm ra bàn đánh chén một giấc say sưa thì Sanzu vẫn không quên nhìn sang cậu bạn đang chăm chỉ chép bài bên cạnh nói luyên thuyên mấy câu, tính ra thì chỉ có mỗi mình Sanzu nói mãi không dừng, nhưng may ra Kisaki còn gật đầu hưởng ứng một chút, hắn thì chẳng thấy ngại ngùng gì, nhưng tiểu tinh linh đang đậu trên vai đã muốn chui tuột xuống cái lỗ nào đó dùm hắn rồi.
[Ký chủ à, ngài có ý định để ngăn bọn họ chưa.]
“Ồ, có chứ.”
Trên bục giảng tiếng thước kẻ đập vào cạnh bàn vẫn vang lên đều đều, kèm theo đó là giọng đọc mấy công thức toán học mà hắn có nghe bao nhiêu lần cũng chẳng hiểu nổi, Sanzu nằm dài ra mặt bàn đánh một cái ngáp, hắn cũng chẳng lo thầy giáo sẽ tóm được mình, vì trước đó công việc đánh thức đã được bàn giao cho Kisaki rồi.
[Vậy tốt quá, đó là gì vậy?]
Tiểu tinh linh đậu trên đầu mũi hắn hưng phấn mở to hai mắt, nó thật là cảm động muốn chết trước sự năng nổ của ký chủ hiện tại.
“Quấy rối.”
[Hể?] Nó không nghe lầm đó chứ, cái này không thể được đâu mà!
Sanzu nhìn xuống tiểu tinh linh từ trên đầu mũi đã chuyển đến ngồi trên mặt bàn phía trước hắn, cũng lấy làm thú vị đưa tay chạm nhẹ lên quả đầu nhỏ màu vàng kim kia, dù sao hắn cũng không sợ ai nhìn thấy, vì căn bản là có ai thấy được đâu.
“Nhóc không nghe lầm đâu, tôi muốn quấy rối Kisaki.”
Cậu nhóc đột nhiên nhớ ra trước đây Sanzu từng là tội phạm trong một băng đảng vô cùng khét tiếng, tất nhiên không thể trông cậy việc hắn sẽ cho ra một cái kế hoạch hoàn mỹ đứng đắn nào đó, và để trả giá cho sự tin tưởng không tìm hiểu trước này chính là màn muốn ngất tới nơi của tiểu tinh linh, nhưng nó không thể để như vậy được, nhất định phải uốn nắn lại tam quan của ký chủ nhà mình!
Không thể để kế hoạch phải ngâm nước nóng vì ký chủ của nó bị mời lên đồn do đi quấy rồi con nhà lành được!
Sanzu không biết tiểu tinh linh đang khoanh chân ngồi trước mặt hắn đang nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt màu xám tro kia nhìn về chỗ hắn lại có vẻ quyết tâm kỳ lạ, hắn dám khẳng định tên nhóc nhỏ này lại suy nghĩ linh tinh đi đâu nữa rồi.
“Nhóc suy nghĩ gì thế hả?” Sanzu khẽ nhếch khóe môi, đưa đầu ngón tay út vò vò đỉnh đầu nhỏ xíu kia. “Đang nghĩ tôi sẽ đi quấy rối Kisaki chứ gì.”
Thiếu niên tinh linh bị vò đầu tới tóc tai rối thành cái tổ ong thoáng cứng đờ cả người, đôi con ngươi màu xám tro to tròn chớp chớp mấy cái, rồi lại bẽn lẽn nhìn lên Sanzu.
[Không…không phải sao?]
“Tôi còn chưa ngốc tới mức làm vậy đâu, ý tôi nói ở đây là làm cho suy nghĩ của Kisaki trở nên bận rộn hơn, nhóc thử nhìn qua chỗ cậu ta đi, ngoài chồng sách trên mặt bàn ra thì bên trong ngăn tủ còn có thêm hai ba cuốn, nếu người ta nhìn vào thì sẽ nghĩ cậu ta bận rộn lắm, nhưng bên trong tâm trí thật ra còn rất nhiều chỗ trống, bởi vì không có ai tiếp xúc nên những khoảng trống đó cứ mãi vô chủ, nên khi Hinata bước tới mới khiến cậu ta có ấn tượng mạnh mẽ tới vậy.”
Tiểu tinh linh ngồi trên mặt bàn ôm cục gôm hình con heo mà Sanzu vừa chôm của Kisaki gật đầu liên tục, bị lý lẽ hoàn hảo không ngờ của người nào đó thuyết phục tới mức vỗ tay bốp bốp.
[Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?]
“Thật ra ban đầu tôi dự định giúp Kisaki làm quen nhiều bạn bè hơn, nhưng tôi cũng chẳng có người bạn nào nên kế hoạch này đành bị gạt bỏ, đầu tiên phải cho Kisaki có cảm giác ấm áp trong nơi này đã, nếu không thì mọi công sức làm ra đều sẽ đổ sông đổ biển hết, khi nãy tôi nói quấy rối với nhóc chính là mặt dày bám đuôi Kisaki, khiến tên đó ngoài học ra thì còn bận rộn đối phó với mấy trò mèo vặt kia, khẳng định không có thời gian nghĩ tới Hinata.”
[Như…như vậy sẽ ổn sao?]
Trông Kisaki có vẻ nghiêm túc lắm, còn mấy trò mèo vặt mà Sanzu nói nghe thôi đã thấy có mùi nguy hiểm rồi, cậu thật sự rất lo lắng không biết liệu ký chủ nhà mình có bị cho bay màu vì cái ý tưởng đột xuất này hay không.
“Cái này là biện pháp tốt nhất rồi đấy, nhóc đòi hỏi gì ở một tên bất lương chỉ thích đánh đấm như tôi đây?”
Bắt một tên bất lương đi suy nghĩ kế hoạch chi tiết nào đó đúng là một tội ác đấy.
Tiểu tinh linh nhìn ký chủ nhà mình vừa nói xong đã gục đầu lên mặt bàn ngủ ngon lành thì cũng lực bất tòng tâm, đành sầu bi chuyển sang cào cào cục gôm trong lòng cho tới khi nó tanh bành hết trơn, dù cậu cũng chẳng biết nó từ đâu mà ra, nhưng mặc kệ, có gì ký chủ nhà mình đi chịu.
Một buổi học trôi qua ngoài tiếng giảng bài và ghi chép sách vở ra thì chỉ còn mỗi cậu nhóc ngồi sát bên góc lớp là ngủ tới ngon lành, ở chỗ mọi người không nhìn thấy, còn có thêm một tiểu tinh linh bé nhỏ cuộn mình trên đỉnh đầu đen tuyền kia ngủ say sưa không kém, Kisaki vốn đang chăm chú chép bài thoáng ngừng lại, nhìn qua người nào đó đang thở ra từng nhịp chậm rãi và hàng lông mi cong vuốt thoáng rung động kia, cậu thả chậm lại động tác, viết từng chữ nhẹ nhàng xuống mặt giấy trắng xóa.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, giống như chiếc là vàng úa đang rơi xuống nền tuyết mỏng phủ đầy ngoài mặt đường, tuy rằng bên trong phòng học vẫn có hệ thống lò sưởi hoạt động hai mươi bốn trên hai mươi bốn, thì vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh buốt, trong vô thức Sanzu ôm chặt lấy tay mình, giữa đầu óc mụ mị ấn mạnh lên chỗ được băng gạc quần lại, cảm giác đau đớn đó nhanh chóng xâm nhập vào đại não khiến hắn phải thấp giọng thở dốc.
“Cậu dậy rồi sao?”
Động tác Sanzu vừa gây ra không tính là lớn, nhưng Kisaki đang chăm chú nghe giảng cũng dừng lại mọi việc để nhìn qua, chỉ thấy gương mặt gầy gò kia càng thêm phần xanh xao, cả lớp mồ hôi mỏng trên trán giữa thời tiết lạnh lẽo này.
“Ha…mơ thấy ác mộng đó mà.”
Không nghĩ chợp mắt một tí mà lại nhớ đến chuyện cũ.
Sanzu khẽ thở hắt ra một hơi, hắn cũng không vì bản thân đột nhiên thức dậy mà chú tâm học hành, thay vào đó cứ ngồi chơi trên bàn, lâu lâu lại giơ ra hai bàn tay được quấn băng gạc chằng chịt của mình đùa giỡn, nhưng như vậy thì cũng chán lắm.
“Này, mày học lắm thế.”
Thế là để kết thúc buổi học nhàm chán này, Kisaki lại trở thành thú vui giải trí của hắn.
Thú thật thì trông bề ngoài của cậu đúng là nhạt toẹt, một bộ mọt sách đúng kiểu, còn là loại rất hay thẹn thùng với người lạ, đây là kết luận của Sanzu sau khi làm phiền con nhà người ta suốt mười lăm phút đồng hồ, nhưng hắn cảm thấy lạ lẫm lắm, kiểu khác biệt một trời một vực của tương lai và quá khứ càng kích thích trí tò mò của hắn.
Kisaki thay đổi nhiều như vậy chỉ vì tình yêu thôi sao?
“Aiz, cuốn này là gì vậy, nhiều hình quá, rối cả mắt tao.”
“Đó là sách toán nâng cao, cậu cầm ngược rồi.”
Kisaki nghiêng đầu nhìn qua Sanzu đang dựa lưng vào thành ghế không ngừng than vãn bên cạnh, cuốn sách toán nâng cao cậu để trong ngăn bàn không biết từ bao giờ đã trở thành thứ giải trí trong tay hắn, nhưng mấy cái hình và công thức trong đây quá dã man, cho nên nãy giờ chuyện Sanzu làm chính là lật lật vài trang rồi lại than ngắn thở dài, nếu là người khác nhất định đã hận không thể đá hắn văng ra tận góc lớp, nhưng Kisaki lại thấy rất thoải mái, một cảm giác thư thái bao trùm lấy cậu.
Đầy lạ lẫm nhưng không sao vơi đi được.
Tính ra hôm nay chỉ là một ngày đi học rất bình thường của cậu mà thôi, lên lớp, nghe giảng bài, rồi lại vùi mình trong những cuốn sách dày cộm kia, nhưng mọi thứ đều bị đảo lộn khi tên này xuất hiện, cậu ta chẳng làm gì cả, thậm chí còn quấy phá đống sách vở đang được ghi chép dở dang của cậu, nhưng Kisaki lại chẳng cảm thấy tức giận chút nào, thậm chí còn có phần thích thú trước những biến động mới mẻ này.
“Ra chơi rồi đấy à?”
Sanzu bâng quơ hỏi một câu, trong khi các học viên khác đã dần rời đi, và cả Kisaki cũng đem những quyển sách mượn từ thư viện trả về, trong lớp học cũng vì vậy mà chỉ còn lác đác lại vài người, bao gồm cả Sanzu nữa, bình thường giờ này mọi người thường tụ tập bạn bè rồi vừa ăn vừa trò chuyện nhỉ?
Nghe thú vị đó, nhưng hắn lại chẳng có người bạn nào, còn nghèo đến nỗi không có một xu, muốn xuống canteen chọn bừa một món cũng không được.
Không biết có phải linh cảm mách bảo hay không, Sanzu chộp lấy cái cặp nhăn nhúm bị quăng dưới chân ghế của mình lên, lục lọi một hồi cũng lấy được từ bên trong ra một hộp sữa tươi và cái bánh bông lan vẫn còn nguyên vẹn, xem ra lần này hắn không xui xẻo cho lắm.
Sanzu quăng cặp lại chỗ cũ rồi cầm lấy hộp sữa tươi cùng túi bánh từng bước đi ra khỏi lớp học, tuy hắn chẳng có một người bạn nào, nhưng còn đỡ hơn là ngồi khư khư trong căn phòng lạnh lẽo này, cứ thế đối mặt với bốn góc tường hiu quạnh nghĩ thôi đã thấy gớm, hắn vừa đi vừa thơ thẫn suy nghĩ, bàn tay đặt trên nắp chai xoay nhẹ một vòng rồi thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Nó có mùi hơi thiu, nhưng mặc kệ, có để uống còn đỡ hơn không.
Sanzu cứ thế vừa đi vừa uống từng ngụm sữa tươi, hắn cứ thế thơ thẫn dạo bước giữa dãy hành lang hiu quạnh, tuy vậy thì gió tuyết vẫn lùa qua khe hở từ khung cửa sổ để thổi vào bên trong, tuy quần áo trên người hắn không mới mẻ gì, thậm chí còn có chút cũ, nhưng vì quanh người có đống băng gạc dày cộm quấn lại nên cũng không thấy lạnh lẽo lắm.
Thật ra thì Sanzu cũng không biết mình đang đi tới đâu, cho tới khi nhận ra thì hắn đã đứng trước cửa ra vào của canteen rồi.
Nhưng hắn làm gì có đồng nào để bước vào đây đâu.
Suy nghĩ một hồi thì Sanzu vẫn quyết định cầm theo hộp sữa tiến vào, bên ngoài cổng trường tuyết đã sớm phủ kín tất cả các mái nhà, nhưng vẫn lác đác vài xe đẩy bán thức ăn nhanh nóng hổi, đúng là chỗ đến lý tưởng để các cặp yêu nhau hâm nóng tình cảm, nhưng ngoài đó lạnh cóng, nên hắn mới chẳng thèm ra, thật chả hiểu thế nào?
Trên người Sanzu bây giờ chỉ có mỗi cái áo thun cũ kỹ và mỏng dính, cho dù có quấn mấy vòng băng gạc trên người thì giữa cái lạnh xuyên thấu này cũng phải run lên cầm cập, huống chi mấy ngụm sữa mà hắn đang uống dần cũng chẳng có chút ấm áp nào.
“Này thằng bốn mặt, có bao nhiêu tiền đem hết ra cho tao!”
Ôi chà, bắt nạt học đường hả?
Sanzu thích thú khiêu mi, hắn vốn chẳng định chen chân vào chuyện này làm gì, đứng đây xem kịch vui chẳng phải thú vị hơn sao, việc gì hắn phải tự tìm rắc rối đến với mình, cả chỗ đứng để hóng chuyện cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng ai ngờ người đang bị đám nhóc to con kia vây lại thành một vòng lại chính là Kisaki đâu, chỉ cần liếc mắt qua một cái là hắn đã thấy thân mình nhỏ bé kia lọt thỏm giữa đám du côn mầm non đó, cả quyển sách toán nâng cao mà hắn nhàm chán quăng lại vào học bàn hồi nãy.
[Ký chủ, ký chủ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó.]
“Hở?”
Tiểu tinh linh nhìn thấy Sanzu vẫn đứng im tại chỗ thì lòng đã nóng như lửa đốt, chỉ hận sau lưng hắn không có một cái công tắc thật lớn để cậu vặn tới mức cao nhất, đều gấp tới mức hai chân nhỏ nhảy cẫng cả lên.
[Đây chính là lúc tốt nhất để chiếm thiện cảm của Kisaki đó.]
Nhóc tinh linh này cũng có nhiều biểu cảm thật đấy chứ.
Sanzu thoáng nhếch môi, nhìn sang tiểu tinh linh đang vung tay múa chân trước mặt hắn, không khỏi đưa tay chạm nhẹ lên đỉnh đầu nhỏ kia xem như trấn an, tất nhiên hắn sẽ không để một cơ hội tốt như vậy vụt qua trước mắt mình, nhưng nhóc này còn gấp gáp hơn cả hắn.
“Yên tâm đi, tôi biết mình nên làm gì…chỉ đang đợi lúc thích hợp thôi.”
_______________
Âm thanh nhẹ như mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống mặt đất không khiến cho ai để ý đến, nơi đây quá ồn ào, người qua kẻ lại một vòng rồi lại một vòng, huống chi bọn họ chỉ mang tâm tình muốn hóng chuyện, không quan tâm liệu người trong cuộc có bị thương tích gì hay không.
Kisaki khẽ nhíu mày, chiếc kính rơi xuống mặt đất khiến tầm nhìn của cậu bị nhòe đi hẳn, dù sao cũng là một người bị cận nặng, mọi thứ trong mắt cậu bây giờ giống như được phủ thêm một tầng sương mù, không thể nào nhìn rõ được, cả cảm giác khó thở khi bị tên mập túm cổ áo kéo lên cao, lực đạo mạnh mẽ đó cho dù cậu có dùng hết sức gỡ ra thì cũng không thể thoát được.
“Ầy, mày làm gì vậy?”
Không khí bên trong canteen không biết từ bao giờ đã trở nên rất yên tĩnh, tất cả học sinh đều ngồi ở vị trí cũ của mình, chỉ có ánh mắt lén lút nhìn về đám đông xung đột đang ở chính giữa nhà ăn là khác đi mà thôi, mọi người đều không lên tiếng ngăn cản vì thủ lĩnh của đám đó là một tên nhóc lưu bang hai năm, chẳng biết vì cái gì mà ba mẹ cậu ta lại gửi vào đây, nhưng tất cả học viên trong trường đều biết gia đình của cậu ta là xã hội đen rất có tiếng tăm, thậm chí tiền đút lót vào trong trung tâm học thêm này còn không ít, không chỉ hiệu trưởng mà cán bộ giáo viên còn phải nhún nhường sáu bảy phần, nói chi tới đám học viên thấp cổ bé họng như bọn chúng chứ.
Cho nên hoàn cảnh ở canteen liền rơi vào một tình huống vừa khó xử vừa ngột ngạt, thuận lợi cho Sanzu tiếp cận đám người kia mà không bị một ai ngăn cản, vì đâu có kẻ nào suy nghĩ tới việc chống đối tên nhóc có chống lưng khủng kia chứ.
“Mày là ai?”
Tên nhóc mập khẽ nheo mày, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có bóng dáng của bất lương rồi này, haha, thú vị đấy chứ, Sanzu nghe thấy thằng nhóc hỏi tên mình thì cười lớn thích thú, hắn vừa vỗ tay bôm bốp vừa từng bước thu hẹp lại khoảng cách của bọn họ, cả bọn đàn em đang bao xung quanh tên mập cũng nhanh chóng thủ thế như mấy con sói nhỏ chuẩn bị tấn công.
“Tao là ai sao?…Tao là ông nội mày đấy?”
Sanzu vừa nói xong liền dứt người xoay một vòng đá cho nhóc mập một cú ngã chổng choài ra đất, mấy tên đàn em khác thấy vậy liền hùng hổ xông lên phía trước muốn trả thù cho đại ca nhà mình, nhưng mấy tên nhóc nhỏ này đối với hắn chỉ cần một cú là xong, thậm chí nhắm một mắt hắn còn dư sức xử lý hết được.
“Giọng mày chướng quá đấy, điếc cả tai tao.” gương mặt sưng lên một cục của nhóc mập bị Sanzu thô bạo bóp chặt lấy, nên chỉ có thể ú ơ vài câu như bị kẹt trong cổ họng. “đừng có để tao nhìn thấy mặt mày nữa, nếu không thì…gặp ở đâu tao sẽ đánh ở đó đấy?”
Nụ cười dịu dàng như gió xuân trên gương mặt Sanzu thật sự xinh đẹp không sao tả xiết, nếu như quay về năm phút trước thì có lẽ nhóc mập còn nghĩ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nào đó, nhưng giờ đây nụ cười đó lại khiến nó run cầm cập đến mềm nhũn cả người, nó vốn dĩ chỉ là con ngoài giá thú của lão đại giang hồ kia thôi, mẹ nó chẳng qua cũng chỉ là gái làng chơi trong một nhà thổ nhỏ xíu.
Nó chỉ là muốn mượn cái vai hùm này để huênh hoang một hồi, dù sao nhà nó đúng là có đút tiền vào đây thật, nhưng nếu gây ra chuyện gì lớn thì nhất định sẽ bị ăn no đòn, nhưng đó giờ làm gì có ai dám làm phật lòng nó đâu, thậm chí hiệu trưởng của nơi này còn vì danh tiếng của lão cha nó mà mắt nhắm mắt mở với mấy hành vi ăn hiếp học đường này.
Ai ngờ hôm nay lại nhảy ra một tên khủng bố như vậy.
“Nghe tao nói gì không đấy? Hay muốn tao đấm thêm vài cái nữa.”
Sanzu nhíu mày nhìn xuống tên nhóc đang thất thần nhìn chằm chằm vào hắn, liền cuộn lại nắm tay như sắp bổ vào gương mặt núc ních thịt nào đó thêm mấy cú đấm thật, làm cho tên nhóc mập kia sợ hãi đến cúi đầu liên tục, sau đó liền không chừng chờ đem mấy tên đàn em bị đập đến thương tích đầy mình của nó chạy té khói.
Mấy học sinh xung quanh nhìn thấy màn lật kèo ngoạn mục này liền kinh ngạc tới há hốc mồm, không ngờ trong trường bọn họ còn có một tiểu bá vương khủng bố như vậy, chỉ vừa xuất hiện lần đầu mà đã khiến cho tên nhóc thối kia xách chân lên cổ chạy không kịp.
“A, cậu bạn kia oai quá đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, sao trước giờ lại chưa từng nhìn thấy cậu ấy?”
“Cậu ấy là Sanzu Haruchiyo lớp D1, nghe nói sau hai tuần khai giảng thì cậu ấy mới tới trường!”
Âm thanh bàn luận trong phút chốc đã lan rộng khắp canteen, cả những ánh mắt thích thú và tò mò đang nhìn về hướng hắn, nhưng Sanzu chẳng chút quan tâm, hắn cúi đầu phủi đi bụi bẩn dính trên lòng bàn tay, từng chút đi lại vị trí của Kisaki, may mà không có thương tích gì, chỉ là phần cổ áo hơi nhăn nhúm.
“Đứng lên được không?”
Tuy mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo thì Kisaki vẫn có thể nhận ra giọng nói vừa vang lên này, chính là của Haruchiyo, cả mái tóc ngắn đen tuyền và đôi con ngươi xanh ngọc đang nhìn thẳng về hướng cậu kia, đúng là xinh đẹp thật đấy, màu sắc như ẩn chứa cả sắc trời trong đó, cậu khẽ hít sâu một hơi, kìm lại gương mặt đang dần ửng đỏ, rụt rè đặt tay mình lên lòng bàn tay được quấn đầy bằng băng gạc kia.
“Cảm ơn cậu.”
Sanzu khẽ gật đầu, nhìn Kisaki đứng lên ổn định rồi mới cầm lấy chiếc mắt kính bản thân đã lụm được đưa tới trước mặt cậu.
“Cái này tao đã lụm lên hồi nãy rồi, không bể gì đâu, mày chỉ cần lau vài cái là có thể đeo được rồi.”
Kisaki gật nhẹ đầu rồi cầm lấy mắt kính hí hoáy lau qua lau lại một hồi, đúng là có mắt kính thì nhìn mọi thứ cũng dễ dàng hơn nhiều, chẳng có cảm giác mờ mờ ảo ảo như hồi nãy nữa, nhìn cái gì cũng đều không thoải mái.
Ọt ọt ọt.
Giữa canteen tấp nập ồn ào thì âm thanh bụng reo đúng là chẳng có gì nổi bật, thậm chí phải nói là chìm lỉm, nhưng Sanzu thì lại có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng, cả lỗ tai ẩn sau mái tóc ngắn đen tuyền đang dần ửng đỏ kia nữa, à, khay cơm cũng đã bị đám người của tên nhóc mập kia hất đổ mất rồi, mà đồ ăn bên trong canteen bây giờ cũng đã bị mua sạch, căn bản chẳng còn lại thứ gì ngoài đống đồ ăn vặt.
Sanzu cảm thấy việc hắn có thể tìm ra hộp sữa và bịch bánh bên trong cặp đều vì lý do sâu xa nào đó.
“Nếu mày không ngại thì ăn cái bánh bông lan này đi, dù nó là đồ để qua ngày, ờ…tao chỉ còn mỗi cái này thôi.”