♆SanzuAll-ĐN Tokyo Revengers♆ Killer - Chapter 004
Thật chẳng hiểu làm sao.
Từng bông tuyết nhỏ xíu phủ đầy lên những cây thông ngoài đường phố, mặc dù trời vẫn chưa chập tối nhưng những ánh đèn flash từ bảng hiệu kế bên đường cũng đã làm người ta thấy chói mắt, cho dù được ngăn cách bằng một tấm cửa kính thủy tinh thì cảm giác lạnh lẽo kia vẫn xuyên thấu qua từng kẽ ngón tay, Sanzu không rõ bản thân hắn đang làm gì, chỉ đơn giản là gõ vài cái lên mặt kính bị mờ đi dưới lớp tuyết mỏng, dù thời tiết vừa vào đông thập phần lạnh lẽo, thì người di chuyển dưới đường cũng chẳng ít hơn chút nào.
Luôn luôn vội vã và không bao giờ dừng lại.
“Bánh ngon lắm, cảm ơn cậu.”
Thật ra thì hắn không hiểu vì sao mình lại ra đây, rõ là trông canteen rộng rãi và ấm áp hơn nhiều, nhưng hắn lại cam chịu cái lạnh và đứng cùng Kisaki ở bên ngoài dãy hành lang vắng bóng người này, tuy rằng ở đây không đến mức lạnh cóng như ngoài kia, nhưng đứng một lúc thì chân cũng tê đi hẳn.
“Không sao, mày thấy ngon là được rồi.”
Tuy hộp sữa kia không nhiều nhưng tính ra cũng lót dạ được một chút, hắn vốn không phải một tên tốt bụng, nhưng nếu đồ gì đã cho thì cũng không có hứng thú đòi về, vả lại hắn không thích vị dâu, ăn vào cứ ngấy ngấy thế nào, nên mới thuận tay đưa cho Kisaki, ai ngờ cậu ta lại thích nó tới vậy.
“Chuông reo rồi, chúng ta nên vào thôi…Kisaki?”
Tiếng chuông vào lớp vẫn cứ reo vang inh ỏi, thật ra có chút điếc tai, nhưng mặc kệ vậy, Sanzu đút hai tay vào túi quần thơ thẫn bước đi, cho tới lúc hắn nhận ra thiếu thiếu thứ gì đó, thì mới phát hiện Kisaki vẫn còn đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm vào hắn, đôi con ngươi đó to tròn, vậy mà trong trẻo hơn suy nghĩ của hắn nhiều, khác hẳn với tương lai khi hắn gặp Kisaki ở Thiên Trúc, lạnh lẽo và đầy mưu mô, bây giờ thì chẳng khác gì một con thỏ nhỏ, sự liên tưởng thú vị đó chứ.
“Mày muốn tao khiêng đi à?”
“Không không…tới liền đây.”
Nghe thấy giọng nói có mấy phần trêu chọc của Sanzu thì Kisaki liền hoàn hồn trở lại, vội vàng chạy tới cùng hắn đi vào trong lớp, nơi hành lang vắng vẻ ban nãy giờ đây đã đầy rẫy học sinh, bọn họ chạy lướt qua giữa hai người cùng với những âm thanh trò chuyện rôm rả, nhưng chúng lại không chút ảnh hưởng tới Sanzu và Kisaki, giống như hai thế giới cùng tồn tại nhưng hoàn toàn đối lập vậy.
Thật ra cậu cũng chẳng hiểu vì sao khi nãy mình lại đứng trơ ra đó như vậy, chỉ là khi bóng lưng Haruchiyo xa dần lại có cảm giác rất lạ, giống như đang ở trước mặt nhưng không thể chạm tới, cho dù có đứng lại thật gần thì cũng không thể thấy được biểu tình chân thật dưới lớp mặt nạ được thêu dệt kỹ càng kia, khi đó cậu đột nhiên nhận ra một điều, để có thể ngắm người đó một cách trọn vẹn thì chỉ có thể lùi bước về sau.
“Nào, mấy em lật trang hai mươi bốn ra, mời bạn Aki đọc giúp cô đoạn tiếng anh đó nhé.”
Tiếng đọc bài và âm thanh giảng giải của giáo viên cứ vang lên xen kẽ nhau, trong lớp học yên tĩnh tới khác thường, thứ duy nhất có thể nghe rõ ràng chính là tiếng đầu bút bi ma sát qua lại trên mặt giấy trắng xóa, nhưng mấy thứ đó lại như một khúc thôi miên đối với Sanzu vậy, đôi mắt hắn cứ nhập nhèm lên xuống, mặc dù thường ngày hắn có thể thức trắng hai đêm dù chẳng cần tới chất kích thích nào cả, hắn đột nhiên nghĩ rằng việc nghe giảng bài còn hiệu quả hơn mua thuốc ngủ cho Mikey ấy chứ.
Ôi trời, lại nghĩ đi đâu nữa rồi.
Sanzu đan nhẹ những đầu ngón tay vào nhau rồi lại thấp giọng thở dài, cuối cùng thì sau năm phút cố khống chế mi mắt mình thì hắn đã thuận theo trái tim mà gục đầu lên mặt bàn ngủ ngon lành, tất nhiên là cả tiểu tinh linh vì nghe giảng quá nhàm chán nên cũng lăn ra trang giấy đánh luôn một giấc say sưa, nhưng có vẻ vì đầu óc không được thanh tĩnh như thường ngày nên Sanzu đã chẳng nhận ra ánh mắt như có như không cứ đảo qua chỗ hắn.
Thời gian tuy trôi qua chậm rãi nhưng cũng giống như thoi đưa vậy, hắn không nhớ rõ bản thân đã ngủ bao lâu, cho tới khi Kisaki vỗ lên vai hắn kiên nhẫn gọi dậy, và có vẻ là trễ thật, trong phòng học chẳng còn một ai, bóng đèn đều đã tắt và cả hệ thống lò sưởi không còn hoạt động nữa, hèn gì khi nãy lại cảm thấy lạnh tới vậy, nhưng có cố làm sao cũng không thể vực dậy mi mắt nổi.
“Cậu không mặc áo khoác sao?”
Kisaki đã sớm gói mình thành cái há cảo di động, cái áo phao với phần mũ bằng lông đem thân hình nhỏ bé kia bọc tới kín mít, cả đôi bao tay màu đỏ trông có vẻ lạc quẻ nhưng lại rất hợp với mùa đông năm nay, mọi đồ dùng để giữ ấm cho cơ thể đều được khoác lên người Kisaki, chỉ để lộ ra mỗi gương mặt góc cạnh có phần lạnh lùng kia.
Nhưng mọi thứ đều đối lập hoàn toàn với Sanzu, vẫn là cái quần lửng bạc màu và cái áo thun cũng bạc màu nốt, chiếc cặp nhăn nhúm đã an vị ở bên vai phải, hắn cứ thế chuẩn bị bước ra khỏi phòng học, nhưng đã tạm dừng lại bởi câu hỏi của người kia.
“Không sao, tao như này quen rồi.”
Thật ra Sanzu chỉ mạnh mồm thế thôi, nhưng mà không mạnh mồm thì đây cũng là sự thật mà, thời tiết bây giờ lạnh chết đi được, cho dù có là tên vai u thịt bắp thì đứng dưới trời như này tầm ba mươi phút thì chắc chắn cũng bị đông thành một cục đá di động, nói chi tới một đứa bị suy dinh dưỡng như hắn chứ, khẳng định là trôi sông luôn.
“Mày cũng nên về sớm đi.”
Sanzu quay đầu nhìn Kisaki vẫn đang nheo mắt hướng về hắn, tuy không hiểu ra sao, nhưng Sanzu vẫn đưa tay vẫy vẫy lại mấy cái rồi thản nhiên đi ra khỏi lớp.
Biết làm sao được, hắn vốn nghèo mạt rệp mà, áo khoác thì mắc lắm, không có tiền mua đâu, nên chỉ đành mặc cái áo thun nhăn nhúm dơ bẩn này chạy thật nhanh dưới nền tuyết dày cộm, trước khi hắn bị đông thành một tảng băng thật, nhưng cũng may là bây giờ vừa đúng một giờ trưa, thời tiết cũng đã ấm hơn một chút, nhưng đó là đối với người khác, còn hắn thì vẫn đang cố chịu để không phải run lên cầm cập.
Từ trung tâm học thêm để về tới nhà hắn nói dài thì không dài, mà nói ngắn thì cũng không ngắn, nhưng Sanzu đã sớm bị gió tuyết thổi tới cả người lạnh tanh, thậm chí da mặt cũng đều trở nên khô khốc, nhưng để nhanh chóng ủ ấm cho chính mình thì chỉ có thể chạy bạt mạng về căn hộ ở khu chung cư, mà nói thế thì sang quá, vì nơi đó cũng chẳng đẹp đẽ gì, tuy vậy hắn vẫn có thể cuộn mình trên những tấm ván gỗ đó để ấm áp hơn đôi chút.
Cứ ở đây mãi thì đúng là tự ngược đãi chính mình.
Thở hắt ra một hơi, đầu ngón tay cạ nhẹ lên sóng mũi khiến nó ửng đỏ lên, nhưng hắn cảm thấy không tệ lắm, ít nhất thì vẫn hít thở như bình thường được, thay vì cái mũi khô khốc như hồi nãy, khó chịu muốn chết.
Quãng đường đi lắm người qua lại đã dần thưa thớt hơn, dù sao chỗ ở của hắn cũng là một nơi đã khá xuống cấp, bên ngoài tuy vẫn có vài hộ gia đình nhưng bình thường chẳng ai muốn léng phéng tới đây cả, vì chỗ này trị an thấp tới thậm tệ, bọn giang hồ và du côn ngoài đường cũng hay lấy làm địa điểm tụ tập, thậm chí đầu đàn của lũ đó còn là một tên rất có tiếng nói, tới cảnh sát còn chẳng muốn đi tuần tra qua nơi đây, nên chỗ này chẳng khác gì một khu tệ nạn mà ai nghe đến cũng đều ghét bỏ.
Nhưng Sanzu chẳng quan tâm cho lắm, hắn từ lúc sinh ra đã ở nơi này, điều kiện sống đúng là chẳng khác gì cái thời thế chiến cả, toàn phải đi giành giật và suy nghĩ nên làm gì để sống qua ngày, hắn sinh ra từ bóng tối, có chết rồi thì cũng quay về nơi đó, đúng là ngột ngạt thật.
“Haru…con về rồi đấy à?”
Bao quanh cả khu chung cư đều là những vết nứt cơ hồ đã sắp sụp tới nơi, cả kiến trúc đều là kiểu cổ lỗ sĩ đến chẳng nỡ nhìn thẳng, nhưng lão già cho thuê còn lấy giá cắt cổ đến tận trời, bức tường nơi đây cơ hồ đều đã mục rữa, cho dù có nằm trong phòng quấn ba cái chăn thì vẫn phải run lên cầm cập, nên bình thường hắn chẳng bao giờ đưa mẹ mình ra ngoài vào mấy lúc thời tiết giá lạnh thế này, mà cô cũng không có hứng thú với việc ra đường cho lắm, nhưng như vậy lại càng đỡ việc cho hắn.
“Sao mẹ lại ra đây?”
Câu hỏi hắn vừa mới bật thốt ra chưa được bao lâu thì đã thấy một chiếc xe hơi đời mới đang đậu đằng trước bọn họ, có lẽ nó đã tới đây được một lúc rồi, chỉ cần nhìn lướt qua là Sanzu đã nhận ra nó là của ai, vì hắn thấy nó cả chục lần rồi kia mà, cũng chính nhờ chủ nhân của nó mà bọn họ mới được ở trong khu chung cư này, dù điều kiện chẳng được tính là cao sang gì.
“Ông tới đây làm gì, chỗ này không hoan nghênh ông đâu.”
Hắn cực ghét mấy gã ăn mặc lịch thiệp nhưng bên trong lại mục rữa hơn cả sâu bọ, Sanzu thừa biết hắn cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, nhưng lại chưa bao giờ dung nổi người đàn ông đang đứng trước mặt vào bên trong đáy mắt, bộ vest bằng nhung quý hiếm đó tô điểm thêm cho thân hình còn hoàn hảo hơn các minh tinh trên màn ảnh, gương mặt nam tính đầy nghiêm nghị mang đến một loại áp lực phi thường, nhưng hắn cũng chẳng vì vậy mà thu lại tầm mắt của mình, cứ chăm chăm nhìn vào đôi con ngươi đen tuyền của người trước mặt.
“Yuuki, hãy cầm lấy số tiền này đi, tôi sẽ không tới đây nữa.”
Những tờ tiền đủ màu sắc rơi xuống nền tuyết lạnh lẽo, mẹ hắn chẳng làm gì cả, cô chỉ đơn giản khụy chân xuống nền tuyết rồi bấu chặt lấy từng tờ tiền kia đến nhăn nhúm, nhưng cho dù vậy thì người đàn ông đó cũng chưa từng quay đầu lại nhìn họ dù chỉ một cái, thân mình ông ta ẩn sau lớp kính đen tuyền, nhưng bằng một cách nào đó, hắn vẫn thấy đôi con ngươi lạnh lẽo kia thoáng liếc nhìn qua chỗ bọn họ, rồi lại nhanh chóng rời đi, giống như chỉ cần thêm một giây nữa là sẽ bị tởm chết.
Phiền thật, kế hoạch chui vào phòng sưởi ấm đều bị phá tan tành.
Sanzu cảm thấy hai bàn tay mình đều đã bị đông tới cứng ngắc, thậm chí cử động vài cái còn bị tê nhẹ, nhưng biết làm sao được, mẹ hắn vẫn đang ngồi bệt dưới mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm xuống cục tiền dày cộm được gói lại kỹ càng kia.
“Mẹ, chúng ta nên đi thôi…”
“Cút, đừng động vào tao!”
Đôi mắt hằn lên những tia máu, hắn từng suy nghĩ qua về nó, là khi con người ta bật khóc, hay bởi vì quá đau đớn nên mới xuất hiện, nhưng hắn cũng chẳng rõ nữa, chắc là cả hai đi?
Thân mình nhỏ bé đập mạnh vào tường, cảm giác choáng váng ập vào đầu não khiến tầm nhìn đều trở nên mông lung cả đi, Sanzu chống tay xuống mặt đất lọ mọ đứng dậy, nhưng chưa được bao lâu thì hai bên cánh tay đã bị thô bạo chụp lấy, cho dù cả thân thể có đang lạnh cóng đến tê tái thì hắn vẫn cảm nhận được những đầu ngón tay sâu hoắm đang xuyên thấu qua lớp băng gạc rồi cắm chặt vào trong da thịt, đầy đau đớn và nhức nhói, máu đỏ chảy xuống từng chút một dọc theo cẳng tay, nhiễm lên lòng bàn tay người nọ, rồi lại thấm xuống mặt đất những bông hoa đỏ lệ.
“Tất cả là tại mày, tất cả là tại mày! Tại sao lại như vậy chứ?”
Sanzu cảm thấy má phải của mình lại đau đáu nữa rồi, không cần nhìn cũng thừa biết là sưng lên chù vù, nhưng hắn chẳng làm gì cả, cứ thế đừng trơ ra mặc kệ hai bàn tay kia đang đánh đấm loạn xạ trên người mình, nhưng mấy vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói chẳng là gì cả, ít nhất thì là vậy, có lẽ thời gian dài ở Phạm Thiên nên hắn đã quen với mấy thương tích kiểu này rồi chăng?
Kể ra thì cũng không tệ, mặc dù những vết thương này có vẻ hơi quá sức với cơ thể nhỏ bé hiện tại, nhưng cũng chưa tới mức khiến hắn gục ngã.
Giữa thời tiết lạnh lẽo hiện tại thì thứ ấm áp nhất có lẽ chính là những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi xuống trên gương mặt hắn, nó chảy dọc xuống cằm, thấm lên đôi môi đã vì chịu lạnh quá lâu mà dẫn tới nứt nẻ, trước đây hắn chẳng rõ vì sao con người lại phải chịu đựng cảm giác đau đớn đến giày vò này, tới mức hồi đó hắn đã bỏ nhà đi nhiều lắm.
Vì mấy vết thương này đau khiếp, quá sức chịu đựng với một đứa nhỏ vẫn đang ở tuổi vị thành niên, và hắn cũng chẳng muốn đi học, những tiếng giảng bài và điệu cười rôm rả ở đó khiến hắn cảm thấy xa lạ, cho nên phần lớn thời gian hắn chỉ loanh quanh ở những khu ổ chuột, khi nhàm chán lại kiếm chuyện đánh nhau ở lung tung chỗ, cho nên lúc đó trên người hắn đâu đâu cũng toàn mấy vết thâm và bầm tím.
Nhưng bây giờ hắn lại chẳng làm gì, chỉ giữ chặt lấy đôi bàn tay gầy gò đến đáng sợ kia, chịu đựng những cú đánh cứ ngày một mạnh dần.
[Ký chủ, ngài có muốn tôi làm hôn mê bà ấy không?]
Vết thương trải dọc trên cánh tay Sanzu ngày càng nhiều, thậm chí nó còn thấm đỏ cả mảng băng gạc bao xung quanh, nhìn tần suất xuất hiện ngày càng dày đặc hơn khiến cho tiểu tinh linh nôn nóng đến sốt ruột, thật sự lo lắng ký chủ nhà mình sẽ hôn mê vì mất máu quá nhiều, thậm chí vết cào rách trên má và cạnh cổ vẫn đang rỉ máu từng chút một, tuy nó là một hệ thống không biết đau không biết lạnh, nhưng mỗi lần nhìn vào đều phải ớn đến run người.
“Chỉ một lúc nữa là an tĩnh lại thôi, nhóc không cần lo lắng.”
Sanzu đối với việc này tựa như rất quen thuộc, vô cùng bình tĩnh trấn an tiểu tinh linh bay xung quanh hắn tựa hồ gấp tới độ đỉnh đầu sắp bốc khói đến nơi, tuy hắn đã nói là vậy, nhưng cậu vẫn chẳng an tâm được chút nào.
Mặc dù có chút xâm phạm quyền riêng tư, nhưng với thân phận là một hệ thống cao cấp thì nó chẳng thể nào nhìn ký chủ nhà mình cứ đứng chịu đòn mãi được, nhưng nó muốn ra tay đánh hôn mê thì cũng không được sự cho phép, nên với trí thông minh tuyệt diệu của mình thì nó đã quyết định sẽ âm thầm chữa lành những mô tế bào trước, nếu là vậy thì thương tích sẽ không quá nặng, chỉ cần sau này ăn uống bồi bổ để tránh hệ lụy do mất máu quá nhiều gây ra là được.
Và nó cũng chẳng hiểu câu mất một lúc nữa của Sanzu là bao lâu.
Nó ngồi cạnh hắn nửa tiếng đồng hồ, nói đúng hơn là nó cứ ngồi dựa vào trên vai người kia, còn Sanzu vẫn đứng yên như cũ nắm chặt lấy cánh tay của mẹ mình, và phải mất hẳn một tiếng nữa thì bà ấy mới mệt mỏi thiếp đi, tuy là một hệ thống thực thể linh hồn nhưng đứng lâu như vậy giữa nền tuyết lạnh thì đúng là một cực hình, nếu là nó thì giờ này hai chân đã sớm bủn rủn rồi.
Nhưng Sanzu thật sự rất khỏe, cho dù đứng trơ ra gần hai tiếng đồng hồ dưới thời tiết lạnh lẽo chỉ có mười mấy độ này, thì hắn vẫn đủ sức lực dìu người phụ nữ cao hơn mình gấp nhiều lần leo lên đến tầng ba, tuy bước chân có nhiều lúc lảo đảo nhưng cũng chưa từng vấp ngã.
Tiểu tinh linh bay phía sau không ngừng há hốc mồm kinh ngạc.
Cánh cửa phòng nơi này lỏng lẻo vô cùng, cho dù có khóa lại thì cũng chỉ cần vặn tay nắm cửa vài cái là đã có thể mở ra, đúng là chẳng được thứ gì ra hồn, cho nên bình thường hắn vẫn hay treo lên tay nắm cửa một cái mắt xích để đảm bảo an toàn, tuy bây giờ phải cõng thêm một người trên lưng khiến hành động có phần khó khăn.
Sanzu sốc nhẹ thân mình đang đè nặng trên lưng hắn, tuy động tác rất chậm nhưng vẫn chạm vào những vết thương trải dọc trên khắp cánh tay, khiến hắn phải hít lấy một hơi để không bật ra câu rên rỉ nào.
Bên trong căn phòng cũng chẳng thay đổi gì so với lúc hắn rời đi ban sáng, trên gian bếp nhỏ chỉ có nồi cháo lỏng đã sớm nguội ngắt, và mấy ly sứ nằm ngang nằm dọc bên trong bồn rửa chén, ngoài ra thì chẳng có gì nữa, mặc dù bên trong còn có một cái tủ lạnh mini thì trong đó cũng không có gì ngoài dăm ba chai bia, nhưng trong lúc đói bụng mà hốc mấy cái đó vô người chẳng khác nào muốn đi đời sớm.
“Chậc, phiền thật đấy.”
Hộp sơ cứu này lại sắp hết nữa rồi.
Nếu trí nhớ của hắn không tệ thì mỗi tháng lại phải đi mua một hộp mới, thậm chí cô nhân viên làm việc ở đó còn nhớ rõ mặt hắn mồn một, chưa kịp nói gì thì đã có thể lấy ra thứ hắn cần, dù sao tiền mà tên khốn kia cho cũng không ít, tuy Sanzu chẳng ưa gì gã đó nhưng số tiền năm mươi triệu yên kia thật sự là quá dư dả cho cuộc sống của bọn họ, nhưng mà…
[Ngài làm chuyện này thành thục quá nhỉ?]
Tiểu tinh linh ngồi trên mặt đất yên lặng nhìn hắn đang bôi thuốc lên đầu gối đầy vết trầy của người phụ nữ, cho tới khi mọi thứ đều ổn thỏa thì mới chậm rãi dìu cô nằm xuống chiếc nệm mỏng đã được hắn trải ra vừa nãy, nơi này tồi tàn như vậy nên tất nhiên sẽ không có nổi hệ thống lò sưởi, và trong thời tiết lạnh giá vào đầu đông thế này thì đúng là kinh khủng, nên Sanzu cũng đành lấy thêm chăn của mình đắp lên cho cô, tuy rằng nó cũng mỏng dính, nhưng có còn hơn không.
“Chuyện nhỏ thôi, việc này cũng thường xảy ra mà.”
Không hiểu sao hôm nay hắn lại kiên nhẫn tới lạ, sẵn sàng trả lời hết mấy câu hỏi không đâu vào đâu của tên nhóc kia, cùng lúc đó hắn cũng chậm rãi bôi thuốc khử trùng lên những vết thương trải dọc khắp cánh tay mình, mà cũng không phải chỉ có mỗi chỗ đó, còn có một vết rách trên má phải và ở phía cạnh cổ, tất nhiên cảm giác thuốc khử trùng thâm nhập vào dưới da chẳng dễ chịu chút nào, thậm chí còn rát tới mức khiến trên trán hắn cũng phải đọng lại một tầng mồ hôi mỏng.
Nhưng mọi thứ đều được giải quyết không tệ lắm, từ nhỏ hay ở tương lai hắn đã đầu nhập vào Phạm Thiên, sự nguy hiểm chỉ đơn giản được đẩy lên một cảnh giác cao hơn, làm loại chuyện này thì hắn cũng chẳng trông mong mình sẽ sống thọ đến một trăm tuổi hay đại loại vậy, mỗi sớm thức dậy điều đầu tiên hắn làm là xé đi một tờ lịch để đảm bảo mình vẫn còn sống thêm một ngày.
Có lẽ vì mất quá nhiều máu nên hôm nay hắn lại thấy đói hơn bình thường, nhưng trong nhà cũng chẳng còn lại gì ngoài tí cháo thịt và mấy lon bia nằm lăn lóc trong tủ lạnh, tất nhiên hắn không thể nốc mấy lon bia đó vào bụng nếu không muốn phải vào viện sớm, cho nên chỉ có thể hâm lại tô cháo đã lạnh rồi cố nhét vào trong miệng, dù vị nó lạt nhách tới chẳng ngẫm ra nổi cái gì.
Góc phòng lạnh lẽo với bốn mặt tường hiu quạnh không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy phi thường ngột ngạt, cả muỗng cháo vốn đã được hâm nóng tới ấm áp cũng đang dần lạnh đi trông thấy.
“Này nhóc con, nếu tôi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, thì nhóc sẽ được gì.”
Tiểu tinh linh đang nhàm chán ngồi nghịch góc áo của chính mình tựa hồ có chút bất ngờ với câu hỏi của Sanzu, dù sao những ký chủ trước đây cũng chưa từng hỏi nó về điều này, thứ duy nhất bọn họ quan tâm chỉ là những nguồn thông tin hữu ích để có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, dù sao quan hệ giữa hai bên cũng chỉ là trao đổi lợi ích.
[Tôi sẽ có thể trở lại thành con người.]
“Nhóc từng là con người?”
Hắn tựa hồ có chút ngạc nhiên với câu trả lời vừa nhận được này, từ lần đầu gặp mặt hắn đã nghĩ cậu giống như ngoài hành tinh vậy, vì cách xuất hiện chẳng bình thường chút nào.
[Thật ra tôi cũng giống như ngài thôi, tôi đã chết, rồi sau đó được chủ thần thu nhận để trở thành hệ thống, không giống như ngài trở thành người thi hành nhiệm vụ, tôi đã từng nói với ngài dải ngân hà này có rất nhiều thế giới mà nhỉ? Nhiệm vụ của chúng tôi chính là đi qua những thế giới đó để kiếm bug và sửa chữa chúng để mạch dẫn có thể quay lại trạng thái ban đầu, nếu đạt đủ tiêu chuẩn thì chúng tôi cũng sẽ có thể trở về hình dáng con người.]
Trong căn phòng an tĩnh này chỉ còn lại giọng nói thanh thúy của tiểu tinh linh vang vọng bên trong tâm trí hắn, mọi thứ tưởng như rất xa, nhưng lại gần gũi tới mức hắn không nhận ra được, trước đây Sanzu từng nghĩ nếu chết đi rồi thì mọi thứ hẳn là đã kết thúc, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra một điều, mọi việc cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
“Vậy nhóc sẽ quay về thế giới ban đầu của mình à?”
[Không đâu, để sống lại thì tôi phải chấp nhận hi sinh, đó chính là mất đi toàn bộ ký ức của mình, tất cả ký ức của tôi sẽ được chuyển hóa thành nguồn năng lượng cho chủ thần, sức mạnh đến từ ký ức có dao động mạnh mẽ hơn năng lượng cảm xúc rất nhiều, thật ra lúc đầu tôi thấy bất mãn lắm, nếu sống lại mà mất hết ký ức thì còn ý nghĩa gì chứ, nhưng tôi đã xuyên qua rất nhiều thế giới, từ lúc tôi làm hệ thống tới nay cũng được một ngàn năm rồi, tôi đột nhiên nhận ra cho dù tôi có lấy lại được ký ức thì tất cả những người tôi yêu thương đều đã không còn nữa, cho nên việc tôi cố chấp giữ lấy những mảnh ký ức kia có khi lại tự làm đau khổ chính mình.]
Đôi con ngươi màu xám tro đó thật sự rất nhỏ bé, nhưng hắn cảm thấy nó như đang tỏa ra từng tia sáng ấm áp, không giống như những vì tinh tú lấp lánh thay nhau tỏa sáng giữa bầu trời đêm đen tuyền, nó chỉ là một thứ rất dịu dàng, nhưng lại ngoan cường đến mãnh liệt.
[Thế giới của ngài chính là nhiệm vụ cuối cùng của tôi, chỉ cần có thể hoàn thành nó…tôi sẽ lại một lần nữa chạm vào được những khóm hoa bung nở rực rỡ của mùa xuân.]
Những bông tuyết nhỏ lại bắt đầu rơi xuống dưới nền đất lạnh lẽo, khiến mặt cửa sổ bằng thủy tinh lại một lần nữa mờ nhạt, tất cả âm thanh ồn ào bên ngoài đều được ngăn cách bằng một cánh cửa gỗ.
“Nhóc có tên không?”
[Tôi không có, tất cả hệ thống đều gọi nhau bằng một dãy số, của tôi là 82475.]
Tô cháo đã ăn tới cạn đáy được Sanzu để qua một bên, tuy nói là một tô nhưng thật ra chỉ có chút xíu, thậm chí còn chưa tới được phân nửa, nhưng ăn vào cũng bớt đi cảm giác bao tử đang co thắt liên tục vì đói nãy giờ.
“Vậy nhóc lấy tên Ebisu đi, thần may mắn, sau này nó sẽ mang may mắn đến với nhóc, cũng giống như nhóc đã cứu giúp tôi vậy.” Sanzu khẽ mỉm cười, vẻ dịu dàng yên tĩnh khác hẳn bên ngoài đấy khiến tiểu tinh linh đã mém ngất trước chỉ số nhan sắc cao ngất này. “cũng gọi tôi là anh Haru đi, đừng gọi ngài nữa, nghe già chết đi được.”
[Anh Haru, anh Haru.]
Sanzu trong phút chốc bị gọi tên liên tục đến có chút nhức đầu, chỉ đành dùng ngón tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nhỏ tròn để nhóc con này yên tĩnh trở lại, thật ra thì hắn chẳng tin đứa nhỏ này đã sống suốt một ngàn năm, nhìn thế nào cũng giống như con nít.
Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa rồi sau khi ăn xong hắn đã uống chút thuốc an thần, thêm cảm giác đau nhói từ mấy vết thương khiến hai mi mắt càng thêm nặng trĩu, có lẽ thân thể này hiện tại vẫn không chịu nổi những vết thương sâu hoắm trên da thịt, Sanzu không rõ bản thân sẽ ngủ bao lâu, hắn chỉ cuộn mình trên chiếc nệm mỏng dính, hai tay siết chặt lấy đầu vai để kiếm chút ấm áp khi gió lạnh đang luồn từng chút qua khe cửa.