♆SanzuAll-ĐN Tokyo Revengers♆ Killer - Chapter 005
Những giọt sương sớm mai đã nhanh chóng bị gió lạnh thổi khô, trên các nhành cây mỏng ngoài kia cũng chẳng có nổi một chú chim đang đậu, giữa thời tiết âm độ này thì điều tuyệt vời nhất có lẽ là được cuộn mình bên trong lớp chăn thật dày, ta sẽ cùng ăn sáng bằng một tô cơm chiên nóng hổi với ly sữa tươi thơm nức mùi đường, hoặc vị nho chẳng hạn?
Điều đó sẽ thật tuyệt vời khi bắt đầu một ngày mới trong lành, mặc thêm một cái áo khoác và khăn choàng được quấn chặt trên cổ, bước về phía mái trường với những hồi chuông vẫn reo lên đều đặn.
Bây giờ là tám giờ sáng, không quá sớm và cũng không quá trễ, nhưng thời tiết lại còn lạnh hơn hôm qua gấp nhiều lần, Sanzu khẽ hít sâu một hơi, nhưng thứ chui vào trong phổi hắn chỉ là từng dòng khí lạnh tới run người, thú thật thì hiện tại hắn đang rất ghen tị với tiểu tinh linh đang vui vẻ vung chân qua lại trên vai hắn, dưới thời tiết âm độ này cũng chẳng cần mặc áo ấm làm gì, nhưng cũng đỡ hơn hôm qua một qua chút, ít ra thì hắn đã có lấy cho mình một cái áo len, nếu không lang thang ngoài đường bây giờ đúng là một điều tồi tệ.
Lớp tuyết dưới chân sau một đêm dài qua đi đã nhiều lên thấy rõ, thậm chí nó còn khiến cho việc di chuyển của hắn trở nên khó khăn hơn, nhưng sáng nay được dịp nốc ba tô cơm bự nên Sanzu đang khỏe lắm, cũng vì vậy mà bụng có hơi chướng, nên hắn quyết định đi dạo tập thể dục, một việc mà trước đây hắn chẳng có thời gian làm, lúc còn ở Phạm Thiên thì hắn đích thực là một con cú đêm, sáng dậy sớm còn đêm thì chỉ được ngủ vỏn vẹn có ba bốn tiếng, cảm giác mệt mỏi đó khiến hắn như sắp gục tới nơi.
Nên Sanzu quyết định sẽ duy trì sự tỉnh táo của mình bằng mấy viên vitamin thân yêu, tuy đánh đổi lại là sức khỏe của hắn sẽ tệ dần đi, nhưng thôi mặc kệ, nếu không dùng thì hắn cũng chết già mà, huống chi làm mấy công việc kiểu này thì ai chẳng biết sống nay chết mai.
Hiện tại hắn đang rất tận hưởng việc được đi dạo trên những con phố này, nghe tiếng rao hàng và dòng người tấp nập đang dần nhiều hơn, hừm, mùi thơm của hàng bánh cá bên cạnh đúng là tuyệt thật, cũng đã bốn năm tháng hắn chưa ăn rồi đấy nhỉ?
“Tôi đã nói là để thằng bé đi dự tiệc!”
“Dẹp mấy bữa tiệc giao lưu vớ vẩn của ông đi, thằng bé phải đi tiệc trà với tôi!”
“Cô…hừ, tôi không muốn nói nhiều với cô, Kisaki qua đây.”
Sanzu vẫn đang thơ thẩn hai tay đút túi quần bước đi bên lề đường, nhưng thực ra hắn đang dán chăm chăm cặp mắt mình vào quầy bánh bao nóng hổi vừa được hấp xong, thật ra thì hắn đang phân vân có nên trộm lấy một cái hay không, bởi vì không có tiền mà, nhưng cũng chẳng phải là hắn quá tham ăn đâu nhé, chỉ là sức ăn có chút khỏe thôi, trước đây tuy rằng hay cắn thuốc, nhưng với tiến độ chạy nhiệm vụ cao thì bao nhiêu thức ăn hắn đã nuốt vào đều trôi dạt đi đâu hết.
Trong lúc Sanzu còn đang xoa cằm suy nghĩ tới lui thì tiểu tinh linh đang đậu trên vai hắn đang nghiêm túc đọc hướng dẫn nuôi dạy bé ngoan để ngăn cản hành động không được tốt đẹp nào đó, nhưng thứ khiến hắn tạm dừng việc làm của mình lại chính là âm thanh cãi vã của một đôi vợ chồng cách chỗ bọn họ không xa, thú thật thì hắn chẳng quan tâm lắm đâu, mấy chuyện vợ vợ chồng chồng cãi nhau luyên thuyên này nghe mãi chỉ tổ thấy mệt, cho tới khi hắn nghe được tên bé trai bật thốt ra từ miệng người đàn ông kia.
Hắn đảo tầm mắt một chút, tất nhiên là không thể để bọn họ phát hiện, cách chỗ hai người không xa là một chiếc xe hơi đen tuyền đời mới trông rất sang trọng, mà đôi vợ chồng đang đứng cạnh nó cũng chẳng phải hạng xoàng gì, chỉ cần nhìn qua một chút thì hắn đã biết trên người họ toàn là đồ đắt tiền, nhưng trông bọn họ tựa hồ đang có xích mích, âm thanh cãi vã kia đang dần lớn lên, thậm chí thu hút không ít người đang đi trên đường, nhưng lại hoàn toàn đối lập với cậu bé đang đứng chắn giữa cả hai.
Ôi trời, hắn thật sự chả hiểu tại sao Kisaki lại có thể giữ vẻ mặt lạnh như băng kia suốt hai mươi bốn giờ, cho dù âm thanh cãi vã đang có xu hướng biến thành chiến tranh với hỏa lực cực cao thì trông cậu vẫn bình chân như vại, giống như chuyện đó chẳng có chút dính líu tới cậu vậy.
Sanzu đột nhiên nhớ ra những lời đồn thổi về gia đình Kisaki mà hắn đã từng nghe qua, là một gia đình tài phiệt cực kỳ giàu có, thậm chí sở hữu một hệ thống bệnh viện lớn và cực kỳ có danh tiếng trên khắp đất nước mặt trời mọc này, nói chung là rất khó dây vào, còn việc cậu ta bị bắt nạt ở trung tâm học thêm thì hắn cũng chẳng rõ lắm, vì trước đây chả có hứng thú điều tra.
Nhưng mà đứng giữa thanh thiên bạch nhật cãi nhau ỏm tỏi thế này thì khẳng định quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì, mấy thứ hào nhoáng đấy mà, bên trong đều đã thối rữa tới không nỡ nhìn thẳng.
[Cha mẹ hãy chỉ cho con thấy hậu quả của việc ăn trộm sẽ như thế nào để răn đe cho trẻ không tái phạm. Mặt khác, bố mẹ hãy đưa ra một số hình phạt để trẻ thấy được sự khó nhọc, vất vả mà biết quý trọng đồng tiền cũng như công sức làm ra nó.]
Hắn thật sự rất muốn biết quyển sách nuôi dạy trẻ em này là nơi nào sản xuất, nếu hắn biết được thì khẳng định sẽ khiếu nại nó luôn, Sanzu lực bất tòng tâm vuốt nhẹ lên sóng mũi, sau một hồi nghiêm túc thề thốt sẽ không đi chôm chỉa cái bánh bao đó thì tiểu tinh linh nhỏ mới bán tín bán nghi cất đi quyển sách tâm đắc của mình.
Sau một lúc được yên tĩnh trở lại thì hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng phía đối diện thì lại chẳng ăn nhập chút nào, từ cãi nhau đơn thuần mà đôi vợ chồng kia cơ hồ đã muốn lao vào choảng nhau luôn rồi, cũng vì vậy mà những người đang vây xung quanh đã sớm tụ tập thành một vòng tròn không ngừng chỉ trỏ hóng hớt.
“Ây dô, Kisaki-kun đây rồi, thầy kêu mình đi kiếm cậu mãi đó.”
Âm thanh cãi vã giống như tiếng móng vuốt cào mạnh lên bảng đen, điếc tai đến mức cậu không muốn nghe thêm một chút nào nữa, nhưng Kisaki lại chẳng làm gì được, cứ thế đứng trơ ra giữa cả hai mặc kệ cho những người qua đường đang không ngừng chỉ trỏ về hướng này, cậu không muốn ở đây thêm một giây nào, nếu giờ này có thể về phòng và đọc nốt những cuốn sách còn đang dang dở thì tuyệt hơn nhiều, chả muốn tới dự nào là tiệc tư nhân rồi tiệc trà.
Nhàm chán muốn chết.
Nhưng căn bản là không rời đi được, cảm giác trói buộc bức bối này tựa hồ khiến cậu như ngạt thở, nhưng hai người đang đứng cãi nhau hùng hổ lại chẳng chút quan tâm, thứ bọn họ chú ý bây giờ chính là giành phần thắng cho mình và khiến người kia bẽ mặt, nên Kisaki chỉ có thể mặt lạnh như tiền đứng đây như một pho tượng, cho tới khi có giọng nói quen thuộc cất lên phá hỏng bầu không khí bí bách này.
“Haruchiyo?”
Kisaki mở to đôi mắt màu xanh trời ẩn sau chiếc kính dày, cậu chẳng hiểu sao hắn lại tới đây, thậm chí còn mỉm cười thân thiết ôm lấy bả vai cậu, nhưng Kisaki lại không cảm thấy phản cảm chút nào, ngược lại còn có chút mừng rỡ vì Sanzu đã xuất hiện lúc này.
Đôi vợ chồng vốn đang cãi nhau đến không biết trời đất cũng tạm dừng lại vì sự xuất hiện đột ngột này, bọn họ cũng cùng lúc nhận ra có rất nhiều người đang bao lại xung quanh mình, nên liền thấp giọng ho khan vài cái lấy lại bình tĩnh, đều trách vừa nãy đã quá nóng giận nên làm mọi việc bất cẩn, thành ra bây giờ lại mất mặt trước nhiều người như vậy.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tất nhiên là thay thầy giáo tới gọi cậu rồi, có việc quan trọng lắm đấy…mà Kisaki đang bận gì à?”
Sanzu chớp chớp mắt, gương mặt vốn bất cần đời trong thoáng chốc đã trở thành một đứa trẻ đáng yêu mềm mềm mại mại, khiến người ta vừa nhìn một cái là đã muốn đưa tay nhéo má, nên hai vị phụ huynh đứng bên cạnh cũng không chen vào câu gì, vì vẻ mặt thiên thần kia (?) nên họ cũng không để tâm đến những vết bông băng trên mặt và ngay cổ, hay cả đống miếng dán chằng chịt trên cơ thể.
Huống chi vừa nãy còn gây ra cãi vã thu hút tới tận một đám đông nên họ lại càng không thể làm ra chuyện xấu mặt gì nữa, tuy rằng rất không cam lòng nhưng hai người cũng chỉ đành buông tha việc lôi kéo Kisaki đi chung với mình, nếu còn ngoan cố thì khẳng định sẽ bị chỉ trích tới váng đầu.
“Ôi trời, thầy giáo kiếm là việc quan trọng đó Kisaki, vậy con nên đi cùng với bạn đi.”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ đợi con ở nhà.”
Người phụ nữ quanh thân mặc một cái áo lông chồn cùng dây chuyền bằng ngọc đắt tiền nhẹ mỉm cười đưa tay ra muốn xoa lên đỉnh đầu Kisaki, nhưng cậu đã nhíu mày lùi ra đằng sau né tránh, và việc này có vẻ đã xảy ra nhiều lần rồi nên bà cũng chẳng có chút biểu hiện thất thố gì, chỉ thấp giọng mỉm cười rồi thu tay lại như cũ, trước khi leo lên chiếc xe hơi đen tuyền kia còn kiên nhẫn dặn dò thêm mấy câu rồi mới rời đi.
Thứ duy nhất còn đọng lại trong không khí có lẽ là làn khói mỏng đang dần tan đi, và cái mùi này đúng là khó chịu không tả, Sanzu nhíu mày kéo tay Kisaki đi ra khỏi chỗ này, và cậu cũng không cản lại mà để mặc hắn lôi mình đi về phía trước, không rõ là đi đâu nhưng chắc chắn sẽ thoải mái hơn chỗ vừa nãy nhiều, ít nhất sẽ không phải chịu đựng mấy ánh nhìn soi mói và điệu cười giả dối kia, làn gió mang theo hơi se lạnh thổi nhẹ qua mái tóc đen tuyền, tuy nó khiến cho đầu mũi cậu trở nên ửng đỏ lên thì vẫn dễ chịu lắm, một cảm giác ấm áp khó diễn tả thành lời.
Bên tai văng vẳng tiếng sóng biển đánh vào bức tường sắt, ánh nắng mặt trời vào những ngày đông thật ra chẳng chói chang gì, nó dịu nhẹ khi phản chiếu một cách le lói sau những tầng mây dày cộm, cũng vì lẽ đó mà thành phố này đã lạnh lẽo hơn chăng? Cậu không rõ lắm, việc đứng ngắm sông vào mùa đông thật là một điều kỳ lạ, khi khí trời lạnh buốt và ta đang run lên cầm cập.
“Sao cậu lại ra đó.”
Kisaki thừa biết là Sanzu làm gì quen với thầy giáo của cậu, tuy cả hai cùng học chung tại trung tâm học thêm nhưng lại chẳng cùng một trường tiểu học, nên Kisaki dám cá chắc là Sanzu không thể quen biết gì với thầy giáo của mình được, thậm chí là chuyển nhờ một lời nhắn nào đó, mà điều này thì đúng thật, vì ngoài trung tâm học thêm thì hắn chẳng đi nơi nào nữa.
Nói cho đúng là Sanzu chẳng tới trường, nếu như không phải để hoàn thành nhiệm vụ thì hắn cũng không thèm tới lớp học thêm đâu, từ thế giới trước đã là vậy rồi, lúc còn bé hắn chỉ đi loanh quanh ở những con hẻm và lớn lên trong các trận đánh đấm liên hồi.
“Rảnh rỗi nên kéo mày đi chơi thôi, không được à.”
Hắn chống tay ra sau đầu, đôi chân trần với mắt cá chân gầy gò khẽ đung đưa giữa không trung, tuy không khí bây giờ lạnh buốt thì hắn vẫn thích cảm giác bàn chân mình chạm nhẹ lên mặt tuyết mềm mại kia.
“Không, thoải mái lắm.”
“Hể? Mày trả lời sao thế thằng này.”
Đôi con ngươi màu xanh ngọc vẫn đang chăm chăm nhìn vào mặt sông đang xao động trước mắt, tiếng cười như chuông bạc trên con đường vỉa hè vắng bóng người này giống như từng hồi chuông vang vọng ra từ nhà thờ, Kisaki khẽ híp hai mắt lại, cảm nhận rõ ràng làn gió tuyết đang luồn qua gáy cậu, cả âm thanh xào xạc của cây cỏ đều nghe tới rõ ràng.
“Haruchiyo hay tới đây lắm sao?”
Nơi bọn họ ngồi gần chỗ những cây đại thụ to lớn nên ánh mặt trời không thể nào chiếu tới được, tuy vậy khi đôi mắt màu xanh ngọc kia ngước nhìn lên không trung, nó gần như đã trong suốt, sự tương phản đẹp đẽ đó khiến Kisaki thoáng ngẩn người, cho tới khi Sanzu quay đầu nhìn lại thì cậu mới chợt giật mình.
“Kha khá, chỗ này vào mấy ngày hè thì nóng bức lắm, tao chẳng thích tí nào, nhưng vào mùa đông thì cũng không ấm áp hơn, nhưng ngồi ở đây tuyệt mà nhỉ?”
Cảm nhận từng tia nắng vàng nhạt màu đâm xuyên qua thân lá, hay âm thanh mặt biển đánh nhẹ lên lớp cỏ xanh mướt, giống như một khung cảnh mà hắn đã từng vẽ lên trong những giấc mơ chập chờn của mình, một nơi chẳng rõ điểm kết thúc ở chỗ nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm tới kỳ lạ.
Sanzu đã sớm chui tuột xuống ghế đá, hắn khoanh chân ngồi dưới lớp tuyết dày không ngừng đắp đắp nặn nặn, cho tới khi tạo ra một người tuyết trông xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Mày muốn chơi cùng không Kisaki?”
Bình thường cậu sẽ chẳng chịu chơi mấy trò này đâu, vừa vô bổ lại không giúp ích gì, thay vào đó ngồi vào phòng đọc nốt quyển sách về các doanh nhân trên thế giới thú vị hơn hẳn, nhưng hiện tại Kisaki lại chẳng buồn nhớ tới nó, trong vô thức cậu đã ngồi xuống bên cạnh người kia, đưa tay chạm nhẹ vào lớp tuyết dày lạnh buốt.
“Aiz, tao sẽ làm một người tuyết Superman, mày biết không, nó sẽ rất lợi hại đấy.”
Hiện tại thì hắn chẳng muốn nghĩ tới nhiệm vụ hay tương lai gì hết, chuyện hắn có thêm một cơ hội và trở về lúc mười tuổi giống như một giấc mơ vậy, mà đã là giấc mơ thì mấy ai lại muốn tỉnh lại chứ, ở một khía cạnh nào đó thì hắn nghĩ đây có lẽ là giấc mơ đẹp, nên thay vì giữ đầu óc mình tỉnh táo như bình thường, thì hắn lại muốn trở về cái hồi bản thân còn bé tí.
Chỉ một ngày thôi mà, chẳng sao đâu.
“Mình muốn làm tháp Eiffel, tháp Eiffel đó, cậu có biết không, nơi đó hẳn rất đẹp!”
Tất nhiên hắn đã nghe tới chỗ đó rồi, thậm chí khi còn ở thế giới trước còn từng tới Pháp không ít lần, nhưng đa phần đều vì hoàn thành mấy nhiệm vụ trong tổ chức thôi, suốt thời gian ở tại Pháp thì hắn chẳng có thì giờ dư dả để ngồi thưởng trà tại một cửa tiệm nào đó, hoặc vi vu trên những du thuyền sang trọng, với thân phận là no.2 thì danh sách dài nhiệm vụ đối với hắn đều chưa bao giờ có điểm kết.
Thú thật thì Sanzu cảm thấy ngôi nhà hắn đã mua chẳng khác nào chỗ cho thuê trọ, vì hắn toàn phải ngủ bên ngoài vì lượng công việc quá dày đặc, bởi vậy nên dù đã tới Pháp rất nhiều lần, thì hắn cũng chẳng có khi nào được đi du lịch một cách trọn vẹn.
Nếu không phải đang nhắm mắt nằm ngủ thì lại lòi ra thêm một tên cớm phản bội khiến hắn phải tức tốc thức dậy chạy tới chỗ họp bang.
“Ờ, tao biết chứ, mày muốn tới đó làm gì à.”
“Không, không…chỉ tại ở đó rất đẹp thôi.”
Dưới làn da trắng hồng hào và gương mặt đang cúi gầm thì Sanzu vẫn thấy được lỗ tai đang dần ửng đỏ lên, tất nhiên hắn thừa biết đó chẳng phải do cái thời tiết lạnh lẽo này tạo nên, có vẻ là tại câu hỏi vừa rồi, nhưng mà thôi, hắn cũng chẳng có hứng thú trỏ mũi vào chuyện người khác làm gì.
Kisaki lén nhìn sang Sanzu vẫn đang chuyên tâm đắp nặn người tuyết superman của bản thân thì khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật ra nơi mà cậu muốn đặt chân tới nhất chính là nước Pháp, không hiểu sao Kisaki lại cảm thấy nó có một chút gì đó rất tương đồng với cậu, cho nên đó cũng là một phần lý do khiến cậu yêu thích đất nước xinh đẹp kia, thêm nữa là nơi đó rất lãng mạn.
Cậu đã từng suy nghĩ sẽ cùng người mình yêu trải qua một kỳ nghỉ ngọt ngào ở đó chẳng hạn, nhất định sẽ rất tuyệt vời.
“Oi, mày vừa lấy lố tuyết của tao này Kisaki.”
Con người tuyết superman của Sanzu chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể hoàn thành, phần cánh tay hắn quyết định sẽ nắn sao cho thật to thật dày để trông cực oách, nhưng vừa quay đi quay lại thì thấy núi tuyết của mình đã vơi đi một mảng lớn, trong lúc Sanzu đang định bụng nhào qua chỗ Kisaki quyết đòi lại cho bằng được thì đã có một nhóm người kéo đến đứng chắn trước mặt bọn họ.
“Chỗ này bây giờ là của tụi tao, cút ra chỗ khác ngay.”
Sanzu khẽ nhíu mày, chẳng hiểu thế quái nào vận may của hắn trong mấy ngày nay lại thấp tới vậy, hết gặp tên nhóc giang hồ nửa mùa trong trường thì giờ lại tới mấy gã này, nhưng thật ra đám nhóc trước mặt cũng chẳng lớn hơn họ là bao, tầm quá thì hai ba tuổi là cùng, nhưng bên đó ít nhất cũng có mười lăm người, trông thân hình ai cũng rắn chắc mạnh mẽ, khác hẳn với hai người bọn họ.
Kisaki thì là một thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ nên không nói tới làm gì, còn Sanzu vẫn thường bữa đói bữa no bất chợt nên dinh dưỡng nạp vào người cũng chẳng đầy đủ.
Tên đầu đàn đi giữa nhìn thấy tên nhóc một đầu đen tuyền với hai vết sẹo bên khóe môi mãi không nói gì thì đâm ra cáu bẳn, liền đưa chân đi tới phía trước cơ hồ muốn chụp lấy hắn, nhưng cũng vì vậy mà dẫm nát con người tuyết gần như sắp hoàn thành.
“Này? Mày đạp hỏng người tuyết của tao rồi đấy thằng khốn?”
Đôi con ngươi màu xanh ngọc kia nheo lại nhìn chằm chằm vào gã không hiểu sao lại áp lực tới lạ, giống như loài rắn độc chuẩn bị điên cuồng sấn tới cắn chết người, nhưng tất nhiên gã không thể tỏ ra sợ hãi trước tên nhóc đã lùn hơn gã lại còn gầy nhom thế này, như vậy thì còn gì là uy nghiêm của đại ca nữa.
“Đừng có nói nhảm, còn không cút khỏi đây thì đừng trách sao tao đánh gãy tay mày.”
“Ôi ôi đại ca đừng nóng, anh quên ở đây còn có một tên nhóc à, nếu nó không nghe lời thì chúng ta đập gãy chân thằng này cũng được.”
Tên đi phía sau gã đại ca bỗng nhiên cất giọng thu hút sự chú ý của mọi người, hắn ta là người có chiều cao vượt trội nhất ở đây, nhưng lại có vẻ ngoài hốc hác chẳng khác gì mấy con nghiện lâu năm, và Sanzu chỉ cần nhìn qua một cái thì đã có thể khẳng định tên đó cũng là một kẻ thường xuyên chơi ma túy, mấy thứ này trước đây hắn đều thử cả rồi, nhưng cái gã trước mặt thì chẳng sao ưa nổi.
Sanzu nhíu mày nhìn sang Kisaki bị thô bạo kéo tóc ra sau đầu, tất nhiên là cả khóe môi sưng tấy lên và chảy chút máu do vừa ăn tận mấy cú đấm của một gã cao to nào đó, nhưng với thể chất được chăm bổng từ bé mà vẫn không gục thì sức chịu đựng của cậu cũng chẳng tệ chút nào.
“Mày làm tao mất hứng quá đấy, nên thay vì tha cho tụi bay thì tao sẽ đập gãy tay chân từng đứa rồi mới thả đi, sao, mày muốn đứa nào trước?”
Tên thủ lĩnh cầm theo gậy bóng chày kéo lê trên nền tuyết thô bạo từng bước đi tới, trong lúc gã đưa tay muốn tóm gọn lấy Sanzu thì đã bị hắn nhanh nhảu luồn người né qua một bên, động tác nhanh tới mức khiến gã và những tên đứng xung quanh cũng không ý thức được việc gì đã xảy ra, trong lúc đó thì hắn đã tận dụng thời cơ mà xoay người ra sau lưng tên thủ lĩnh, tiếng cười trầm thấp nhưng không mang theo độ ấm cứ vang lên liên hồi.
“Tao không muốn con mồi của mình chết ngay lập tức, vì như vậy thì nhàm chán lắm, thay vào đó tao sẽ tra tấn nó một cách chậm rãi, để nó cảm nhận thế nào là đau đớn tột độ.”
Ngay lúc tên thủ lĩnh nhận ra Sanzu đứng sau lưng gã thì đã không kịp tránh đi mà ăn trọn một cú đá vào sau gáy, khiến thân mình lảo đảo ngã gục xuống nền tuyết trắng xóa, trong lúc gã còn đang lọ mọ muốn đứng dậy thì Sanzu đã nhanh chóng leo lên khóa ngồi trên thắt lưng, tiếp đó là những cú đấm như trời giáng xuống gương mặt kia cho tới khi tóe máu.
Tất nhiên là hắn cũng không vì thế mà dừng lại, cứ vậy mà đấm liên hồi để từng dòng huyết dịch nóng hổi chảy dọc xuống theo những kẽ ngón tay, cho dù đứng cách một quãng xa thì bọn thuộc hạ bao chung quanh vẫn nghe được tiếng xương cốt kêu lên tan vỡ dưới từng cú đấm như vũ bão kia, và mặc dù cảm thấy hơi sợ hãi thì bọn chúng cũng liều mình xông lên phía trước muốn xử đẹp hắn, dù sao tụi nó cũng có tận mười lăm người, không lẽ đều sẽ bại hết dưới tay thằng oách gầy nhom này à?
“Tụi mày làm tao tởm quá đấy, nên thay vì đùa giỡn như thường ngày…thì nên biến mất ngay bây giờ đi.”
Mấy chuyện đánh đấm kiểu này hắn đã va phải từ hồi bé tí ti, đại khái thì khi cấp hai đã đi gây lộn ở khắp nơi, huống chi sau này còn gia nhập vào băng đảng tội phạm nổi tiếng nhất Nhật Bản, nên kiểu đánh cận chiến thế này thì hắn đã sớm tích lũy cho bản thân rất nhiều kinh nghiệm phong phú, nên mấy gã này ở trong mắt hắn cũng chẳng khác gì một đám tép riu, cho nên chỉ mất chưa tới mười phút thì hắn đã có thể cho mười lăm tên khi nãy còn kêu gào hùng hồn nằm đo ván dưới mặt đất.
Tất nhiên là hắn đã kiểm soát lực tay rất tốt để không ảnh hưởng tới tính mạng, nhiều lắm thì gãy tay gãy chân hoặc bể mũi thôi, so với cách làm trước đây đã nhẹ nhàng chán.
“Mày không sao chứ?”
Mấy tên vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ bây giờ đã nằm đo ván dưới mặt đất, thậm chí có một tên mũi bị đấm lệch đang nằm cuộn người rên rỉ không thôi, tất nhiên là hắn chẳng thèm để tâm làm gì, nhưng mà giọng gã chướng tai quá, chẳng muốn nghe chút nào, nên Sanzu đã bước tới đạp thêm mấy phát cho tới khi tên đó câm miệng lại thì mới vừa lòng, lúc này hắn mới nhớ ra Kisaki trước đó còn bị bọn người kia bu lại đánh hội đồng một trận, liền vội chạy tới xem cậu thế nào.
Trên tay hắn bây giờ toàn là máu, từ mấy vết thương cũ cũng có, mà từ đám người kia cũng có, nhưng nó đều không phải thương tích nặng gì, ít ra thì hắn cũng đã quen với mấy chuyện này, nên việc băng bó cả người như cái xác ướp đi nhong nhong ngoài đường mới chẳng bận tâm.
Nhưng Kisaki thì khác, cậu sinh ra trong một gia đình giàu có và được giáo dưỡng cực kỳ nghiêm khắc, Sanzu đột nhiên có chút nhức đầu, nếu người nhà kia biết con trai bảo bối của bọn họ bị hắn rủ rê rồi về nhà với vết thương trên mặt thì sẽ thế nào đây.
Tuy chỉ là khóe môi bị trầy đi đôi chút.
“Này, mày có làm sao không vậy?”
Sanzu chẳng hiểu sao mà Kisaki vẫn đứng đơ như tượng, làm hắn bây giờ có chút nóng ruột, nhưng cho dù có hỏi bao nhiêu lần thì đôi môi kia vẫn bặm chặt chẳng hé nửa lời.
“Haruchiyo…tay cậu.”
Tay hắn đấy à?
Nghe Kisaki nói xong thì hắn mới thấy tay mình có chút nhói, chợt nhận ra vừa nãy do đánh lộn quá hăng say nên vết thương mới được sơ cứu hôm qua lại bắt đầu rỉ máu, thú thật thì hắn đã quen với đánh đấm nên cũng chẳng thấy đau đớn gì, nhưng với đứa nhỏ vừa mới tám tuổi như Kisaki thì có hơi dọa người.
“Không sao, chút thương tích nhỏ thôi, mà mày cũng gọi tao là Haru đi, Haruchiyo thì dài dòng quá.”
Nói thật thì hắn chẳng giỏi an ủi người khác cho lắm, tuy vẻ mặt của Kisaki vẫn trước sau như một thì hắn vẫn nhận ra tâm trạng cậu đang chẳng tốt chút nào, tuy Sanzu vẫn thường hay nhận biết được cảm xúc của người khác, nhưng việc mở miệng ra an ủi thì cứ ngượng nghịu thế nào, là một tên tội phạm chỉ toàn chém giết qua ngày thì việc lựa lời mà nói vốn chẳng thích hợp với hắn, thay vào đó thì Sanzu sẽ dùng hành động để chứng minh cho suy nghĩ của bản thân, cũng giống như hắn gặp một tên chướng mắt vậy, chẳng cần nói năng gì mà cứ thẳng tay chém luôn.
Kisaki vẫn chẳng động đậy đi chút gì, đôi con ngươi màu xanh trời nhìn chăm chăm vào bàn tay vẫn đang không ngừng rỉ máu của hắn, Sanzu đột nhiên nhận ra Kisaki không chỉ là một người kiên nhẫn mà còn rất cứng đầu, hắn khẽ thở dài một hơi, lau bàn tay trái ít dính máu của mình vào hai bên quần, sau đó lấy từ trong túi ra một cái khăn tay bằng bông, dưới ánh mắt kinh ngạc của Kisaki mà chậm rãi lau đi vết máu bên khóe môi cậu.
“Đừng có nhìn tao kiểu đó, mày muốn máu cứ thế chảy ra rồi nhiễm trùng à.”
Trông điệu bộ của Sanzu cáu bẳn lắm, nhưng động tác cầm khăn thì rất nhẹ nhàng, Kisaki không biết mình lại làm sao, nhưng chỗ lồng ngực trái lại cứ đập vang liên hồi, giữa không khí lạnh lẽo này mà lại ngửi được mùi hoa oải hương đang dần lắng đọng, trong lúc cậu còn đang thẫn thờ thì Sanzu đã tận dụng cơ hội nhét luôn chiếc khăn bông thấm chút máu vào giữa đôi bàn tay nhỏ.
“Giữ lấy cái khăn này cầm máu đi, mày nên về nhà, vết thương xử lý sớm sẽ tốt cho mày hơn”
“Nhưng mà…”
Sanzu nhìn thấy Kisaki lại đắn đo muốn nói gì đó thì nhanh chóng xoay vai cậu lại một mực đẩy ra đường chính, còn rất tận tâm đứng trước tấm bản đồ lớn trên bảng thông báo để chỉ cho cậu con đường nào là gần nhất để tới trạm xe bus.
“Nhớ đó, tao không theo mày lên xe đâu.”
Tuy mấy vết thương này đối với hắn mà nói chỉ là hàng tép riu, nhưng đó là đối với Sanzu trưởng thành ở tuổi hai mươi lăm, chứ chẳng phải với một tên nhóc loắt choắt đang học tiểu học, và việc mất máu quá nhiều vào hôm qua cộng thêm trận đánh vừa nãy gần như đã khiến cho hắn kiệt sức hoàn toàn.
Nếu là bình thường thì Sanzu đã để cho Kisaki tự sinh tự diệt mò đường về nhà rồi, nhưng hôm nay chẳng hiểu thế quái nào mà hắn lại không làm vậy được, nên chỉ đành lôi cậu tới đây rồi chỉ rõ con đường để đến trạm xe bus.
“Tao sẽ gặp lại mày ở trường học thêm, cho nên tới lúc đó hãy tự chăm sóc mình cho tốt vào.”
Lúc nói xong thì Sanzu còn không quên nhét thêm một tấm bản đồ mini được đặt bên cạnh vào trong tay Kisaki, trông hắn chẳng khác gì một con gà mẹ cứ nhắc đi nhắc lại để đảm bảo rằng cậu sẽ không lạc đường, cho tới khi nhận được cái gật đầu chắc nịt của Kisaki thì mới an tâm đi về hướng ngược lại.
“Haru…”
_________________
Có lẽ mùa đông năm nay chính là lạnh nhất trong suốt cả cái thanh xuân của hắn cộng lại, cho dù bây giờ mới chỉ gần về chiều hay ánh nắng mặt trời vẫn đang le lói chiếu xuống từng mái ngói, thì cảm giác lạnh buốt chui vào từ khe hở nơi cổ áo vẫn khiến hắn phải run lên bần bật, Sanzu cúi đầu thổi nhẹ hơi vào lòng bàn tay rồi chà sát chúng với nhau để tìm kiếm chút hơi ấm, nhưng tới cả từng nhịp thở của hắn cũng đều hóa thành làn khói trắng dưới thời tiết âm độ này.
Và có lẽ sẽ chẳng ai muốn đi ra đường vào lúc này đâu.
Từ bên cạnh bờ hồ đi về nhà hắn thật ra không quá xa, nó còn gần hơn quãng đường từ trường tới đây, nhưng hôm nay hắn còn thấy lạnh gấp đôi ngày hôm qua vì trời đã xuống tới âm độ, cho dù có mặc thêm tận năm cái áo khoác thì hắn nghĩ cũng chẳng đủ để tự ủ ấm chính mình, nhưng cũng nhờ vậy mà bớt đi âm thanh đàm tiếu của mấy lão già nhà hàng xóm, mỗi lần nghe thấy đều thật phiền.
Tuy vậy thì hắn lại nhìn thấy thấp thoáng đâu đó một bóng người ở trước khu chung cư chỗ nhà mình, và kỳ lạ thật, sao lại mặc một chiếc đầm trắng mỏng tang dưới cái thời tiết dường như chỉ muốn người ta chết rét này chứ, hắn hoàn toàn không biết được, cho tới khi bước tới thật gần, nhìn thẳng vào mái tóc màu nâu nhạt và nụ cười nhẹ trên khóe môi, hôm nay đôi con ngươi đen tuyền lấp lánh tới lạ, giống như bầu trời đêm đầy sao vào những ngày ít mây.
Nhưng có lẽ hắn sẽ chẳng thích những bông hoa đỏ thẫm dưới nền tuyết này đâu.
“Haru…con về rồi à.”