Ác Quỷ - Chapter 1
Lời dẫn (1)
Chiến binh dũng mãnh đó là nữ Công tước duy nhất của Đế chế.
Altair Chernobog, nàng mạnh mẽ và xinh đẹp hơn bất kì ai.
Nàng nguyện cống hiến thân mình bảo vệ cho Đế chế thân yêu.
Nữ kiếm sĩ đó đã mù quáng chiến đấu vì lòng thành với chủ nhân mình.
Nhưng nếu biết trước, đến cuối cùng, tôi rồi sẽ bị kết liễu bởi người mà tôi yêu quý nhất, chắc chắn, tôi đã không phí phạm cuộc đời mình như vậy.
***
Nước mắt rơi, tuôn ra từng dòng máu nóng.
‘Tại sao…?’
Altair ngơ ngác, nàng cúi đầu nhìn xuống thanh gươm đang xuyên qua tấm giáp của mình.
‘Tại sao, Ahin?’
Chẳng phải anh vẫn luôn là chiến binh trung thành nhất?
Không phải sao, anh bạn, người đã hy sinh cả cuộc đời cho nền hòa bình và hạnh phúc của Đế chế?
“Tại sao…anh lại làm như thế?”
Nhưng với chút sức lực còn sót lại này, những lời đó chỉ có thể được thốt ra một cách yếu ớt.
“Chà, có lẽ vì tôi, chính là một con quỷ?”
Ahin đáp lại.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh nhìn nàng một cách điên dại rồi quay cuồng hệt như một con ác điểu. Altair phá lên cười trong vô vọng.
“Anh nghĩ sao… nếu tôi cho rằng điều đó thật vô lý?”
‘Tôi chính là đứa con hoang của Estarrot, con trai của quỷ dữ.’
Đó là cách mà mọi người vẫn luôn gọi anh, Bá tước Estarrot, người có đôi mắt đỏ kỳ dị. Ngoại trừ nàng.
Cả hai đã say sưa gắn bó với nhau trong suốt các trận chiến, nhưng Altair chưa từng có ý nghĩ ngờ vực về thân phận của anh.
Chính do sự tin tưởng và yêu mến đồng đội hết mực của nàng.
Anh thật sự là một kỵ sĩ cao thượng, một chiến binh liều mình vì đế chế như vậy không lý nào lại là một con quỷ.
Tất cả những điều đó. Lòng tin sắt đá của nàng vẫn không hề lay chuyển ngay cả khi cảm nhận được sự sắc lạnh của thanh gươm.
Thế nhưng…
Đúng lúc đó, bên tai nàng vang lên một thanh âm khó hiểu.
Những giọt nước mắt–
Thứ gì đó đã bị xé toạc, một màu đỏ thẫm chảy ra từ phía lưng áo anh ta.
Bao phủ lấy đôi cánh là một lớp màng mỏng, đen kịt.
Lạy Chúa. Altair lẩm bẩm trong sự kinh hoàng,
“Anh…thật sự….”
Anh ta đúng thật là một con ác quỷ. Những lời đồn đại đã không sai.
Nhưng nàng chưa kịp nói hết lời.
Ahin chậm rãi quay về phía nàng, anh nói,
“Đúng vậy, Altair. Đây là con người thật của tôi.”
Đôi mắt anh đỏ rực, chằm chằm nhìn lấy nàng.
Altair, vẫn như mọi khi, không thể nhìn vào ánh mắt đó, nàng chỉ biết cố gắng né tránh.
“Lại nữa rồi. Nàng dường như không thể nhìn thẳng vào mắt tôi…” Anh đáp, nói đúng hơn là tự lẩm bẩm với chính mình.
“Này, tôi không có ý khinh bỉ anh đâu. Rốt cuộc thì, con quỷ ghê tởm đó vẫn luôn lượn lờ xung quanh anh và cố gắng che giấu thân phận của nó.”
“Ghê tởm…”
Ahin tiến đến gần hơn, lặp lại lời nàng.
“Tôi chưa từng tưởng tượng sẽ có những chuyện thế này…”
Mặc kệ những lời Altair nói, Ahin chỉ hỏi lại.
“Cho tôi biết đi, Altair. Tôi nên làm cái quái gì bây giờ?”
Ánh mắt kiên định của anh bám lấy vầng trán, bám vào đôi mắt và gò má tái nhợt của nàng.
“Tôi phải làm gì mới có thể thay đổi con người ghê tởm này?”
Giọng nói đó toát lên đầy sự oán giận.
“Trở thành một chiến binh anh dũng? Một mình lao vào dầu sôi lửa bỏng? Tôi đã cố hết sức rồi. Và tôi đã nghĩ rằng, một ngày nào đó khi nàng biết được thân phận thật của tôi, có thể, nàng vẫn sẽ chấp nhận…”
Sau những lời bộc bạch của mình, anh liền dang rộng hai cánh tay.
“Nhưng hãy nhìn đi. Đây là kết quả mà tôi nhận được.”
Sau bức tượng đài, Đế chế giờ đây chỉ còn là đống đổ nát, tất cả những gì còn sót lại là những trụ cột mục nát, hoang tàn.
Lá cờ thêu họa tiết bồ công anh cùng bức chân dung gia đình hoàng tộc có lẽ cũng đã bị chôn vùi cùng những thứ khác. Xác người la liệt khắp nơi, một số không thể nhận diện được nữa, có thể thấy thảm kịch nơi đây khủng khiếp như thế nào.
“…”
Lúc này, Altair dường như không thở nổi, nàng như thể đang bị anh bóp nghẹt.
Tôi không đấu tranh vì điều này.
Cả nàng và anh đều không muốn tham gia vào một chiến trường tàn khốc để nhận về kết cục như vậy.
Thực sự là do thứ chết tiệt gì?
Altair cố gắng tìm kiếm một lý do. Cùng lúc đó, giọng Ahin vang lên.
“Altair, nàng khinh thường tôi…”
Đó là giọng nói đầy oán hận, nhưng lại bị bao phủ trong sự đau buồn.
“Nàng vẫn luôn làm như thế. Vậy cho nên, bây giờ, tôi sẽ dùng chính đôi tay này để kết thúc mọi thứ. Tôi hận nàng vì đã lừa dối tôi, vì đã sỉ nhục tôi suốt những tháng ngày đó.”
Tôi đã luôn lừa dối anh.
Những ý nghĩ bất chợt xuất hiện khi nàng nghe được lời anh nói.
“Đúng vậy, có thể tất cả đều là lỗi của tôi…”
Thậm chí cả việc mọi người vẫn luôn cho anh là một con quỷ, nàng vẫn sẽ nhận lỗi về mình.
Mặc dù đã mơ hồ đoán được thân phận thật của anh, nàng vẫn luôn một mực phủ nhận.
Đó là cách mà nàng quan tâm anh. Bằng cách nào đó, nàng muốn bảo vệ danh dự và tiếng tăm cho anh.
Sự lừa dối đó là điều nàng không mong muốn.
Tôi đã không nhận ra, tôi thật sự ngu ngốc-
Altair nhắm nghiền mắt, nàng cảm thấy hối hận.
‘Ác quỷ… Tên gọi đó đã bám lấy anh suốt cuộc đời.’
Đôi mắt anh vằn lên từng tia máu khi nghe những lời nói phát ra từ người phụ nữ mảnh mai.
“Nhưng tôi không thể phủ nhận. Bá tước Estarrot, người tôi từng quen biết, là một hiệp sĩ chính nghĩa, hết lòng vì thần dân.
Nếu một người như thế bị xem là một con quỷ, những tên đạo đức giả là người như thế nào? Tất cả những thứ suy đồi đạo đức khác nữa, làm sao mới có thể trở thành những con người như thế?
Ahin, tôi là bạn của anh, cũng là một chiến binh, như anh vậy…”
Altair vừa nói vừa nhìn xuống đôi tay đẫm máu của anh.
“Tôi muốn bảo vệ anh bằng tất cả khả năng của mình…”
Ahin chỉ giữ im lặng.
Nhưng khi nhìn thấy nắm đấm đang siết lại và đôi môi mím chặt đó, tôi biết, lòng anh lúc này đầy giông bão.
“Đó là lý do tôi liên tục phủ nhận thân phận thật của anh. Tôi muốn anh được nhìn nhận bằng những việc anh làm… Cho nên, mặc kệ trước đây anh đã từng là ai đi nữa”
“…”
“Sự trân quý và yêu thương mà tôi dành cho anh vẫn luôn như vậy. Tôi sẽ bảo vệ anh khỏi những kẻ luôn rình rập để hãm hại anh. Nhưng mà, lần này… con đường anh chọn đã sai mất rồi…”
Nghẹn đắng.
Máu ộc ra khỏi miệng trước khi nàng kịp nói hết câu.
Thân thể mảnh khảnh đó dường như sẽ ngã khuỵu bất cứ lúc nào, thế nhưng tâm trí nàng vẫn nhẹ tênh lạ thường.
Altair cười uể oải.
‘Có lẽ tôi nên nói ra điều này sớm hơn, tại sao tôi vẫn luôn chần chừ và né tránh nhỉ?’
Thời gian của nàng không còn nhiều nữa.
Máu vẫn tiếp tục tuôn ra từ vết thương khi nàng dần mất đi ý thức. Mọi thứ từ từ mờ đi.
Nàng cố hết sức níu lấy ranh giới giữa sự sống và cái chết.
“Vậy nên, Ahin. Nếu kiếp sau chúng ta gặp lại, tôi sẽ vui vẻ đón nhận, cho dù anh có là ai.”
“…Nàng vừa nói gì?”
Đôi môi mím chặt kia đến lúc này mới chịu mấp máy.
Đôi mắt anh, chúng méo mó đi vì đau đớn, nhưng lại ánh lên một tia sáng đỏ tươi, tuyệt đẹp.
Thật thảm thương và đau lòng.
Chính bộ dạng đó đã hoàn toàn thuyết phục nàng, anh không phải là một con quỷ.
Altair mỉm cười với anh, nụ cười yếu ớt này cũng khiến nàng đau đớn.
Trong khoảnh khắc đó, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực. Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.
“Ah…”
Ahin khẽ kêu lên.
Hai bàn tay tôi run rẩy, có lẽ vì vui, cũng có lẽ vì giận.
Đây là thời khắc mà tôi đã mong đợi suốt cuộc đời. Thời khắc này cuối cùng đã đến.
Tôi sẽ cho anh biết tôi đã luôn mong đợi điều gì.
Và, tôi cũng hy vọng anh sẽ-
Nhưng định mệnh có bao giờ ưu ái nàng.
Thình thịch. Tay nàng vuốt lên gò má anh, đôi tay nhuốm đầy máu.
Cùng lúc đó, trái tim ấm áp đang rung động của nàng cũng lạnh cứng.
Ahin vội vàng ôm chầm tấm thân mảnh khảnh đó.
Giữ chặt nàng trong lòng, bàn tay đẫm máu đưa lên cầm lấy một lọn tóc bạch kim, anh vén sang một bên, thủ thỉ.
“Đáng lẽ chúng ta không nên gặp nhau. Nếu tôi sinh ra không phải dành cho nàng, tôi thà sống cả cuộc đời này như một con ác quỷ…”
***
Băng qua những hành lang dài vô tận.
Những khung tranh bạc màu phủ kín hai bên tường cung điện.
‘Trong khoảnh khắc ngã vào lòng Ahin, tôi biết mình đã lìa xa thế giới. Đây, phải chăng là thế giới bên kia?’
Ở đó không có cửa sổ, nhưng Altair vẫn có thể lờ mờ trông thấy bức tranh trên tường nhờ vào một luồng sáng mờ ảo.
Từ xa, nàng trông thấy những đường nét mờ nhạt, nhưng chúng trông càng lúc càng có chiều sâu khi nàng dần tiến đến.
Chẳng mấy chốc, nàng đã đứng ngay trước một khung hình, lập tức, các chi tiết của bức tranh hiện rõ và trở nên sống động một cách lạ thường.
Khung cảnh hiện lên trong bức tranh đầu tiên là một sảnh tiệc đầy ắp vàng.
Đại sảnh được lát bằng đá cẩm thạch cổ, trang trí bằng một chiếc đèn chùm khổng lồ nhiều màu sắc treo trên trần nhà. Ngay bên dưới, các quý ông và quý bà đang bắt cặp khiêu vũ theo điệu nhạc.
‘Đây chính là sinh nhật của Công nương Đệ thất. Đây là nơi tôi gặp anh lần đầu…’
Dường như mọi thứ bỗng chốc xoắn vào nhau, nàng đột nhiên trở lại thân thể của cô thiếu nữ mười bảy tuổi.
Nàng đứng giữa sảnh tiệc, lộng lẫy trong bộ váy trắng, mái tóc màu bạch kim óng mượt được tạo kiểu bằng những phiến đá sapphire.
Sảnh tiệc đầy những thiếu niên quý tộc, những kẻ si mê và khao khát được mời nàng khiêu vũ. Thế nhưng, nàng lại đang bận tâm với những suy nghĩ khác.
Ahin Estarrot…
Con trai của Bá tước Estarrot, chàng trai bị đồn thổi là kẻ mang dòng máu ác quỷ ngay từ khi chào đời.
Ngày cả vương quốc hân hoan mở tiệc mừng sinh nhật Công nương cũng là ngày sự tồn tại của cậu được cả thế giới biết đến.
Altair không tin vào những lời đồn đại vô căn cứ kia, nhưng lại muốn gặp cậu vì một lý do khác.
‘Giá như mình có thể mời cậu ta đến phòng huấn luyện của dinh thự…’
Hơn bất cứ điều gì khác, nàng tò mò về năng lực của cậu ta. Cậu được xem là tay kiếm trẻ tuổi nhất lập nên kỷ lục.
Thời điểm đó, hai người chúng tôi được xem là những kỵ sĩ triển vọng nhất của đế chế, thế nên tôi đã muốn tận mắt chiêm ngưỡng tài năng của anh ta, tôi cũng đã bí mật xem anh ta là đối thủ rồi.
Không lâu sau đó, nghe tin Bá tước Estarrot diện kiến, đám đông tập trung ở lối vào của cung điện để chen nhau chiêm ngưỡng nhan sắc Nữ bá tước, người phụ nữ đang dùng tấm mạng che mặt.
“Mắt của bà ta màu đỏ đúng không…?”
“Gia tộc Estarrot đâu sở hữu màu mắt đó, cả Đế chế cũng không. Chắc chắn là con của quỷ dữ.”
“Nhưng tại sao thế…”
“Vậy thì đâu còn người kế vị nào nữa…? Gia tộc đã trị vì lâu như vậy thì đâu thể nhận con nuôi.”
“Nhưng thậm chí chúng ta không rõ liệu ngay từ đầu ông ta có phải là cha của tất cả bọn chúng. Làm sao biết được Nữ bá tước có thật sự chung thủy?”
“Đứa con cũng có nhiều nét giống Bá tước đấy. Ngoại trừ cặp mắt đỏ quái gở …”
Nghe tất cả những lời xỉa xói to nhỏ xung quanh đám người, Altair Chernobog chẳng thể ngăn nổi bản thân hướng ánh nhìn đến lối đi dẫn vào đại sảnh.
Ngay sau đó, các quý tộc trẻ tuổi tập trung xung quanh lối vào.
“Ồ, Nữ công tước Chernobog! Nữ vương, Người có hay biết những lời đồn thổi chưa ạ?”
“Các người đang nói đến chuyện gì?”
Nàng đáp lại với một thái độ cứng nhắc.
Sau đó, một nữ quý tộc xinh đẹp với mái tóc hung đỏ, có lẽ là chủ nhân của đám người kia, cô ta phe phẩy chiếc quạt hình trái tim rồi phá lên cười.
“À thôi, Người không cần bận tâm đâu đến những chuyện này đâu. Chỉ là, người đang tiến vào đây, Bá tước Estarrot… đích thực là một con ác quỷ.”
Ả quý tộc trẻ tuổi những lời cuối bằng một tông giọng trầm.
Tiếp đó, một nữ quý tộc tóc nâu đang cầm ly sâm panh đứng cạnh ả ta cũng tiếp lời.
“Đâu chỉ có thế. Tôi nghe nói những người có tuổi thường không được minh mẫn cho lắm….Không thú vị hay sao? Chúng tôi đang rất mong đợi để chứng kiến điều đó.”
“Chà…, cô thật sự tin vào những điều như thế à?”
Altair, lúc này đã cảm thấy khó chịu, liền vặn lại.
Sau đó, một nữ quý tộc đang chứng kiến câu chuyện cũng mở lời.
“Nếu cô trông thấy hắn ta, cô chắc chắn sẽ đổi ý ngay. Trước đây tôi đã từng trông thấy hắn. Chắc chắn lòng dạ hắn rất xấu xa. Diện mạo của hắn có vẻ gì đó khác hoàn toàn so với những anh chàng điển trai khác.”
Không lâu sau, Ahin Estarrot và cha mình, Bá tước Estarrot tiến vào trong.
Các quý cô đều hướng mắt về phía lối vào, nhưng với đám đông hỗn độn phía trước mặt, họ chỉ có thể nhìn thấy chỏm tóc của những người khác.
Ả quý tộc tóc nâu đưa ly sâm panh cho người hầu rồi nói tiếp.
“Sao Nữ vương không tự chiêm ngưỡng xem? Hắn ta sẽ đến ngay đấy.”