Ác Quỷ - Chapter 2
Lời dẫn (2)
Nghe vậy, nàng quyết phải trông thấy cậu ta cho bằng được để chứng minh những ả quý tộc kia đã sai. Hơn nữa, cũng là vì lý do ban đầu của nàng: mời cậu ta tỉ thí một trận.
Chuyện gì đã xảy ra khi…nàng chen qua đám đông náo loạn để đến đứng trước mặt Ahin Estarrot..
Thoát ra khỏi những hồi ức, nàng bỗng trở về hành lang tăm tối, Altair chầm chậm tiến đến gần khung tranh kế tiếp.
Đây là một bức chân dung.
Tôi có thể ngờ ngợ trông thấy những đường nét của một nhân vật đứng giữa buổi yến tiệc đầy sắc vàng, hệt như hai bức trước đó.
‘Cậu thiếu niên đó có phải là người nhà Estarrot…’
Làm sao tôi lại không nhận ra dáng vẻ của người con trai đã bao lần cùng tôi oanh tạc khắp chiến trường.
Nàng do dự đến đứng trước khung hình. Như thể chính bức tranh cũng đang chờ đợi, sắc màu dần dần hiện lên phủ kín nhân vật, cảnh nền cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Lần này, hiện lên trên bức tranh là hình ảnh một thiếu niên lãng tử với mái tóc đen bồng bềnh, trên tay cầm ly rượu đỏ, vẻ mặt cậu trông thật lãnh đạm.
Và nàng cũng nhìn thấy Altair, thiếu nữ đang đứng trước mặt và chằm chằm nhìn lấy cậu.
“…”
Xin chào, cậu khỏe chứ, Bá tước Estarrot. tôi là Altair Chernobog.
Tôi đang rất nỗ lực và cố gắng tập luyện để mai sau dùng sức mạnh của mình bảo vệ cho Đế chế.
Nếu có thể, tôi sẽ kể về phòng huấn luyện cho cậu nghe nhé?
Khi tôi bước đến, tất cả những ý nghĩ đó bỗng tan biến đâu mất.
Nàng chỉ đứng đó. Ngắm nhìn cậu ta.
Mái tóc đen chải gọn gàng và trang nhã, nhưng đôi mắt đỏ rực dưới hàng mi cong vút đó lại quyến rũ một cách lạ thường.
Chiếc cà vạt thắt lỏng dưới cổ áo trắng, để lộ một phần khuôn ngực. Dưới cổ áo đó, nàng có thể trông thấy những đường nét cơ thể săn chắc, được tôi luyện qua nhiều năm rèn luyện kiếm thuật. Nàng ngỡ ngàng trước thân thể đó, nó đã rắn chắc như vậy khi cậu chỉ mới là một thiếu niên trẻ tuổi.
Khuôn mặt cứng nhắc kia cho thấy cậu ta đang bồn chồn, nhưng ngay cả biểu cảm đó cũng có thể khiến cho người ta mê mệt.
Liệu đây có phải là cảm giác khi bạn bị ác quỷ quyến rũ… ?
Nếu khuôn mặt hút hồn đó nở một nụ cười rạng rỡ, Altair sẽ sẵn sàng cùng cậu ta tuyên thệ lời thề của người kỵ sĩ ngay.
Mãi chìm đắm trong những mơ mộng hão huyền, nàng không nhận ra cậu đã đi về phía tầng thượng tự lúc nào.
“Đợi đã…!”
Tiếng gọi lớn khiến cậu ngoảnh lại.
Thế nhưng, vào lúc đó, nàng lại quay ngoắt đi và cố né tránh ánh nhìn của cậu.
Tôi e là mình sẽ lại mất tập trung và quay sang ngắm nhìn cậu ta như vừa nãy mất thôi.
Lúc đó, cậu thấy thế nào?
Cuối cùng, một cú dội mạnh đã mang nàng thoát khỏi khung cảnh trong bức tranh.
Lại một lần nữa, nàng đứng giữa lối hành lang, dài vô tận.
Những khung hình treo dọc dãy hành lang im lặng một cách đáng sợ, và ánh sáng lờ mờ lại tiếp tục rọi đến bức tranh kế tiếp.
Nàng chậm rãi tiến về phía đó.
“Liệu anh có muốn tiếp tục đối đầu, ngay cả ở thế giới này? Đối với anh, tôi đã từng là một người như thế nào?”
Nàng thở dài, và không chần chừ thêm, nàng tiếp tục bước đến vị trí đang được chiếu sáng chói lọi.
Lần này, bức tranh chính là doanh trại được dựng lên trong thời chiến.
Thoạt đầu, tuy có hơi ngạc nhiên khi nhận thấy thời điểm ở bức tranh này lại khá xa so với những bức trước, nhưng ngay sau đó, nàng đã tiếp tục hóa thân vào thời điểm trong tranh. Trở lại quãng thời gian nàng làm chỉ huy của Quân đội Hoàng gia.
“Thưa Chỉ huy, bọn chúng đã trèo qua vách đá, hạ gục chuỗi tiếp tế của ta và sắp đuổi kịp chúng ta rồi!” Cấp dưới của nàng, một ông Nam tước già, la lên với vẻ mặt khiếp đảm.
“Thật nực cười! Chẳng phải ông bảo quân kỵ sĩ của chúng không thể vượt qua vách đá sát con sông lớn đó sao!”
“Thần thật sự không biết bọn chúng đã dùng cách nào.”
Nam tước đáp, ông vò đầu suy nghĩ trước khi tiếp tục.
“…Bá tước Estarrot có thể làm gì đó không? Gọi quái thú trên núi xuống giúp sức chẳng hạn, kẻ địch có vẻ vì sợ nên mới dùng đèn dầu để xua đuổi chúng.”
‘Nếu Bá tước đúng thực là quỷ dữ, cách đó xem ra cũng rất khả quan.’
Mặc dù mệnh lệnh chưa được đưa ra, nhưng mọi người đều biết điều gì đang sắp sửa kéo đến.
“Ngài Rochester, tôi sẽ gạt phăng bất kỳ nhận xét lỗ mãng nào của ông.”
Nghe Altair hạ giọng và cảnh báo, Nam tước Rochester chỉ biết cúi gằm khuôn mặt đỏ bừng của mình xuống.
Chẳng mảy may chú ý đến ông ta, bằng tông giọng điềm tĩnh, Ahin nói.
“Hãy thử xem, thử phương án đó xem.”
“Ý anh là sao…?”
“Như Nam tước nói, muông thú bị đèn dầu làm cho sợ và buộc phải trở về núi.
Đầu tiên, chúng ta cần tạm thời lập một tốp kỵ sĩ, chỉ huy sẽ điều động đơn vị này giám sát và tập trung vào từng hướng đi của đám muông thú. Một khi đã nắm rõ tình hình, đơn vị sẽ ra lệnh cho đội pháo binh lập tức tấn công …”
“Ai lại dám liều mình như thế chứ?!”
Nam tước Rochester kinh hoàng hét lên, khuôn mặt ông ta trông mới sợ sệt và uể oải làm sao, Bá tước Ahin chỉ biết phá lên cười.
“Chẳng phải đây là đề xuất của ông à.”
“À, à, ừ…Tôi chỉ nói thế thôi. Các Ngài biết đấy, quân kỵ sĩ là tài sản quý giá của Đế chế. Không thể để mất họ vì một kế hoạch liều lĩnh như vậy được.”
“Nếu không có phương án nào hay hơn, tốt hơn là ông nên im lặng và lắng nghe đi.”
“Chúng ta đã cử người đưa tin đi rồi, cùng lúc đó, ta sẽ đưa quân tiếp viện đến Mặt trận phía Tây.” “Sẽ không có quân tiếp viện đâu, anh còn không biết hay sao?” Ji đáp lại.
Sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy doanh trại.
Cuối cùng, người đầu tiên cất giọng là Altair, nàng đã đưa ra quyết định.
“Phương án này chỉ có thể thành công một khi quân chủ lực của bọn Gehen xuất hiện. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng không còn cách nào khác.
Bá tước Estarrot, anh sẽ chỉ huy đơn vị tạm thời…”
Altair đột nhiên ngẩng đầu lên và ngừng lại.
Môi Bá tước mím chặt, vẻ mặt anh vô hồn, nhưng nhìn vào cặp mắt đỏ đang chớp chớp đó, nàng thấy lòng mình như cháy rụi.
Con tim tôi thắt lại.
Cho dù đã tiếp xúc với đôi mắt hàng vạn lần, tôi vẫn không thể nào làm quen với chúng được.
Buồn cười là, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn không thể mặt đối mặt nhìn anh.
Không phải vì tôi sợ. Dẫu sao thì tôi cũng là chỉ huy của quân đội Hoàng gia, tôi phải giữ phẩm giá của mình. Nhưng điều ám ảnh nàng chính là ký ức về thiếu nữ Altair mười bảy tuổi chằm chằm nhìn anh với vẻ mặt thờ thẫn.
Như một thói quen, nàng hướng ánh mắt xuống tấm bản đồ rồi chỉ vào những vị trí trên đó.
“Sau đó toàn quyền chỉ huy sẽ giao cho anh… Số quân còn lại sẽ tập trung vào các chốt chặn và ngăn cản kế hoạch du kích của địch…”
‘Đây chính là lý do khiến anh nghĩ rằng tôi đã luôn khinh thường anh.’
Kìm nén đi cảm xúc, nàng trở về hành lang tăm tối.
Cho đến giờ, nàng chỉ mới xem qua ba bức tranh, nhưng lại cảm thấy sức lực cạn kiệt, như thể vừa được sống lại một lần nữa.
Thực ra nàng chỉ mới đi được vài bước, nhưng khi ngoảnh nhìn lại từng bước đi, tinh thần nàng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn về phía trước, cuối hành lang tưởng chừng như vô tận kia giờ đây bỗng xuất hiện một cánh cửa kim loại khổng lồ.
Phía trên cánh cửa treo một khung tranh thủ công, chạm khắc rất công phu, thường được thấy trong phòng khách của những gia đình quý tộc cũ.
Thử thách cuối cùng…
Trong đầu Altair xuất hiện hàng loạt ý nghĩ khi nàng bước thẳng đến và đứng trước khung tranh. Có vẻ thời điểm trong tranh cũng gần đây thôi, trông cảnh vật không giống những bức trước.
Nhưng, nàng sửng sốt và vô thức lùi một bước về sau.
Bức tranh hiện lên hình ảnh Ahin Estarrot với đôi cánh màu đỏ thẫm đang sải rộng, anh cầm đầu một lũ ác quỷ. Đối đầu với anh lại chính là Altair, chỉ huy của quân đội Hoàng gia.
‘Nó miêu tả những việc đã xảy ra sau sự phản bội của gia tộc Estarrot.’
[ Thiêu rụi ác quỷ. ]
Cuộc chiến dài đằng đẵng cuối cùng đã kết thúc. Hoàng đế trở nên mù quáng với những lời đồn đại, ông ra lệnh bắt giữ Ahin sau khi anh trở về từ tiền tuyến.
Và chính mệnh lệnh vô cớ đó đã khiến Ahin thức tỉnh con ác quỷ trong mình.
Trong cuộc chiến cuối cùng của mình, nàng phải bảo vệ hoàng đế khỏi sự mưu sát của một người bạn cũ, đó là một trận chiến hết sức tàn khốc và ác liệt.
Không những thế, hàng ngàn người nhập cư ồ ạt kéo đến trong nhiều năm liên tiếp, cộng với vô số những cuộc tấn công lớn nhỏ từ lũ quỷ dữ. Chưa kể, những tên lãnh đạo còn ra sức bóc lột và tham nhũng, tình thế không tài nào có thể cứu vãn được.
Chúng tôi không đấu tranh để đợi ngày chiến thắng, mà đích thực là ‘đợi xem khi nào thì bị đánh bại’.
Tuy vậy, nàng vẫn đành chiến đấu vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Dù chính nàng cũng có lý do riêng để làm vậy.
Nàng lặng lẽ nhắm mắt, cố kìm nén cảm giác nóng ran đang dâng lên từ cảm xúc mạnh mẽ đó.
Sau đó, nàng đáp lại mình.
‘Bây giờ, tôi có thể kết thúc tất cả mọi chuyện rồi…’
Nhìn lại cuộc đời của mình, tuy có những tiếc nuối, nhưng nàng đã nỗ lực hết mình để vượt qua.
Có rất nhiều khốn khó, gian nan và nhiều điều khác khiến nàng cảm thấy trống rỗng. Nàng thậm chí không còn cảm nhận được sức nóng khi nãy nữa.
‘Đã đến lúc tôi nhận được sự tha thứ.’
Nàng nắm chặt lấy tay nắm cửa bọc trong lớp vải nhung dày dặn. Đôi tay nàng run rẩy, nàng chầm chậm đẩy vào.
Khi cánh cửa nặng trịch hé mở, một luồng sáng chói lóa rọi vào mắt nàng.
Không chút do dự, Altair bước đi qua cánh cửa.
Gia đình (1)
Altair Chernobog đã rất đau khổ.
Khi chúng ta chết, ta sẽ đến địa ngục, nhưng tại sao địa ngục lại có mùi như bánh pudding sữa và bánh quy yến mạch thế này?
Tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái, nàng ngước nhìn những tia nắng ấm áp rọi qua tấm màn, như thể đang ngắm nhìn một sự lạ.
‘Nơi này giống hệt căn phòng mà cha đã tự tay trang trí cho tôi khi ông còn sống…’
Kể từ đó, mặc dù nhiều thập kỷ đã trôi qua, nhưng mọi thứ vẫn vẹn nguyên hệt như tôi nhớ được.
Trên trần nhà là bức họa con sư tử trắng đang rống lên, đó là biểu tượng của gia tộc Chernobog. Sàn nhà lót một tấm thảm thêu tay màu tím tuyệt đẹp.
Trên chiếc cột đầu giường, nàng trông thấy thanh gương nhỏ bé mà nàng từng rất nâng niu, đó là món quà từ cha nàng, Bá tước Chernobog.
Thật kỳ lạ.
Tại sao nàng lại nằm ở đây, trong căn phòng đầy ắp những kỷ niệm về người cha, khi ông qua đời, những kỉ niệm đó cũng đã bị vùi chôn theo mất.
Đang mải đắm chìm trong những hồi ức êm đẹp, bỗng có một cô hầu gái tóc nâu đẩy cửa bước vào.
“Tiểu thư, quản gia nói đã đến giờ ăn nhẹ rồi ạ.”
“Tiểu thư…?”
Nghe những từ ngữ đó, Altair cau mày và chỉnh đốn cô hầu gái bằng một tông giọng trầm.
“Thật là tệ hại. Dinh thự Chernobog là của ta. Khi ta bận xông pha nơi chiến trường, phép tắc ở đây đã loạn hết lên cả rồi.”
“Sao ạ? Tiểu thư, Người đang nói gì vậy?”
Người ngủ không ngon giấc à?
Cô hầu gái hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Chỉ đến lúc đó Altair mới nhận thấy có điều bất thường, và nàng nhìn xuống cơ thể mình.
Thật nhỏ nhắn…
Cả tay và chân nàng, mọi thứ như bị teo lại.
Những thớ cơ chắc nịch qua bao năm tôi luyện giờ đây trông thật yểu điệu và nhợt nhạt. Mái tóc màu bạch kim của nàng lúc nào cũng xõa đến ngang eo, giờ lại chỉ vừa chạm đến vai.
‘Đây là mơ sao…?’
Để chắc chắn, Altair vặn vẹo khắp cơ thể mình, nhưng ngay lập tức, cô hầu gái đã sợ hãi lao đến ngăn nàng lại.
“Tiểu thư đang làm gì thế! Nếu Người có mệnh hệ gì, chủ nhân sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.”
Cô giữ chặt lấy Altair, đôi mắt cô ngấn lệ. Có vẻ như cô hầu gái đã nhiều lần lâm vào tình cảnh này.
Ngay lúc đó, một lời hờn trách âm yếm vang lên khi Altair đang loay hoay không biết phải làm gì.
“Sao dậy muộn thế? Con lại quấy nhiễu các cô hầu gái đấy à?”
Trước cửa xuất hiện một người đàn ông đứng khoanh tay khoác áo choàng trắng.
“…Cha?”