Ác Quỷ - Chapter 3
Gia đình (2)
Đó là một quý ông lịch lãm với mái tóc màu bạch kim, hệt như tóc của nàng, ông có đôi mắt xanh trong vắt và khuôn mặt sắc nét như tượng tạc.
Mọi thứ. Từ đôi mày nhướng lên mỗi khi nàng bị mắng đến bờ môi cong cớn ra vẻ phòng thủ, thậm chí là đôi má lúm nhỏ đó. Đó chính là cha nàng, Rowan Chernobog.
Nhưng, chỉ có một vấn đề be bé thôi: ông đã qua đời 15 năm trước rồi.
Bàng hoàng, nàng lẩm bẩm rồi ngây ra nhìn người cha đang đứng trước mặt.
“Đây là ảo giác à? Hay là một bài kiểm tra khác của lũ quỷ dữ? Ahin Estarrot, anh đừng bảo là…”
“Tại sao con lại nhắc đến nhà Estarrot…”
Cảm thấy khó chịu, Rowan Chernobog nheo mắt trước lời nói của nàng.
Altair có thể dễ dàng đoán được tại sao cha lại phản ứng như vậy.
Chernobog, gia tộc đứng đầu giới quý tộc, và Estarrot, dòng dõi những vệ binh trung thành với hoàng tộc, từ thời tổ tiên, quan hệ của hai bên đã không mấy được êm đẹp.
Ở thời cha tôi, xung đột trở nên ác liệt nhất, may mắn là, mối thù truyền kiếp này xem ra đã dịu đi một chút khi tôi là Ahin trở thành những người thống lĩnh gia tộc.
‘Tôi cứ nghĩ cả hai gia tộc đã có thể sống tốt, nhưng rốt cuộc, anh lại ôm hận đến nỗi ra tay giết chết tôi.’
“Altair, mau trả lời cha.”
Bị Rowan thúc ép, nàng cố suy nghĩ bịa ra một lý do nào đó.
“Con có một giấc mơ về Ahin Estarrot.”
“Ahin Estarrot ư…”
Khuôn mặt Rowan lộ rõ vẻ bối rối.
Chỉ sau khi ông ta vội xua tay ra hiệu cho cô hầu gái đi ra ngoài, nàng mới nhận ra có điều không ổn.
Cái tên “Ahin Estarrot” hoàn toàn xa lạ cho đến khi mọi người biết về sự tồn tại của anh ta.
Bá tước Estarrot rất e ngại về việc cho cả thế giới biết đến con trai mình, thế nên ông đành tự tay giam hãm cậu trong tòa nhà phụ.
Đương nhiên, những đại quý tộc như Rowan đều biết đến sự tồn tại của Ahin cũng như những thông tin tối thiểu về cậu, như danh xưng hay ngoại hình.
Nhưng còn Altair, làm sao nàng có thể biết được, thế nên, lẽ ra Altair không nên biết đến cái tên Ahin Estarrot này.
Vậy mà, nàng lại mơ về cậu?
‘Ôi không…’
Altair khẽ thở dài khi nhận ra mình vừa mắc phải sai lầm lớn.
Rốt cuộc, chuyện này thật vô lý, cả cuộc trò chuyện với người cha đã khuất nữa, nàng biết phải xử trí thế nào đây.
“Có lẽ con không nên mơ mộng nữa. Con đã mơ thấy gia tộc Estarrot có một cậu con trai bị cho là ác quỷ.”
Nghe đến đó, Rowan Chernobog nghiến chặt răng, ông bế Altair lên và ôm chầm lấy cô con gái bé nhỏ.
Bất ngờ trước hành động của người cha, Altair vội vã la lên.
“Ôi, Cha. Con không-”
Nhưng ông mặc kệ.
“Đừng lo lắng nữa nhé, Altair của cha. Cha đảm bảo cậu ta sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của con nữa đâu.” Khi Rowan cuối cùng cũng buông nàng ra, một kỵ sĩ mặc áo giáp bước vào.
Anh ta thì thầm vài lời gì đó với cha tôi trước khi cúi đầu và nhanh chóng rời đi.
“Cha đã chuẩn bị xong rồi, toàn là những món khoái khẩu của con đấy.”
***
Dưới ánh mặt trời ấm áp, tấm khăn ca rô trải lên chiếc bàn gỗ tròn đặt trong dinh thự của ngài Công tước, giữa một khay đồ ngọt khổng lồ chất chồng nhiều thứ bánh, nàng bốc lên một miếng bánh quy.
Và nếu kết hợp miếng bánh này với một ngụm trà đen từ miền nam của vùng Busan, loại trà có màu hồng điều tinh tế, vị ngọt ngào của bánh quy sẽ nhẹ nhàng lan tỏa khắp khoang miệng.
Tôi đã bao giờ có những kí ức tươi đẹp như vậy chưa?
Sau khi bản thân trải qua quá nhiều chuyện, ngay cả những kỉ niệm đẹp đẽ như thế này cũng dường như biến mất.
‘Niềm vui.’
Là niềm vui đấy. Lần cuối tôi cảm nhận được niềm vui là khi nào?
Cho dù đây có phải là bài kiểm tra của lũ ma quỷ hay không, nàng đã quyết sẽ tận hưởng khoảnh khắc này, một cách trọn vẹn nhất.
“Altair, con thích món quà này chứ?”
Rowan dịu dàng hỏi.
Altair thoáng tự hỏi, đâu là “món quà” mà cha nàng đang nói đến, nhưng lại mau chóng quên đi và lầm bầm khi cố với tay bốc một chiếc bánh quy phủ đầy kem.
“Con thích tất cả mọi thứ cha làm cho con…”
“Thật không? Chúng không phải váy xòe hay búp bê, cha sợ là con sẽ không thích.”
“Khay bánh này cũng rất tuyệt vời mà. Con thích mọi món quà của cha.”
Trông thấy nàng gật gù và nhắm nghiền mắt, Rowan dịu dàng cúi xuống nhìn con, mắt ông mở to.
“Cảm ơn con, Altair.”
Đôi mắt ông trong veo, long lanh tựa sắc trời.
Ở kiếp trước, màu tím là màu sắc yêu thích của nàng, đó là màu của những đóa hoa tử đinh hương. Thêm nữa, cảm giác được sống lại trong những những ký ức tuổi thơ đầu tiên của nàng thật ấm áp và đặc biệt.
‘Khi tôi còn bé, tôi đã ước mình sở hữu đôi mắt giống cha.’
Altair lại vô thức chìm đắm trong dòng hồi tưởng. Rowan trầm ngâm quan sát nàng đã lâu, ông đột nhiên lên tiếng.
“Đôi khi cha mẹ không hay biết rằng con cái mình đã lớn lên đấy. Altair, trông con hệt như bà cụ non vây. Đang mải suy nghĩ chuyện gì à?”
“Con chỉ đang nghĩ về đôi mắt tuyệt đẹp của cha thôi mà.”
Tôi buột miệng thốt ra khi vẫn đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ.
Nét mặt của Rowan có chút thay đổi khi nghe thấy giọng điệu của nàng. Đó là giọng điệu mà một anh chàng thường dùng để tán tỉnh những cô gái.
“….Ừm. Được rồi.”
Trong sự im lặng ngại ngùng, nàng cố giữ vẻ bình thản bằng cách hồi tưởng về kiếp trước.
Nàng và cha thường hay nói về những chuyện gì nhỉ?
“Tình hình dạo gần đây xoay quanh vấn đề về những người nhập cư thế nào rồi ạ…?”
“Người nhập cư? Con đang nói về bọn người Gehen sao? Tạo sao con lại quan tâm đến bọn ngoại đạo tầm thường đó?”
Biểu cảm của Rowan càng lúc càng lộ rõ vẻ khó hiểu.
Chà… có nên tiếp tục không nhỉ?
Nàng không hề nhận ra, sau gần một thập kỷ oanh tạc nơi chiến trường, các kỹ năng giao tiếp của nàng đã hoàn toàn biến mất.
“Sao chúng ta không chuẩn bị trước một lực lượng đặc biệt để đối phó với chiến thuật của bọn chúng? Ví dụ như là, một đơn vị tiền tuyến có khả năng nhanh chóng cơ động về vị trí trung tâm…”
Ông gặng hỏi Altair với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc sau khi vội đặt tách trà xuống bàn.
“Altair. Con nghe những chuyện này từ đâu? Cả giọng điệu cứng nhắc quái quỷ buổi sáng nay là thế nào?”
Nàng im bặt.
Hic. Khi nàng nấc lên và nhồm nhoàm đầy một miệng bánh quy, Rowan thở dài thườn thượt, trán ông nhăn lại đau đớn.
“Ôi trời… sao con lại có thể thay đổi chóng mặt như vậy chỉ sau một đêm chứ? Xem ra tên khốn Estarrot đã làm gì trong giấc mơ của con rồi. Ta sẽ đích thân đến tìm Arsene.”
Arsene Estarrot hiện đang là trưởng tộc của nhà Estarrot.
Ông chính là cha của Ahin, người sẽ giam giữ con trai của mình trong căn nhà phụ suốt 15 trước khi cho cả mọi người biết đến sự tồn tại của cậu. Nhưng ông ta chưa từng hối hận, ông thà bỏ mặc còn hơn là phải đứng ra tranh cãi với Rowan để bảo vệ cậu.
Nghe vậy, Altair bật dậy và phản đối,
“Cha, không phải thế đâu. Tối qua đã đọc một quyển sách và con chỉ đang bắt chước theo lời của các kỵ sĩ và cách nói chuyện của cha thôi. Con đã dần quen với những từ ngữ đó…”
“Quyển sách nào thế?”
“…”
Những quyển sách cuối cùng mà nàng có thể nhớ được là sách về quân sự và sách hướng dẫn dành cho chỉ huy. Nàng nuốt nước bọt.
“Con không nhớ nữa, vì ngay khi xem xong thì con đã đốt mất rồi…”
“Tại sao con lại đốt quyển sách đó?”
“Con cảm thấy xấu hổ khi đọc một quyển sách như vậy.”
“Con không thích nó nhưng lại muốn bắt chước cách nói chuyện của cha?”
“Vâng. Là thế đấy ạ.”
Nàng nhanh nhảu trả lời, cố tỏ vẻ thơ ngây.
Nhưng trong lòng, nàng bồn chồn lo lắng…
‘Tôi nên làm gì đây? Nên làm gì trong tình huống này bây giờ?’
Mẹ của Altair đã qua đời khi nàng chỉ vừa lên tám, và năm năm sau, ở tuổi mười ba, nàng cũng mất đi cha của mình.
Kể từ đó, nàng phải một mình chống chọi và sinh tồn trong những cuộc cạnh tranh khốc liệt để dành lấy đặc ân.
Trong suốt thời gian đó, nàng giao tiếp với các gia tộc khác theo đúng lễ nghi kiểu cách, còn phải sáng suốt dùng đến một chút uy quyền để giữ quan hệ và sự quan tân từ giai cấp hạ lưu.
Đây cũng chính là lúc những ký ức về việc được cha mẹ nuông chiều và yêu thương dần phai mờ.
‘Một đứa con nít sẽ nói năng thế nào…’
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ.
‘Lần cuối tôi trò chuyện cùng trẻ con đã là bảy năm trước, trong một trại tị nạn…!’
Rowan nhìn con gái một tay đang vung vẩy chiếc thìa, tay còn lại đang bốc đường cho vào tách trà.
Cuối cùng, ông day day thái dương rồi lùi ra sau, như thể không cố gắng tra khảo cô con gái nữa.
“Thôi được rồi. Cha không ép con phải trả lời nữa… À mà, chẳng phải con từng nói muốn cha mời một thầy kiếm thuật về sao?”
Khi Rowan cuối cùng cũng chịu thay đổi chủ đề, Altair liền quay mặt ra gật đầu lia lịa, khuôn mặt nàng đỏ ửng.
“Vâng. Con rất muốn…học kiếm thuật.”
“Thật ra, cha đã chọn được một vài thầy kiếm thuật điêu luyện. Con cứ chọn người nào mà con thích.”
Dứt lời, Rowan đưa cho tôi xấp tài liệu kèm ảnh chân dung của của một vài kỵ sĩ.
Lai lịch và địa vị của bọn họ được trình bày rõ ràng và dễ đọc.
Altair cẩn thận xem xét thông tin của hơn mười ứng viên.
Có một vài cái tên đặt biệt thu hút sự chú ý của tôi, đó là những kỵ sĩ đã huấn luyện tôi kiếp trước.
[ Chris Steiner. Nữ
20 tuổi. Tập sự tại Sư đoàn số 2 của Phòng tuyến Thủ phủ.
Liechten Rodner. Nam
24 tuổi. Kỵ sĩ tại Sư đoàn số 1 của Phòng tuyến Thủ phủ. ]
‘Xem nào… có phải Steiner đã đến đây huấn luyện tôi trong bảy tháng và Rodner đã trụ được một năm?’
Nàng lắc đầu ngao ngán, nhớ lại khoảnh khắc vượt qua các giáo viên của mình.
‘Thật ra, cách này sẽ không giúp ích được gì. Nếu tôi có ý định đối đầu với Ehin Estarrot, như kiếp trước…’
Bất chợt, một ý tưởng tuyệt vời lóe lên trong đầu nàng.
Nàng ngước nhìn cha, đôi mắt nàng long lanh, đoạn thủ thỉ với ông,
“Cha, tại sao đích thân Bá tước Estarrot không thể huấn luyện cho con?” Cũng như cha nàng, Bá tước Estarrot đang chuẩn bị một chiến lược với quy mô lớn để đối phó với bọn quái vật cho năm sau, cũng chính là lúc cha qua đời và nàng lên nắm quyền thống lĩnh gia tộc Chernobog.
Nhưng chính sự thắng lợi của chiến dịch đó đã thay đổi cuộc đời tôi và sự bình yên của Đế chế.
Vào thời điểm đó, chúng tôi phải chiến đấu với con quái vật quyền lực và hùng mạnh nhất, khủng khiếp gấp nhiều lần so với con rồng đã tấn công Đế chế, và nếu Bá tước không kịp thời ngăn chặn, tất cả có lẽ đã diệt vong.
Người đàn ông tài giỏi và khôn khéo đó hiện vẫn đang còn sống.
Tim nàng đập liên hồi khi nghĩ đến viễn cảnh có thể so tài kiếm thuật với ông ta, mặc cho có bị yếu thể khi so tài với một người tầm cỡ như vậy.
Rowan trông thật bất lực và lo lắng khi đối mặt với cặp mắt trong veo đang chớp chớp mở to của cô con gái.
“…Không thể đâu con. Bá tước Estarrot sẽ không bao giờ đồng ý huấn luyện, tên khốn đó đã tẩy não con rồi sao.”
“Cha à. Không phải thế mà…”
“Altair. Hãy chọn một bậc thầy từ danh sách mà ta đưa cho con.”
Rowan chậm rãi nói bằng tông giọng trầm, ông lại đẩy xấp tài liệu về phía nàng. Nàng đành phải vâng lời cha thôi.
Thế là, nuốt đi tiếng thở dài, nàng nói.
“Con hiểu rồi…Con sẽ xem qua một lần nữa vậy.”
Liechten Rodner.
Không do dự nhiều, tôi chọn lấy người giỏi nhất trong danh sách.
Ở kiếp trước, chỉ sau hai năm khổ luyện nàng mới có thể đánh bại ông ta, nhưng bây giờ, Altair đã có khả năng và cơ hội để giúp Rodner nghỉ việc ngay ngày đầu đi làm.
Bằng cách này, tôi sẽ phải hạ gục từng người bọn họ thì cha mới có thể thấy được khả năng của tôi.
Nàng nghĩ thế, ra vẻ bất cần.