Âm Khí Liêu Nhân - Quỷ Phu Đêm Đến - Chương 26
– Thiển Nông! Bạch Tử Uyên nhìn thấy một màn trước mắt, sợ tới mức lớn tiếng hô, “Cẩn thận! ”
Ninh Mạch Thiển đã không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn đối phương há hốc mồm âm trầm khủng bố nhào tới, toàn bộ thân thể nhất thời ngã trên mặt đất, vây ở bản năng tự cứu mình, lấy tay đẩy đầu đối phương ra, hy vọng đối phương không nên cắn mình.
Đối phương khí lực rất lớn, chính mình dần dần không còn khí lực, cho rằng muốn chết trong tay quái vật khó coi như vậy, chỉ thấy Bạch Tử Uyên cầm lấy ghế gỗ hung hăng hướng đầu thi cốt ném xuống, ghế gỗ vỡ vụn, nhưng đối phương không có chút dấu vết bị thương nào, hắn không khỏi đứng tại chỗ.
Thi cốt xoay đầu một trăm tám mươi độ, lạnh lùng nhìn Bạch Tử Uyên, nhanh chóng đưa tay bóp cổ cậu, dùng sức ném nó sang một bên, hung hăng ngã xuống ghế gỗ, Bạch Tử Uyên đau đớn nằm trên mặt đất, cậu chưa bao giờ cứu được người phụ nữ chậm rãi quay đầu nhìn dưới thân.
“Mặc kệ ngươi là người quỷ, ăn ngươi, năng lực của ta nhất định có thể tăng trưởng gấp mấy lần.” Khóe miệng còn chưa thối rữa, nhìn thấy một con sâu màu trắng từ trong mắt nó trực tiếp chui vào trong miệng thối rữa.
Ninh Mạch Thiển sớm đã không còn khí lực, mím chặt khóe miệng lạnh lùng nhìn quái vật trước mắt, cô rất sợ hãi, sợ hãi muốn khóc, nhưng khóc không ra, tựa hồ những cảm giác này đã dần dần rời xa cô.
Thi cốt thấy đối phương đã buông tha giãy dụa, lấy tay đẩy đầu Ninh Mạch Thiển lộ ra cổ trắng như tuyết, hàm răng trắng nớt trong nháy mắt trở nên bén nhọn, hung hăng cắn xuống.
Máu nhất thời từ vết thương phun ra, ánh sáng mặt đất.
Bạch Tử Uyên thong thả giãy dụa đứng dậy, nhìn thấy một màn trước mắt này không khỏi lộ ra vẻ kinh hoảng, không chút suy nghĩ liền một lần nữa cầm lấy bình hoa bên cạnh bàn ném về phía hài cốt, hy vọng có thể ngăn cản đối phương.
Thi cốt cánh tay dài vung lên đem bình hoa trong tay Bạch Tử Uyên nhất thời đánh nát, khí lực rất lớn, làm cho hắn không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
– Nàng cũng không phải là đối thủ của ta, ngươi cho rằng ngươi một phàm nhân liền có thể giết được ta?!” Thi cốt chậm rãi từ trên người Ninh Mạch Thiển đứng lên, từng bước dù sao Bạch Tử Uyên, cười lạnh nói, “Vốn ngươi bảo ta gả vào Bạch gia, ta có thể để cho cả nhà các ngươi sống thêm vài ngày sau đó thoải mái chết đi, lại nhất định phải biến thành bộ dáng như bây giờ! ”
Bạch Tử Uyên nhìn Ninh Mạch Thiển nằm trên vũng máu, ánh mắt không khỏi tối sầm, hiện tại ngay cả Thiển Thiển cũng đã chết, còn có ai có thể cứu Bạch gia bọn họ? Lúc này không khỏi lộ ra một tia tuyệt vọng.
“Như vậy liền tuyệt vọng? Ồ, tôi vẫn chưa chơi đủ! “Thi cốt đi về phía Bạch Tử Uyên, thanh âm âm lãnh đến cực điểm.
Bạch Tử Uyên sợ tới mức hai chân không ngừng run rẩy, đi không được đường, trơ mắt nhìn đối phương từng bước từng bước tiếp cận mình, lúc này hắn chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, cảm giác tử vong cũng từng bước tới gần.
Ngay trong nháy mắt thi cốt muốn xuống tay với hắn, một thân ảnh nhanh chóng hiện lên, một giây sau gắt gao nắm lấy cổ tay thi cốt.
– Thiển Thiển, thì ra ngươi không chết a! Bạch Tử Uyên thấy Ninh Mạch Thiển lại một lần nữa cứu hắn, vui mừng khôn xiết hô to.
Thi cốt không nghĩ tới ngăn cản mình lại là nữ nhân bị mình cắn chết, vết máu trên mặt phải che đi vết bớt màu đỏ trên mặt nàng, đặc biệt là đôi mắt kia, màu đỏ diễm lệ lộ ra ánh sáng sắc bén, khí tức lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm trong nháy mắt tản mát ra, khí tức cường đại làm cho nó ngây ngẩn cả người.
-Ngươi, ngươi không phải đã chết sao?!”
Ninh Mạch Thiển không có trả lời câu hỏi của đối phương, một cước hung hăng đá vào bụng đối phương, thi cốt nhanh chóng hướng vách tường bay tới, thân thể va vào tường trong nháy mắt vách tường xé rách thành mạng nhện, theo vách tường trượt xuống.
_____zz______