Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 133
“Bá Kiều.” Đường Vũ Thụ giữ vai cô lại, “Cô Tô đã làm gì em rồi?”
“Cô ấy không đánh hay mắng cậu chứ?” Kiều Đình lo lắng hỏi.
“Cô ta nói sẽ đến nhà em thăm nhà. Nếu ba mẹ em phát hiện ra em hẹn hò với anh, họ chắc chắn sẽ bực mình.” Và anh cô nữa…
Cô không thể tưởng tượng nổi chuyện sẽ tệ đến mức nào.
Cô chắc chắn sẽ bị Nguỵ Bá Vân đánh cho ra bã.
“Tớ nên làm gì đây?” Kiều Đình hoang mang.
“Kiều Đình, nghĩ cách ngăn anh tớ về nhà.” Bá Kiều ra lệnh.
“Được.” Kiều Đình gật đầu.
“Ba tớ sẽ không về nhà cho đến bảy giờ. Người duy nhất còn lại là mẹ tớ… Bà ấy sẽ ở nhà chuẩn bị bữa tối, chúng ta phải tìm cách để bà ấy rời nhà.”
Cô sẽ đảm bảo Tô Quan Ninh không tìm thấy ai trong nhà cô.
Đường Vũ Thụ nghĩ ngợi rồi nói, “Vì cô ta tính thăm gia đình thì tôi cũng nên làm vậy.”
“Anh định làm gì?” Bá Kiều và Kiều Đình đều nhìn chằm chằm anh.
Đường Vũ Thụ lấy điện thoại ra nói, “Số điện thoại nhà em.”
Bá Kiều sửng sốt một lúc, rồi ngay lập tức biết anh muốn làm gì, cô vội vàng đọc số điện thoại nhà cô.
Đường Vũ Thụ gọi điện, ai đó bắt máy sau ba hồi chuông. Giọng của bà có gì đó tương tự với Bá Kiều nhưng anh có thể nghe ra tuổi tác trong giọng của bà.
“Xin chào, mẹ của Bá Kiều. Tôi là giáo viên của Bá Kiều. Bá Kiều yêu cầu bà đến trường bây giờ.”
“Bây giờ ư?” Mẹ Nguỵ lo lắng hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Đừng lo, không phải vấn đề nghiêm trọng, nhưng bà phải đến ngay bây giờ.”
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.” Mẹ Nguỵ ngay lập tức ngắt máy.
“Yeah!” Kiều Đình vui vẻ đập tay với Bá Kiều, “Cách này, chúng ta sẽ không phải lo về việc cô Tô gặp dì Nguỵ.”
“Nhưng anh sẽ nói gì với mẹ em lúc bà ấy đến?” Bá Kiều nhìn Đường Vũ Thụ.
“Em sẽ biết sau.”
“Ồ.” Anh thực sự thích tỏ ra bí ẩn. “Kiều Đình, nhanh lên và ngăn anh tớ lại. Tớ nhớ hình như anh ấy có hoạt động câu lạc bộ hôm nay. Cậu nên hỏi anh ấy để chắc rằng anh ấy vẫn đang ở trường… có lẽ mời anh ấy đi ăn tối.” Bá Kiều đơn giản nói, nhét tiền vào tay cô ấy rồi nói tiếp, “Đi xe taxi đi.”
“Được rồi, tớ đi ngay đây.” Mặt Kiều Đình có dòng chữ ‘nhiệm vụ phải đạt được.’ “Nhớ nói tớ phải làm gì sau đó nhé.”
“Được rồi, đi nhanh đi.” Bá Kiều giục.
Kiều Đình gọi Bá Vân ngay khi cô ấy bước đi.
“Bá Vân, bây giờ anh đang ở đâu? Anh đang trên đường à? Em muốn hôm nay đi ăn ngoài. Anh đi với em được không… Dì không ở nhà… Được rồi, được rồi, hãy gặp nhau ở trạm tàu điện ngầm… Được, tạm biệt.” Kiều Đình quay đầu và làm dấu ‘okay’ với Bá Kiều.
“Hãy về văn phòng trước đã.” Đường Vũ Thụ nói với Bá Kiều.
“Được.” Bá Kiều thở ra nhẹ nhõm. “Nhưng em không nghĩ Tô Quan Ninh sẽ từ bỏ như vậy.”
“Qua ngày đầu rồi tính.”
“Được.”
Bá Kiều đi cùng anh về văn phòng.