Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 143
Tô Quan Ninh vừa duyên dáng vừa dịu dàng, cộng thêm tính tình tốt, cô ta trông như một người phụ nữ điềm đạm và giỏi giang, nhìn vô cùng thuyết phục.
Cô ta khẽ mỉm cười chào mẹ Nguỵ.
“Bá Kiều có ở đây không?” Ngay cả giọng cô ta cũng nhẹ nhàng và không có tính công kích.
“Nó ở trong phòng mình.” Mẹ Nguỵ chỉ căn phòng. “Tôi sẽ nói con bé đi ra.” Mẹ Nguỵ quay đầu hét, “Nguỵ Bá Kiều, cô giáo của con tới rồi!”
“Chào cô.” Đứng cạnh ghế sofa, Bá Vân chào Tô Quan Ninh.
Giáo viên Quốc ngữ của Bá Vân vào năm 12 của anh là Tô Quan Ninh, hai người đã quen thuộc với nhau.
“Bá Vân, đã lâu không gặp. Trường Đại học A thế nào?”
“Cũng ổn.” Bá Vân gật đầu.
“Cô giáo, mời cô ngồi.”
Mẹ Nguỵ mời cô giáo ngồi xuống và pha cho cô một cốc trà lúa mạch.
“Xin cô thứ lỗi, Bá Kiều gặp chuyện gì ở trường vậy cô?” Mẹ Nguỵ lo lắng hỏi.
“Chuyện gì xảy ra với em?” Bá Kiều ra khỏi phòng mình và ngồi lên tay ghế mà mẹ Nguỵ đang ngồi.
“Mẹ không có hỏi con.” Mẹ Nguỵ vỗ đùi con gái.
“Vậy thì, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính.” Tô Quan Ninh ngồi thẳng dậy và khẽ nghiêng về phía mẹ Nguỵ. “Tôi không biết dạo gần đây mẹ Nguỵ có chú ý đến bài tập về nhà của Bá Kiều không?”
Bá Kiều khẽ nhíu mày, không hiểu ý Tô Quan Ninh là gì.
“Tôi chỉ xem xếp hạng theo tuần của con bé.”
“Thứ hạng mỗi tuần là sự tổng hợp các bài kiểm tra mỗi tuần,” Tô Quan Ninh nghiêm nghị nói, “Gần đây Bá Kiều đã trượt rất nhiều bài kiểm tra của em ấy.”
“Trượt?” Mẹ Nguỵ sửng sốt. “Nguỵ Bá Kiều, con giải thích cho mẹ vì sao điểm số của con lại trượt?”
“Sao con có thể trượt được?” Bá Kiều hét lên, “Con chưa bao giờ đạt thấp hơn 95 điểm trong môn Quốc ngữ.”
“Điểm Quốc ngữ quả thật rất tốt. Nhưng vấn đề nằm ở những môn khác.”
Tô Quan Ninh, người đã chuẩn bị từ lâu, lấy ra một danh sách điểm toán của các bài kiểm tra trong học kỳ này. Những bài trượt được đặc biệt khoanh tròn lại bằng bút đỏ.
“Con trượt bài kiểm tra toán?” Mẹ Nguỵ tức giận đánh lên đùi con gái bà, “Con đã hứa với mẹ sẽ đạt vị trí thứ ba trong xếp hạng. Sao con có thể nằm trong top ba được nếu con trượt bài kiểm tra chứ?”
“Con không phải… Dừng lại đi, tay mẹ không đau sao?” Bá Kiều né cú đánh của mẹ cô.
“Tâm mẹ con đau đây này!” Mẹ Nguỵ mắng.
“Tôi đã điều tra nguyên nhân điểm số của Bá Kiều sa sút.” Tô Quan Ninh nâng giọng để lôi kéo sự chú ý của mọi người về lại cô ta.
“Nguyên nhân là sao?”
Mẹ Nguỵ cắn câu theo ý Tô Quan Ninh muốn.
Tô Quan Ninh giả vờ tỏ ra thất vọng, lắc đầu rồi thở dài, “Bá Kiều và thầy dạy toán Đường Vũ Thụ có quan hệ với nhau. Một khi con gái rơi vào lưới tình, chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến việc học của em ấy. Hơn nữa, nhà trường không cho phép giáo viên và học sinh ở bên nhau. Tôi e rằng Bá Kiều sẽ bỏ học nên tôi mới tới đây nhắc mẹ Nguỵ để tâm đến con gái mình và không để em ấy lặp lại sai lầm này nữa.”
Điều Tô Quan Ninh nói có lý, không ai có thể thấy được sự ích kỷ của cô ta, ngoại trừ Bá Kiều.
“Chuyện đó không ảnh hưởng đến việc học của con. Điểm đó… điểm đó là do con cố ý trượt.”
“Ai mà lại cố ý trượt bài kiểm tra của mình?” Mẹ Nguỵ tức giận nói, “Hiệp định của chúng ta chấm dứt. Con không được phép hẹn hò với Đường Vũ Thụ.”
“Mẹ! Sao mẹ có thể không giữ lời mình!” Bá Kiều phàn nàn.
“Hiệp định của chúng ta dựa trên điều kiện là con sẽ cải thiện thứ hạng của mình, không phải thụt lùi. Con thích thầy Đường nhưng đã liên quan đến điểm kém thì mẹ sẽ không cho phép hẹn hò!”
Tô Quan Ninh ở bên cạnh nhìn hai mẹ con cãi nhau. Mục đích đã đạt được nên khoé môi cô ta nhếch lên đầy tự hào.
Bá Vân liếc nhìn nụ cười nơi khoé môi Tô Quan Ninh, hắn bước tới trước, cầm bảng điểm lên và nhìn từ đầu tới cuối.
“Đây là một bức thư tình.” Bá Vân lặng lẽ nói.