Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 159
Đường Vũ Thụ nâng tay lên chặn lại cú đấm rơi xuống. Gã đàn ông theo sau lợi dụng khoảng trống và định đá vào bụng anh. Đường Vũ Thụ muốn cúi người lách qua eo gã nhưng anh nghĩ đến Nguỵ Bá Kiều phía sau. Nếu anh né, người bị đá sẽ là Nguỵ Bá Kiều.
Thấy anh bị đánh, Nguỵ Bá Kiều liền lo lắng bật khóc.
“Đừng đánh! Dừng lại đi!”
Cô bực tức hét lên, cởi một chiếc giày ra và ném vào đầu gã đàn ông.
“Á!” Tên B hét lên đau đớn, gã tức tối vươn tay muốn kéo cô ra, Đường Vũ Thụ ngay lập tức đấm vào gã đàn ông già, buộc gã phải lùi lại.
“Đi tìm chỗ trốn đi.” Đường Vũ Thụ vừa đánh trả vừa bảo vệ cô.
Anh dẫn Nguỵ Bá Kiều đằng sau anh tới con hẻm mà đám đàn ông chạy ra. Anh nhớ con hẻm này có thể dẫn ra đường lớn.
“Chạy đi!” Anh đẩy Nguỵ Bá Kiều vào con hẻm, những nắm đấm không ngừng nghỉ rơi xuống người anh khi anh xao nhãng. Anh ngã xuống đất với một tiếng rên nghèn nghẹn nhưng vẫn không quên giục Bá Kiều, “Chạy đi!”
“Con ả đó sắp bỏ chạy!” Ai đó hét lên.
Nguỵ Bá Kiều kinh hãi khi nghe vậy.
“Đừng lo về cô ta.” Gã đàn ông kéo tên đang hét lên lại, “Chúng ta chỉ cần đánh cho tên này một trận.”
Nguỵ Bá Kiều biết mình vô dụng ở đây. Cô không biết đánh nhau, Đường Vũ Thụ bị đánh đến mấy lần vì bảo vệ cô. Điều cô cần làm là tìm kiếm sự giải cứu.
Nguỵ Bá Kiều nhanh chóng chạy đến đầu kia của con hẻm, khi cô lấy điện thoại ra để gọi 110, tiếng đám du côn chửi thề vang đến tai cô hết lần này đến lần khác.
Khi cảnh sát tới nơi thì có quá muộn không?
Cô cố nghĩ, thoát khỏi màn hình quay số, vào app Youku, nhanh chóng tìm tiếng còi cảnh sát và tăng âm lượng đến tối đa.
“Cảnh sát!” Cô thật sự hoảng loạn khi nghe thấy tiếng bọn du côn. “Chạy đi, cảnh sát tới rồi!”
Nguỵ Bá Kiều chú ý để chuyển động ở đầu kia con hẻm và chắc chắn rằng đám du côn đã bỏ trốn rồi mới vội chạy lại.
“Thầy ơi!” Cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay Đường Vũ Thụ.
“Ối!” Đường Vũ Thụ kêu lên đau đớn.
Nguỵ Bá Kiều vội bỏ tay ra và kiểm tra vẻ ngoài của anh.
Hai mắt anh sưng lên, khoé miệng anh đang chảy máu, tóc rối bời, anh trông cực kỳ nhếch nhác.
Nguỵ Bá Kiều ngay lập tức lấy ra khăn tay chùi máu trên mặt anh, nước mắt chảy thành dòng.
“Không sao đâu.” Đường Vũ Thụ lau đi nước mắt trên má cô, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Em sẽ gọi xe cứu thương!” Nguỵ Bá Kiều nhặt điện thoại lên, màn hình vẫn hiện tiếng còi.
“Em phản ứng nhanh lắm.” Đường Vũ Thụ tắt âm thanh ầm ĩ, “Em không cần phải gọi xe cứu thương đâu, chỉ cần gọi xe taxi.”
“Được.”
Nguỵ Bá Kiều đoán rằng anh nghĩ xe taxi sẽ nhanh hơn, nhưng cô không ngờ rằng khi ngồi vào xe, Đường Vũ Thụ không yêu cầu tài xế chở đến bệnh viện, mà lại đưa một địa chỉ cô đã quá quen thuộc.
Đó là nhà cô.