Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 167
“…Bây giờ chúng ta hãy chào mừng đại diện tân sinh viên lên phát biểu.”
Một cô gái xinh đẹp với thân hình mảnh mai và khuôn mặt như hoa dâm bụt nở rộ vào mùa hè bước lên sân khấu.
Tân sinh viên bên dưới sân khấu thì thầm với nhau.
“Nhan sắc của đại diện tân sinh viên đẹp quá nhỉ?”
“Đây đúng là hoa khôi mà.”
“May mà mình được nhận vào trường đại học A.”
“Tớ nghe nói cô ấy là em gái của thiên tài Bá Vân khoa Y đấy.”
“Anh trai và em gái. Hai người họ đều là học bá.”
“Vừa đẹp vừa thông minh, ông trời thật không công bằng!”
Bá Kiều đứng trước mic, nhìn một vòng những người đang thảo luận bên dưới, rồi mỉm cười. Nụ cười tươi tắn như hoa mê hoặc mọi chúng sinh.
Chân đám con trai suýt thì nhũn cả ra.
“Tôi là người đại diện cho tân sinh viên, Nguỵ Bá Kiều. Tôi chỉ có một câu muốn nói.” Bá Kiều dừng lại, sau khi thu hút được sự chú ý của mọi người, cô nói tiếp, “Phó Giáo sư của khoa Toán, Đường Vũ Thụ là người đàn ông của tôi. Không ai được phép câu dẫn thầy ấy!”
Cô chậm rãi lùi bước, cúi đầu và xuống khỏi sân khấu.
Khán giả im lặng trong chốc lát và rồi, như một trái bom hạt nhân, náo động đến kinh thiên động địa.
Bá Kiều khẽ khịt mũi, bỏ tiếng ồn ngoài tai và bước thẳng ra cửa sau.
Có một tiếng gõ nhẹ lên cửa, Đường Vũ Thụ không ngẩng đầu lên, “Mời vào.”
Một khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười như kẻ ăn trộm xuất hiện từ sau cánh cửa, đóng cửa mà không quên khoá lại, hai tay chắp sau lưng, cô ghé thăm văn phòng của Phó Giáo sư Đường Vũ Thụ.
“Anh có nhiều sách quá.” Ngón tay thon dài lướt qua kệ sách.
Tủ sách hai bên tường và trên bàn làm việc đều ngập tràn cả sách.
Ngay cả bàn cà phê phía trước bàn làm việc cũng chất đống sách liên quan đến toán.
Người đàn ông của cô đúng là tên mọt sách.
Đường Vũ Thụ chỉ khẽ nhếch khoé môi lên coi như đáp lại và tiếp tục gõ trên bàn phím.
Không cần phải chào hỏi đặc biệt gì vì đây là văn phòng của anh. Bá Kiều là người phụ nữ của anh, cũng như anh là người đàn ông của cô, không ai trong lĩnh vực của anh cần nhận được một lời chào đặc biệt cả.
Bá Kiều đang đi đằng sau anh thì đột ngột xoay ghế lại, trực tiếp ngồi vào lòng anh. Chiếc váy ngắn bị đẩy lên, quần lót lộ cả ra. Cô không hề xấu hổ, cánh tay như ngó sen vòng quanh cổ Đường Vũ Thụ.
Cô nói, “Anh đã nghe bài phát biểu sáng nay của em chưa?”
“Rồi.” Bàn tay to nắm lấy vòng eo thon.
“Em có nói đúng không?” Bá Kiều khẽ nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt nũng nịu.
“Ngắn gọn và xúc tích, rất tốt.”
Bá Kiều cười khúc khích.
“May là anh không khiển trách em.” Bá Kiều bĩu môi bất mãn. “Trưởng khoa cũng khiển trách em, nói rằng bài phát biểu của đại diện tân sinh viên nên nói lên một số tầm nhìn về tương lai, những kỳ vọng và những định kiến đó. Thầy ấy nói rất nhiều nhưng em chẳng buồn nhắc lại nữa.” Cô đảo mắt.
Đường Vũ Thụ chạm vào đầu cô, “Chuyện này sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.” Dù là cho anh hay cho cô, Bá Kiều sẽ cắt đuôi được rất nhiều hoa đào bằng chiêu này.
Nhà trường không quy định giáo viên và học sinh không được phép yêu nhau nhưng có thể sẽ kém đạo đức. Tuy nhiên, lời tuyên bố của Bá Kiều vào ngày đầu tiên vào đại học cũng tương đương với việc tuyên bố rằng tình yêu của họ không bắt đầu sau khi vào đại học nên không bị coi là mối quan hệ bất chính giữa thầy trò.
“Văn phòng của anh vẫn còn mùi sơn.” Bá Kiều nhăn chiếc mũi xinh xắn lại, hít hít như một con vật nhỏ.
Bởi vì sơn lại, tường đặc biệt có màu trắng.
“Anh sẽ mở cửa ra.”
Đường Vũ Thụ đứng dậy.
“Không.” Bá Kiều ngăn anh lại. “Em sẽ để lại mùi của mình ở đây.” Cô giơ tay lên và hét lên, “Đây là chỗ của tôi!”
“Động vật cũng làm chuyện này, kể cả chó và mèo…”
“Ngô!” Không để anh nói tiếp, cô hôn anh, lưỡi cô tìm đường vào trong miệng anh.