Đầu giờ chiều, ánh nắng nhẹ xuyên qua tán lá cây tạo thành những bóng râm lốm đốm hắt xuống mặt đường. Thời tiết tháng 7, tháng 8 vẫn rất nóng, Quý Vân Tư từ trên xe bước xuống, không thể không lấy tay che mắt mình lại. Hiếm khi thấy cô xõa tóc ra như bây giờ, gương mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng cùng với làn da trắng nõn như ngọc.
Chiếc váy trắng màu kem như lộ ra vầng hào quang dưới ánh mặt trời, dưới chân là đôi giày cao gót 7 phân, khẽ phát ra âm thanh lạch cạch trên nền đá cẩm thạch.
Cô nhấc chân bước vội đến trước cửa một phòng trọ rồi dừng lại, sau khi bấm mật mã, cánh cửa mở ra kèm theo tiếng bíp.
Trong phòng không có ai, cô bước vào trong căn bếp quen thuộc tìm đồ ăn khẽ gọi một tiếng: “Duệ ca?”
Không ai trả lời cô, cô bèn bước lên tầng hai.
Căn hộ cá nhân của Tiêu Duệ có hình thức giống căn biệt thự hai tầng thu nhỏ. Tầng 2 là nơi đặt phòng ngủ và phòng làm việc của anh ta. Lúc này, hẳn là anh ta đang chợp mắt nghỉ trưa hoặc đang làm việc.
Ba ngày trước cô vừa mới đính hôn với Tiêu Duệ, gia đình cùng bàn bạc đợi đến ngày cô tốt nghiệp sẽ thành hôn. Hai mươi tuổi kỳ thật vẫn còn rất nhỏ, yêu đương ba năm với Tiêu Duệ, anh ta vẫn luôn thủ tiết, cùng lắm cũng chỉ nắm tay, mẹ vẫn thường nói với cô, Tiêu Duệ là người có thể gửi gắm cả đời.
Chân cô vừa mới bước lên tầng hai, từ trong phòng ngủ đã truyền đến thanh âm kỳ quái, Quý Vân Tư lần theo âm thanh phát ra đi về hướng phòng ngủ của Tiêu Duệ.
“Ưm ~ ưm~ Duệ, nhanh chút!”
“Bảo bối, anh sẽ thỏa mãn em!”
Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ và thanh âm trầm khàn của người đàn ông từ trong phòng truyền ra ngoài, mặc dù hai giọng nói có chút khác với ngày thường, nhưng Quý Vân Tư vẫn có thể nhận ra đó là giọng của chị gái mình và Tiêu Duệ.
Chị gái cô và Tiêu Duệ ở trong phòng làm cái gì?
Quý Vân Tư không biết chính mình lấy đâu ra can đảm đẩy cánh cửa kia, hoặc là căn bản không cần cô đẩy cửa, hai người kia có lẽ do quá nóng vội mà không buồn đóng cửa lại, chỉ chạm nhẹ một cái là cửa đã mở.
Cảnh tượng trong phòng từ từ hiện ra trong mắt cô, Quý Vân Tư nhìn thấy hai bóng người quấn chặt lấy nhau trên giường, cô há hốc miệng nhưng không phát ra tiếng động, chỉ biết đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Mãi cho đến khi hai người kia kết thúc mới chú ý đến Quý Vân Tư đang đứng trước cửa. Người đàn ông nhanh chóng từ trên người cô gái đứng thẳng dậy, thân thể đầy những dấu vết mờ ám, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên tràn đầy sự kinh ngạc sau đó là nét bối rối, vội vàng mặc lại áo ngủ.
“Tư Tư, em nghe anh giải thích đã!”, Tiêu Duệ nhanh chóng chạy tới cửa, bắt lấy tay Quý Vân Tư.
Quý Vân Tư dùng sức gạt ra, “Đừng có chạm vào tôi! Giải thích? Tiêu Duệ anh muốn giải thích với tôi cái gì? Giải thích anh với Quý Hinh Nhã lên giường với nhau như thế nào sao? Giải thích các người không biết xấu hổ thế nào hả?”, trong đầu cô lúc này muốn dùng muôn vàn từ ngữ ghê tởm nhất để hình dung cho hành vi không biết xấu hổ của hai người họ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô lại cảm thấy vô cùng ghê tởm, chị gái và vị hôn phu của cô đã dính lấy nhau, cùng lên giường ngay trước mặt cô, dù có bất cứ lý do gì cô cũng không thể tha thứ cho bọn họ!
“Tư Tư, đừng nói khó nghe như vậy”, Quý Hinh Nhã sau khi mặc đồ chỉn chu lại liền từ trong phòng bước ra, cánh tay trắng nõn quấn lấy bắp tay Tiêu Duệ, mở miệng ra bình thản nói: “Nếu em đã thấy rồi thì bọn chị cũng không cần giấu em nữa, người mà Duệ muốn cưới là chị, đợi mấy ngày nữa anh ấy sẽ thông báo hủy hôn ước với gia đình, em biết sớm chút thì sẽ bớt đau buồn hơn, chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi!”
“Quý Hinh Nhã, chị còn không biết xấu hổ như vậy sao?”, trong đầu Quý Vân Tư bắt đầu thấy ong ong lên, cô không nghe cũng không thấy được điều gì nữa, trong mắt như phủ một tầng sương mù.