Cô cố ép buộc bản thân không được rơi nước mắt, nhưng trên thế gian này sao lại có loại người không biết xấu hổ đến như vậy, cướp vị hôn phu của em gái mà xem đó như lẽ đương nhiên, còn nói muốn tốt cho cô!
“Tư Tư, chị là chị em, em mở miệng ra nói chuyện thì nên tôn trọng chị chút!”, Quý Hinh Nhã thấy cô mở miệng ra là mắng chửi mình ngược lại liền lên mặt ngang ngược dạy đời.
“Em nghĩ là Duệ thực sự muốn kết hôn với em sao? Nếu như anh ấy thực sự thích em thì vì sao ba năm yêu đương chưa từng động vào em dù chỉ một chút? Ngay cả khi em nghĩ anh ấy thực sự yêu em nên mới không đòi hỏi chuyện đó thì chị với anh ấy đã ở trên chiếc giường kia lăn lộn vô số lần, không biết bao nhiêu ngày đêm rồi?”
“Im miệng! Em nói đủ chưa?”, Tiêu Duệ liền lớn tiếng quát ngắt lời Quý Hinh Nhã, sau khi trao cho Quý Hinh Nhã một cái nhìn đầy cảnh cáo, tầm mắt của anh ta mới dừng lại trên gương mặt trắng bệch của Quý Vân Tư.
“Tư Tư, anh chỉ xem em như em gái mình thôi, chuyện đính hôn là chủ ý của ông nội, anh không thể làm trái lời ông. Từ trước đến nay người anh yêu vẫn luôn là Hinh Nhã, vậy nên, xin em đừng nói những lời khó nghe như vậy, anh chỉ có thể nói với em một câu xin lỗi, rồi em sẽ tìm được người yêu thương em thôi!”
Lời Tiêu Duệ còn chưa nói xong, Quý Vân Tư đã nâng tay lên, muốn giáng một bạt tai vào mặt anh ta, nhưng còn chưa đánh xuống, Quý Hinh Nhã bỗng nhiên chắn trước người Tiêu Duệ.
Bang!
Tiếng bạt tai đánh vào mặt Quý Hinh Nhã, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta lập tức xuất hiện dấu tay màu hồng nhạt.
Quý Vân Tư kinh ngạc nhìn bàn tay của chính mình, trong lòng cô có chút khiếp sợ nhưng tuyệt đối không hối hận!
Kẻ phản bội chính là bọn họ, bản thân cô đánh cô ta chỉ là đang thay trời hành đạo thôi! Còn nói cái gì mà chủ ý của ông nội, tại sao trong ba năm qua anh ta không nói rõ với cô, trêu đùa cô suốt ba năm, sau khi đính hôn xong lại nói người mà anh ta yêu là chị gái cô!
Tiêu Duệ, Quý Hinh Nhã các người thực sự ép người quá đáng mà!
Quý Hinh Nhã ôm bên mặt sưng đỏ của mình, đôi mắt ngập nước, ghé sát vào lồng ngực rộng lớn của Tiêu Duệ, quay đầu lại phẫn uất nhìn về phía Quý Vân Tư: “Tư Tư, cái tát này xem như chị thiếu nợ em, nếu em còn làm loạn lên nữa thì đừng trách chị không nể mặt!”
“Haha… chị từng nể mặt tôi sao?”, nhìn thấy Tiêu Duệ ôm Quý Hinh Nhã trong lòng, Quý Vân Tư rốt cuộc cũng rơi nước mắt, “Nếu chị nể mặt tôi thì chị không nên qua lại với Tiêu Duệ, biến tôi thành con ngốc thế này! Chị gái ruột à, có người chị gái ruột thế này, tôi thà không có còn hơn!”
“Vân Tư!”, Tiêu Duệ thấy cô rời đi, vội vàng gọi một tiếng.
Người Quý Vân Tư lung lay như thể gục xuống bất kỳ lúc nào, bởi vậy bước chân của cô càng thêm phần thận trọng hơn: “Quý Hinh Nhã, Tiêu Duệ, tôi nguyền rủa hai người cả đời này cũng không được hạnh phúc! Nguyện rủa hai người đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế! Rồi sẽ có một ngày, tôi khiến các người biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”
“Vân Tư!”, cô vội vàng chạy ra ngoài, Tiêu Duệ lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, muốn đuổi theo nhưng lại bị Quý Hinh Nhã gắt gao ôm chặt.
“Em không cho phép anh đuổi theo! Nó đã nguyền rủa chúng ta vậy rồi thì dù có bị xe đâm chết cũng đáng đời!”, Quý Hinh Nhã không ngừng rơi nước mắt, đáng thương nói: “Em vì anh, ẩn nhẫn suốt ba năm qua, thật sự vất vả khổ sở nhường nào mà giờ anh còn muốn đuổi theo Vân Tư sao?”
“Duệ, đừng quên, người anh yêu là em! Không phải Quý Vân Tư!”, Quý Hinh Nhã gào lên.
Mà Quý Vân Tư chạy đến dưới cầu thang, giày cao gót dưới chân đã rơi mất một chiếc, cô cũng không màng, khập khiễng chạy ra bên ngoài.
Ánh mắt Tiêu Duệ dõi theo bóng người rời đi lẻ loi của Vân Tư, rồi lại nhìn người phụ nữ đáng thương trong ngực mình, chân khẽ động đậy nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.
Giữa Hinh Nhã và Vân Tư, anh ta bắt buộc phải chọn một người, nếu không cả ba sẽ mãi phải chịu tổn thương giày vò!