Sau khi chạy ra khỏi căn phòng trọ của Tiêu Duệ, Quý Vân Tư tiếp tục điên cuồng chạy về phía trước. Dù mặt đất có nóng rát, cô cũng chẳng buồn để tâm chút nào, so với nỗi đau trong lòng thì loại đau đớn này có là gì đâu?
Trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh hai người họ dây dưa với nhau, cái cảm giác ghê tởm khiến ngực cô truyền đến từng đợt đau nhói. Cô lau nước mắt trên mặt, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đập vào ngực một cách tuyệt vọng, xót xa.
Tại sao Tiêu Duệ có thể rũ sạch hết thảy tình cảm của hai người họ một cách dễ dàng như vậy, anh ta nói không yêu mình, vậy chẳng lẽ những điều anh ta làm cho mình đều là giả dối sao? Khi trời mưa, anh ta sẽ tự mình đến đón cô đi học, khi cô bị ốm lại đích thân đến chăm sóc cô, khi cô buồn tủi sẽ ở bên an ủi chở che…
Tất cả những điều đó, đều nhanh chóng hiện lên trước mắt cô.
Cô nghĩ đến Quý Hinh Nhã, nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn. Chị gái ruột và vị hôn phu của mình, tình chị em hơn hai mươi năm mà chị ta có thể nhẫn tâm qua lại với Tiêu Duệ trong suốt ba năm!
Là ba năm, không phải ba ngày!
Cô thấy mình từng bước rơi vào lưới tình ôn nhu mà Tiêu Duệ dệt lên, nhìn thấy cô và Tiêu Duệ đính hôn với nhau rồi thấy mình biến thành con ngốc đắm chìm trong chính cái hạnh phúc ảo tưởng kia.
Lừa đảo, đúng là hai kẻ lừa đảo.
Đầu cô giống như phát nổ, Quý Vân Tư liều mạng chạy về phía trước, không hề để ý thấy một chiếc xe đang chạy tới gần.
Chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc nhanh chóng lao tới, người đàn ông trong xe đau đầu xoa xoa thái dương, tầm mắt mờ mịt không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, đến khi tỉnh táo lại thì đã thấy một người phụ nữ mặc váy trắng lao nhanh đến phía trước xe của anh.
Chân anh liền đạp phanh lại, tiếng phanh chói tai vang lên, lốp xe tiếp tục trượt về phía trước do quán tính trên mặt đường.
Rốt cuộc cho đến khi dừng lại, Tiêu Thần mới đẩy cửa bước xuống xe, anh mặc một thân âu phục may cắt chỉnh tề, dáng người cao lớn đẹp như tạc tượng. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, đôi lông mày rậm, sống mũi cao, khóe môi hơi mím lại dường như mang theo cảm giác khó chịu.
Đôi giày da thủ công do một người thợ có tiếng ở Ý làm ra, đôi giày tùy ý giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh rõ ràng, anh bước tới trước xe khẽ cau mày khi nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên mặt đất.
“Vân Tư?”, giọng nói trầm thấp mang theo chút nghi hoặc thốt ra cái tên này, dường như đang xác nhận lại xem có đúng người đó không, anh chỉ mới gặp qua người phụ nữ này một lần, là trong buổi lễ thành hôn của Tiêu Duệ, cô cháu dâu nhỏ mới hai mươi tuổi.
Lúc này, người phụ nữ ấy không trang điểm đậm, sắc mặt còn tái nhợt, xem xét không thấy bị thương, anh liền bế người phụ nữ đang nằm dưới đất lên, lông mày của Tiêu Thần càng nhíu chặt hơn, nhưng anh vẫn bế cô lên xe, đặt cô ấy xuống ghế phụ rồi khởi động xe tiếp tục lái về phía trước.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một căn biệt thự, cửa biệt thự mở ra, Tiêu Thần bế Quý Vân Tư đang bất tỉnh nhân sự vào trong phòng.
“Cậu chủ, bác sĩ Lâm đang chờ ở trong”, một người làm lễ phép bước tới bẩm báo.
Tiêu Thần khẽ gật đầu, trực tiếp bế Quý Vân Tư lên tầng hai.
Trên tầng hai, Lâm Tuấn Sinh ý bảo Tiêu Thần đặt người xuống giường, cẩn thận kiểm tra một hồi rồi mới ngẩng đầu lên nói với Tiêu Thần: “Sợ hãi quá độ thôi, không có gì đáng ngại!”, sau khi dọn xong đồ đạc, anh ta như muốn trêu tức Tiêu Thần liền nói: “Hiếm khi thấy cậu bế một người phụ nữ đấy, nếu đã là bạn bè rồi thì có thể giới thiệu tôi biết thân phận cô gái này không?”
Người phụ nữ có thể để Tiêu Thần tự mình bế, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là ai, có thể kinh động đến cả Tiêu Thần?
Lâm Tuấn Sinh vô cùng tò mò, Tiêu Thần lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái sau đó phun ra ba chữ: “Cháu dâu nhỏ”.