Khi nghe thấy ba chữ này, Lâm Tuấn Sinh khẽ nở nụ cười nhạt: “Thì ra là cháu dâu nhỏ…”
“Ra ngoài!”, Tiêu Thần cũng không thèm liếc nhìn Lâm Tuấn Sinh một cái, mặt không chút thay đổi bèn nói.
Lâm Tuấn Sinh nhất thời bị khí thế của anh khiến cho sững sờ, toàn bộ những lời muốn nói đều nghẹn lại cổ họng, cuối cùng quên mất phải nói gì.
Cửa phòng rất nhanh đã được đóng lại, bên trong khôi phục trạng thái yên tĩnh, bộ đồ đang mặc do va chạm vừa rồi mà có chút nhàu nhĩ lại dính mồ hôi, Tiêu Thần liền lấy bộ đồ ngủ mới từ trong tủ ra, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo ngoài trên người xuống. Quý Vân Tư hẳn không tỉnh lại nhanh như vậy, anh cũng lười sang phòng khác thay đồ.
Anh cởi áo sơ mi đặt trên tủ trước đầu giường, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, Tiêu Thần sững lại một chút, mất tầm mấy giây đồng hồ anh mới cầm lấy điện thoại đang đặt bên bệ cửa sổ kia lên.
“Vân Tư, người Tiêu Duệ yêu là tao, là tao,…”
Đầu đau, đau đến kịch liệt.
Quý Vân Tư đột nhiên mở to mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê sang trọng, sau đó nhạy cảm phát hiện ra có một người đang đứng bên cạnh mình. Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, ánh mắt dừng lại trên nửa thân trần của người đàn ông, “Này, anh đang làm cái gì đấy?”
Quý Vân Tư hoảng sợ kéo chăn lên, gương mặt cũng trắng bệch ra, gắt gao túm chặt lấy một góc chăn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Não còn chưa kịp load, Quý Vân Tư tràn đầy đề phòng nhìn người đàn ông có khí chất phi phàm nho nhã trước mặt kia, đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán, so với vẻ hoảng loạn của cô thì anh lại rất bình tĩnh chỉ khẽ nở một nụ cười: “Vân Tư?”
“Sao anh biết tên tôi?”, giọng nói của anh ta rất dễ nghe, Quý Vân Tư cố gắng khắc chế tiếng hét chói tai của mình xuống, cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì cửa lại bỗng nhiên truyền đến tiếng mở khóa.
Quý Vân Tư theo bản năng liền di dời sự chú ý, ngay giây sau ở cửa xuất hiện một đôi nam nữ, biểu cảm của hai người họ tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Chú…”, Tiêu Duệ mở miệng nói chuyện, ánh mắt anh ta dừng lại trên nửa thân trần của Tiêu Thần rồi lại đến Quý Vân Tư đang lôi kéo chăn che kín người chỉ lộ đầu ra, tất cả lời nói đều nuốt xuống.
“Vân Tư, sao em lại ở chỗ này?”, Quý Hinh Nhã có chút không tin mở miệng hỏi, thanh âm có chút bén nhọn.
Đầu óc Quý Vân Tư cũng mơ màng không hiểu tình hình trước mắt là gì? Cô bị hãm hại chăng? Tiêu Duệ và Quý Hinh Nhã vì để giải trừ hôn ước nên mới câu kết với người đàn ông trước mặt này? Nhưng Tiêu Duệ gọi người đàn ông này là gì… chú? Anh là chú của Tiêu Duệ sao?
Đâm xe, hôn mê…
Não bộ cuối cùng cũng vận động được, Quý Vân Tư nhìn Tiêu Thần, dường như hiểu được điều gì đó.
Tiêu Thần đâm trúng cô, liền đưa cô đến biệt thự này, tuy rằng không biết vì sao anh lại cởi áo ngoài ra nhưng tình huống trước mắt không phải cơ hội tốt để cô trả thù sao?
Tiêu Duệ và chị gái cô qua lại với nhau thì cô sẽ ở cùng một chỗ với chú anh ta, cho anh ta một bất ngờ lớn!
“Vì sao tôi không thể ở chỗ này?”, Quý Vân Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Duệ và Quý Hinh Nhã, thu lấy hết thảy biểu cảm của họ vào trong mắt thầm nghĩ “Tôi không làm được vợ anh thì sẽ làm thím anh! Tôi muốn mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt anh, chọc cho anh tức chết!”
Quý Vân Tư liền từ trên giường đứng lên, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí tiến tới ôm lấy cổ Tiêu Thần, trực tiếp hôn lên khuôn mặt hờ hững lạnh lùng kia, sau khi hôn xong lại phát hiện Tiêu Thần căn bản không đáp lại mình, cô mới thấy có chút ngượng ngùng.
Tuy nhiên đứng trước mặt Tiêu Duệ và Quý Hinh Nhã, cô không còn sợ hãi chút nào, giống như một chiến binh không màng hết thảy, hơi ngẩng đầu lên, ghé sát vào mặt Tiêu Thần nói: “Không phải anh muốn tôi sao? Muốn tôi thì hợp tác với tôi đi”.