Cự ly đứng của hai người rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy được lỗ chân lông của đối phương, da dẻ của người đàn ông này rất đẹp, còn đẹp hơn phụ nữ, không có chút tỳ vết nào. Ánh mắt anh sâu thẳm như hố đen huyền bí, có thể hút hồn người nhìn vào trong bất cứ lúc nào.
Đối với Tiêu Thần này, cô không mấy ấn tượng, sản nghiệp nhà họ Tiêu lớn như vậy, nhà họ cũng có đến mười mấy người chú giống vậy, ai biết được người chú trước mặt này là ai? Nhưng dưới tình huống này, chỉ cần là chú của Tiêu Duệ là được rồi!
Quý Vân Tư thu hồi ánh mắt, cô nghiến răng lại tiến về phía trước.
Tiêu Thần bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy cô, thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại rồi lạnh lùng nói với Tiêu Duệ và Quý Hinh Nhã đang đứng trước cửa: “Trước khi vào phòng không biết gõ cửa sao? Quy củ Tiêu gia mấy người đều quên hết rồi hả?”, anh liếc nhìn Quý Hinh Nhã một cái, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét.
Tiêu Duệ đang cầm lấy tay Quý Hinh Nhã, ánh mắt lại liếc nhìn tư thế của chú mình và Quý Vân Tư. Trong lòng có cảm giác không nói lên lời, anh ta không cần Quý Vân Tư là một chuyện, nhưng Quý Vân Tư quay lưng liền leo lên giường chú anh ta thì lại là một chuyện khác!
Không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được, thứ vốn thuộc về mình giờ lại trong tay người khác!
Thời gian ba năm qua, anh ta yêu chiều Quý Vân Tư, Quý Vân Tư cũng toàn tâm toàn ý với anh ta, lựa chọn Quý Hinh Nhã từ bỏ Quý Vân Tư, anh ta vẫn luôn cho rằng Quý Vân Tư sẽ rất đau lòng, trong một khoảng thời gian ngắn không thể thích người khác được!
Còn hiện giờ thì sao?
Cô nằm trên giường chú anh ta, còn ở trước mặt anh ta hôn người đàn ông đó!
Thật đúng là người phụ nữ phóng đãng.
Trong ánh mắt toát lên lửa giận, Tiêu Duệ không chịu đi, Quý Hinh Nhã chán ghét nhìn thoáng qua Quý Vân Tư, đôi môi đỏ khẽ cong lên: “Tư Tư, giả vờ cũng giỏi nhỉ, thì ra đã sớm có niềm vui khác, còn ở trước mặt chúng tôi diễn luyến tiếc mối tình thắm thiết. Sớm biết người cô thích là chú Tiêu Duệ thì không phải việc hủy hôn đã xong rồi sao?”
Nghĩ đến mình phải chịu cái tát kia, trong lòng Quý Hinh Nhã lại tràn đầy oán hận, ba mẹ đều yêu thương em gái cô thì thôi đi, ngay cả ông cụ nhà họ Tiêu cũng ưu ái Quý Vân Tư hơn, nếu không phải ông cụ Tiêu cố chấp muốn Tiêu Duệ đính hôn cùng Vân Tư thì cô có cần phải âm thầm chịu đựng suốt ba năm qua không?
Quý Vân Tư có lý do gì để mắng cô ta? Lúc trước cô ta và Tiêu Duệ quen nhau, chính Vân Tư mới là người xen vào giữa bọn họ.
“Diễn sao? Quý Hinh Nhã? Nếu bàn về diễn xuất, tôi sao có thể sánh bằng chị, cảm giác leo lên giường vị hôn phu của em gái là như thế nào? Mỗi ngày nhìn thấy Tiêu Duệ đối tốt với tôi, có phải trong lòng chị cũng rất khó chịu phải không?”, Quý Vân Tư cười lạnh, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt lại.
“Mày!”, Quý Hinh Nhã bị nói trúng tim đen, tính xông lên đánh Quý Vân Tư.
“Tiêu Duệ! Quản cho tốt người của cháu đi!”, Tiêu Thần đột nhiên mở miệng nói, giọng nói như thể kết được một tầng băng.
Bị anh trao cho một cái nhìn đầy cảnh cáo, Tiêu Duệ liền bắt lấy tay Quý Hinh Nhã, kéo cô ta ra ngoài.
Quý Hinh Nhã tính gạt tay anh ta ra nhưng không thể, mãi đến khi ra đến bên ngoài mới tức giận vùng vẫy thoát khỏi. Cô ta tức giận rống lên: “Tiêu Duệ! Em ở trong mắt anh rốt cuộc là cái gì? Vân Tư làm nhục em như vậy, anh không nói giúp em một câu thì thôi đi, bây giờ còn lôi em ra ngoài khiến em mất mặt như vậy!”
Nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, gương mặt xinh đẹp của Quý Hinh Nhã vô cùng vặn vẹo khổ sở, cô ta không cam lòng, dựa vào cái gì mà Quý Vân Tư không cần làm gì cũng có hết thảy, mà cô ta dù có cố gắng thế nào cũng không được gì cả.
Từ nhỏ đến lớn, bỏi vì cô ta là chị nên cái gì cũng phải nhường cho Vân Tư.
Nhường đồ chơi, nhường quần áo, cuối cùng ngay cả Tiêu Duệ cũng phải nhường lại cho nó! Còn bản thân mình thì phải yêu đương vụng trộm, cô ta còn muốn đòi lại nhiều hơn những thứ đáng lẽ phải thuộc về mình từ chỗ Quý Vân Tư.