Con Gái Nuôi Của Công Tước - Chapter 1
Một đêm tối mưa gió cùng với những tia chớp đầy trời. Âm thanh sấm chớp vang dội trong khu rừng tối và đầy sương mù. Cùng với những âm thanh đó, một loạt tiếng bước chân không đều vọng lại từ đằng xa.
Một lúc sau, một người đàn ông xuất hiện từ bóng đêm của khu rừng. Ông ta mang trên mình một bộ giáp toàn thân. Mũ giáp che kín đầu chỉ để lộ khuôn mặt. Đó là một người đàn ông trung niên với dáng ngoài điển trai. Ông ta ghì thanh kiếm để kéo lê những bước chân loạng choạng. Cơ thể người đàn ông hoàn toàn mệt mỏi vì chạy trốn và máu từ những vết thương loang ra khắp áo giáp.
Người đàn ông tàn tạ này là Công tước Gerald Harrington, một trong những nhân vật có tiếng của Vương quốc Green. Ông ta gục ngã trên mặt đất do kiệt sức. Cơ thể Công tước bắt đầu run rẩy khi ông nhớ đến cuộc chạm trán tựa như cơn ác mộng trước đó. Tuy nhiên, ông may mắn giữ được mạng sống.
Công tước Gerald đi cùng với 24 chiến binh khi họ tiến vào Khu rừng thần bí. Khu rừng xanh đầy bí ẩn với giai thoại của riêng nó. Người dân của vương quốc gọi đó là khu rừng ăn thịt người. Mọi người đồn thổi rằng nếu ai lựa chọn đi vào khu rừng thì sẽ một đi không trở lại.
Khoảng thời gian trước, khu rừng là một trong những mỹ quan của Vương quốc Green. Tuy nhiên, vào mười năm trước, khu rừng đã bị quấy nhiễu bởi rất nhiều quỷ dữ và chúng biến khu rừng thành nơi bị nguyền rủa.
Giờ đây, khu rừng là một trong những khu vực chết chóc nhất mà không ai dám tiên phong tiến vào, kể cả các pháp sư.
Hai ngày trước. Bên trong dinh thự Công tước.
Công tước Gerald nhìn chằm chằm vào cô con gái xanh xao đang ngủ như một cái xác. Phu nhân Alysson, người vợ cả của ông luôn kề cạnh chăm sóc trong vài tháng qua sau khi con gái Sylvy của họ rơi vào trạng thái hôn mê mà không rõ nguyên do.
Gerald vừa là một người đàn ông nhưng cũng vừa là một người cha, trái tim ông vỡ tan từng mảnh và sự đau đớn về thể xác lẫn tinh thần khi không biết con gái còn sống hay đã mất khiến ông tuyệt vọng vô cùng.
Ông tiến gần lại và ôm lấy vợ từ phía sau.
“Ngài có nghĩ con bé sẽ tỉnh lại không?” Ông có thể lắng nghe giọng nói run rẩy của Alysson khi hỏi câu hỏi này.
“Ta sẽ không từ bỏ hi vọng và nàng cũng nên như vậy.” Ông trả lời.
Alysson cúi đầu nhưng nước mắt bà không ngừng rơi.
“Thưa Ngài, Quý bà Garcy đã cử một bác sĩ đến thăm khám cho con gái Ngài.”
Công tước đáp lời, “Để ông ta vào.”
Những chuyến thăm khám bệnh của rất nhiều bác sĩ từ khắp các nơi khác nhau trên vương quốc đã trở thành điều xảy ra thường ngày trong dinh thự của họ. Hiển nhiên, kể cả gia đình hoàng gia cũng gửi những bác sĩ giỏi nhất nhưng tất cả bọn họ đều chịu thua.
Một bác sĩ được cử đến bởi người vợ thứ hai của Công tước vòng qua chỗ ông và tiến đến chỗ Sylvy. Ông ta ngồi bên cạnh cô bé và bắt đầu tiến hành kiểm tra bắt mạch.
Công tước không trông đợi gì nhiều, vì vậy ông cho phép bác sĩ làm mọi thứ ông ta có thể.
Sau một hồi, vị bác sĩ thở dài và đưa ra chẩn đoán, “Triệu chứng này là của một loại bệnh cổ xưa.”
Khi vợ chồng Công tước nghe thấy điều này, mắt họ mở to và họ tiến lại gần vị bác sĩ.
“Ông biết loại bệnh này phải không?” Công tước hỏi.
“Tôi có thể nói rằng lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này và nó để lại cho tôi nhiều ấn tượng, vì vậy tôi tự tin về chẩn đoán của mình.”
“Thật sao, bác sĩ?” Alysson ngập trong nước mắt.
“Cũng có nghĩa là ông biết cách chữa bệnh?” Gerald thắc mắc với ánh mắt đầy hi vọng.
“À, điều này sẽ rất khó.” Vị bác sĩ lắc đầu trả lời.
“Làm ơn nói cho chúng tôi biết. Ta sắn sàng trả bất cứ giá nào.” Gerald cầu xin và giữ lấy đôi vai của vị bác sĩ.
Tiếng thở dài.
“Có một cách cứu chữa, thưa Ngài. Tuy nhiên, thành phần chính là một loại cây chỉ mọc trong Khu rừng thần bí.”
Khi họ nghe thấy Khu rừng thần bí, thì kể cả gương mặt của những người hầu bên trong căn phòng cũng cứng lại.
“Hãy nói với tôi phương pháp cứu chữa.”
“Ngài Công tước!” Alysson phản đối.
Nhưng Gerald phớt lờ vợ.
“Nó có tên là cây Arcan. Tất cả những gì tôi biết là nó tỏa ra ánh sáng màu vàng trong bóng tối.” Vị bác sĩ trả lời.
“Tốt. Ta sẽ tự mình lãnh đạo đội tìm kiếm.”
—-
Mặc dù có rất nhiều sự phản đối, Công tước vẫn dũng cảm tự thân tiên phong tìm kiếm. Thế nhưng cái đang chờ đợi họ là nỗi khiếp sợ kinh hoàng mà có lẽ họ sẽ không thể quên cho đến hết đời. Khi họ tiến đến giữa rừng, một bầy sói bao vây họ.
Những con quái vật này to bằng những con sư tử, và mắt chúng đỏ ngầu. Trước khi nhóm tìm kiếm có thể phản ứng lại, chúng đã tấn công mà không nhân nhượng. Họ đã thua trước sức mạnh áp đảo của bầy sói. Tất cả những người lính còn sống để bảo vệ Công tước khi họ chiến đấu tìm đường thoát, và bây giờ Công tước chỉ còn lại một mình trong tình trạng thảm khốc hiện tại.
Công tước cảm nhận được tất cả nỗi đau từ các vết thương, và mắt ông bắt đầu mờ dần. Giọng nói của vị bác sĩ vang vọng trong tâm trí khi ông cố gắng chiến đấu để giữ sự tỉnh táo.
Ông nhớ về Sylvy.
“Cha sẽ chết như thế này sao?”
Khi Công tước dần nhắm mắt lại, ông bất chợt nghe thấy một giọng nói du dương của một người phụ nữ vang vọng từ đâu đó.
“Thì ra đây là nơi xuất phát của mùi máu.”
Công tước đột nhiên cứng đờ lại. Ông cố gắng ngẩng đầu lên, và ở đó ông thấy dáng vẻ mờ ảo của một cố gái cách ông vài bước chân.
“Thật lòng thì tôi nên gọi ông là người dũng cảm hay ngu ngốc đây?”
Haruki
Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc nhé. ^^