Chương 10: Kẻ ăn bám, kẻ cơ hội
Bên cạnh tin tức trở về từ Khu rừng thần bí, việc Công tước nhận nuôi một cô gái cũng lan khắp thủ đô. Bản thân Công tước cũng là nhân vật có tiếng tại vương quốc, vì vậy bất cứ thông tin gì liên quan đến ông cũng đều trở thành chủ đề nóng hổi, đặc biệt với những kẻ ăn không ngồi rồi.
Hiện giờ Louise đang ở trong phòng ăn riêng của một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất của đất nước này. Đó là nhà hàng Myriad. Cô ngồi kế Heron sau khi cô bé chuyển về dạng người. Đứa trẻ yên lặng ngồi ăn tráng miệng mà chủ nhân đã gọi.
Gương mặt Louise được che phủ bởi một tấm rèm che mặt màu đỏ và chỉ có thể thấy đôi mắt xanh của cô. Cô xoa đầu đứa trẻ trong khi cô bé vẫn tiếp tục ăn no. Tuy nhiên, việc cô ấy đến nhà hàng được giữ bí mật với Công tước. Cô đang sống trong một dinh thự biệt lập vì thế mà không ai biết cô đang ở nơi nào.
Một trong những mục tiêu của lần mạo hiểm ra ngoài này là thu thập thông tin. Heron báo cho cô rằng Isabella – con gái thứ hai của gia đình Viscount có sở thích ghé thăm nhà hàng này. Louise nhắm mắt và lắng nghe từ chỗ ngồi của mình.
“Này, ngươi có nghe được gì chưa? Công tước Gerald mang một cô gái về dinh thự và nhận nuôi cô ta.”
“Ông ta thậm chí còn mong được diện kiến quốc vương để phê duyệt yêu cầu của ông ta. Như vậy không phải có chút bất thường sao?”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chậc! Đó là lí do vì sao ta không muốn nói chuyện với kẻ tối dạ như ngươi. Nếu ông ấy cần diện kiến người đứng đầu vương quốc thì có nghĩa là lần nhận nuôi này không thể hoàn thành theo thủ tục thông thường.”
Ai đó vừa khịt mũi vừa nói.
“Ai biết được, cô ta có thể là một trong những đứa con gái chết tiệt của Công tước và chỉ cần chứng minh là họ không có quan hệ máu mủ thôi.”
“Suỵt…! Bé bé cái mồm thôi. Ai đó có thể nghe thấy ngươi nói và ngươi có thể bị buộc tội phỉ báng Công tước. Ngươi muốn bị cắt lưỡi à?”
“Được rồi, xin lỗi,” giọng của những người khác nín hẳn lại.
Louise nhướng mày, “Tôi có thể nghe thấy cô nói gì đó,” cô thầm nghĩ. “Những kẻ này đúng là những kẻ vô công rỗi nghề.”
Một lúc sau, cô nghe thấy một giọng nói làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc nãy.
“Này, đó không phải là con gái thứ hai của gia đình Viscount đúng không? Ồ, cô ta đi với ai vậy? Cô ta còn có vệ binh với biểu tượng Công tước trên thanh gươm của họ. Thế thì có thể cô ta là con gái thứ hai của vợ thứ Công tước không?”
“Làm sao ngươi biết? Công tước có hai đứa con gái. À không, giờ là ba đứa, bao gồm cả con gái nuôi nữa.”
“Đồ ngu! Con gái vợ cả ông ấy đang bị bệnh thì làm sao có thể ra ngoài được? Sử dụng não đi chứ?”
Louise nghiêng đầu. Những người kia thật sự biết nhiều thứ. Cô không mong là thành viên gia đình Viscount lại đi cùng con gái vợ thứ của Công tước.
“Hmm… Nếu mình không nhầm thì tên cô ta là Anishina.” Louise nói trong khi xoa cằm.
Cô nhìn Heron và mỉm cười.
“Điều này không nằm trong báo cáo của ngươi.”
Heron khá bực bội và mím chặt đôi môi nhỏ.
“Em xin lỗi, thưa chủ nhân, Heron thật vô dụng.”
Louise xua tay. “Không sao cả.”
—
Chủ nhà hàng nhiệt tình chào đón Anishina và Isabella.
“Chào mừng các quý cô, Công nương Isabella và Công nương Anishina. Tôi đã chuẩn bị phòng ở tâng trên.
Hai cô gái gật đầu. Nhà hàng Myriad rất nổi tiếng ở thủ đô không chỉ vì đồ ăn ở đây. Nhà hàng này còn được biết đên với thái độ phục vụ với khách. Nhà hàng chỉ có một phương châm, nếu khách có tiền thì họ sẽ được đối xử tử tế.
Người hầu đứng sau họ cho ông chủ một khoản tiền tip khá lớn, ông ta nhận lấy với nụ cười rạng rỡ.
Họ ngồi trong căn phòng, nơi mà đám đông trong nhà hàng hướng thẳng vào họ. Không ngờ là phòng của họ lại kế phòng của Louise.
Isabella nhẹ nhàng ngồi xuống và bắt đầu tám chuyện về nước ép trái cây mà nhà hàng đã chuẩn bị cho họ.
“Chị nghe nói là em có thêm một người chị em.” Isabella mở đầu cuộc trò chuyện nhưng cũng có phần châm chọc trong giọng điệu.
Anishina cười nhếch mép, “Cha chỉ mang một cô gái về dinh thự vì sự thương hại. Thậm chí là mẹ em còn không thích cô ta, ghét còn nhiều hơn chúng ta nữa.”
“Em nói là chỉ có Công tước mới có thể gặp cô ta à.”
“Đúng vậy.”
“Đó là sự khác thường trong tính cách của cha em. Ông ấy luôn là một con người lạnh lùng, đặc biệt là với người ngoài. Ngay cả cha chị cũng xác nhận điều đó.”
“Gia đình của em cũng đồng ý với chị. Có thể là ngoại trừ vợ cả và con gái bà ta.” Anishina trả lời.
“Chị nghe là em gái em vẫn bị bệnh à? Đúng không? Mọi người nghĩ rằng Công tước có thể tìm được phương thuốc cứu chữa từ khu rừng nguyền rủa. Thế nên chị đoán là em gái em không gặp may rồi.”
“Em không quan tâm con nhỏ đó sống hay chết,” Anishina trả lời đầy nham hiểm.
“Vậy em định làm gì với cô gái ấy?” Isabella thay đổi chủ đề một cách có chủ ý.
“Không phải mẹ em muốn kéo cô ta ra khỏi vỏ bọc sao?”
Có một tia sáng lóe lên trong mắt Anishina khi cô trả lời.
“Đúng vậy, mẹ em đang lên kế hoạch đến thăm Dinh thự Mặt trăng. Bà ấy đảm bảo cuộc sống của con điếm đó sẽ không dễ dàng khi ở trong dinh thự này.”
“Nhưng em nói là Công tước đặc biệt dặn dò tất cả mọi người là không ai được phép đến Dinh thự Mặt trăng ngoại trừ ông ấy,” Isabella tò mò.
“Hừm! Cô ta không là cái gì cả ngoại trừ một kẻ ăn bám và cơ hội. Em không chắc là tại sao cha lại luôn bên cạnh cô ta. Nhưng cô ta vẫn chỉ là người ngoài; mẹ em chính là vợ của ông ấy. Chị có nghĩ là ông sẽ chọn cô ta thay thế mẹ em không?”
“Điều đó cũng dễ hiểu thôi,” Isabella đồng ý, “À mà chị hi vọng phu nhân Garcy sẽ thành công với việc dạy cho cô ta một bài học.”
Cả hai tiếp tục buôn chuyện trong khi “kẻ trục lợi kia” cũng như là “kẻ cơ hội” mà họ đang nói đến đang lắng nghe từ phòng bên.
Louise ngáp nhẹ.
“Mình thực sự buồn ngủ khi nghe họ tám chuyện.”
“Họ đang nói xấu chủ nhân.” Heron chỉ trích.
“Ta sẽ không chết ngay cả khi họ dành cả đời để nguyền rủa ta.” Cô bình tĩnh trả lời.
“Nhưng thưa chủ nhân, chẳng phải những gì cô ta nói không phải là sự thật hay sao? Người không phải là kẻ ăn bám.”
“Yên lặng nào!”
“Này, đó là hoa Chryssum mà hoàng tử Richard tặng chị phải không? Nó đẹp quá.” Anishina đột nhiên thốt lên khi nhìn vào vòng cổ của Isabella.
Louise vô thức chạm vào tai mình khi nghe họ nói, “Bây giờ thì họ đang nói thứ đáng nghe rồi đó.”
Isabella chạm vào mặt dây chuyền và ngẩng đầu đầy tự hào. Một bông hoa xinh đẹp có thể được chiêm ngưỡng trong mặt dây chuyền pha lê.
“Đúng vậy, nó thật lộng lẫy,” Isabella trả lời.
“Chị không sợ ai đó đánh cắp nó sao?”
Isabella cười.
“Chiếc vòng cổ xinh đẹp này được chị đeo để người khác có thể chiêm ngưỡng nó.” Isabella cười, “Và cha chị đã thuê pháp sư bảo vệ chị. Anh ta có thể đang quan sát chúng ta từ góc nào đó. Vì vậy chị không lo lắng về bất cứ thứ gì.”
Ở phòng khác, Louise vỗ nhẹ xuống bàn trong khi nghe họ nói và mỉm cười. Cô có thể cảm nhận pháp sư mà Isabella đang đề cập. Vậy mà lại trông cậy vào việc anh ta bảo vệ cô ta và báu vật đó.
“Thật ngây thơ.”
Louise đứng dậy và nhìn sang Heron trước khi ra hiệu cho cô bé.
“Ta xong việc ở đây rồi. Đi thôi.”
Cảm ơn bạn đã đọc.