Con Gái Nuôi Của Công Tước - Chapter 11
Chương 11: Những vị khách đến từ Vương quốc Dusk
Tại thủ đô Vương quốc Green, thành phố Eslanwood.
Hai thiếu niên đang rảo bước trên đường. Một người mặc áo dài tay màu tím giản dị với họa tiết chim ở viền áo kết hợp với quần đen và ủng đen. Anh ta sở hữu một mái tóc đỏ rực và đôi mắt nâu. Người thanh niên này khá điển trai, gương mặt mang một nụ cười đầy dịu dàng. Người còn lại mặc áo trắng đen cùng với quần xám và ủng đen. Người này thì lại có mái tóc và đôi mắt màu tím.
Người thanh niên thứ hai cũng điển trai không thua gì người kia nhưng lại toát lên sự bình tĩnh. Tuy nhiên, anh ta có một luồng khí lạnh băng tỏa ra xung quanh và không thấy nụ cười xuất hiện trên mặt.
Cả hai thu hút sự chú ý của người đi đường, đặc biệt là những cô gái thẹn thùng đỏ mặt khi nhìn thấy họ.
Người thanh niên áo tím vừa huýt sáo vừa quay sang người kia.
“Không phải tôi bảo anh là Vương quốc Green này là một nơi thú vị hay sao? Hãy nhìn những cô gái xinh đẹp kia xem,” anh ta nở nụ cười với từng cô gái mà mình bắt gặp khiến họ cúi đầu đỏ mặt.
Người còn lại lờ anh ta và tiếp tục bước đi.
“Tôi không đến đây để thư giãn. Tôi đến đây với mục đích chính là viếng thăm Công tước của vương quốc này. Cha muốn tôi chuyển lời mời cá nhân đến người bạn cũ của ông ấy.”
Thật ra người thanh niên thứ hai này là con của Hoàng tử Vương quốc Dusk, trong khi người còn lại là người thừa kế của Hầu tước Vương quốc Dusk, Lãnh chúa trẻ tuổi Roland Edwards.
“Ồ… và tôi cũng cảm nhận được rất nhiều pháp sư ở vùng này,” Roland nhận xét.
Những pháp sư rất được tôn trọng bởi hoàng tộc và quý tộc. Mỗi vương quốc ở lục địa này đều có học viện ma thuật riêng, nơi mà hoàng tộc, quý tộc và ngay cả dân thường cũng có thể được nhập học miễn là họ có tài năng. Tất cả họ đều có thể được xem như những ma pháp sư cấp cao. Hoàng tộc và quý tộc buộc phải nhập học tại học viện.
Bất thình linh, một cô gái bước ra từ bên phải đường. Cô đội một chiếc khăn trùm đầu mỏng màu xanh che kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc. Cô cũng mặc một chiếc đầm xanh nhạt với tay áo rộng. Bước bên cạnh cô là một bé gái nhỏ nhắn khoảng hai hoặc ba tuổi trông như một đứa trẻ mới tập đi. Cô bé có khuôn mặt dễ thương và một biểu cảm hết sức bình tĩnh.
Cả hai nhóm đều đi chung đường. Roland muốn trưng ra nụ cười chết người của mình nhưng anh ta không thể làm thế.
Cô gái bước qua mà không mảy may một ánh nhìn.
“Wow… lại một vẻ đẹp khác nữa.” Roland kêu lên.
“Làm sao mà cậu biết? Cô ta đội khăn trùm mà?” Drake trả lời với tông giọng ảm đạm không quan tâm.
“Đó là lí do vì sao tôi bảo là anh ít nhất cũng phải ra ngoài cùng tôi để thưởng thức cái đẹp. Tôi có thể biết được người phụ nữ có đẹp hay không chỉ bằng một ánh nhìn.” Gã trai cười toe toét.
“Không cần, cảm ơn.” Drake từ chối.
****
Louise dừng lại trước khu biệt lập. Cô cảm nhận được một luồng mana nhỏ xung quanh, cô ra hiệu cho Heron chuyển về dạng chim và vỗ cánh bay đi.
“Hai người họ… mình không thể tin được là lại đụng phải những pháp sư cấp cao tại vương quốc này,” cô nghĩ.
Xì.
“Ai thèm quan tâm? Mình cũng chả gặp lại họ lần nữa đâu.”
Cô bước đi tiếp và tan biến thành làn khí mỏng.
Khu vực phía Đông của dinh thự Công tước.
Công tước Gerald hiện đang ở khu vực tiếp khách và trò chuyện vui vẻ với hai thanh niên kia. Đương nhiên là hai người họ chính là những sứ giả đến từ Vương quốc Dusk, Hoàng thái tử Drake Crype và Lãnh chúa trẻ tuổi Roland Edwards.
Công tước cũng cho gọi hai người vợ và cả cậu con trai.
“Tôi xin lỗi vì không thể tiếp đón một cách tử tế hơn với Hoàng thái tử Drake.”
Anh ta mỉm cười với Công tước.
“Không sao đâu, ngài Công tước Gerald. Chúng tôi mới là những kẻ phải gửi lời xin lỗi vì chuyến ghé thăm đột ngột này mà không báo trước.”
Gerald xua tay, “Làm sao mà tôi có thể trách người bạn cũ của tôi khi mà tôi lại là kẻ quên mất sinh nhật ông ấy. Nếu hai người không đến đây thì có thể là tôi không nhớ nổi vì những chuyện quan trọng gần đây mà tôi cần phải thực sự để tâm.”
“Tôi nghe kể rằng Ngài đã tự mình tiến vào Khu rừng thần bí vì con gái thứ hai của Ngài, và Ngài sống sót thành công để quay về.” Roland thắc mắc trong sự tò mò.
“Ồ, điều đó hả? Tất cả là nhờ may mắn.” Gerald trả lời bình thường.
“Có phải sự thật là khu rừng bị nguyền rủa đó rất đáng sợ không?”
Công tước Gerald cười và trả lời, “Nếu Ngài không phải là pháp sư cấp cao, tôi sẽ khuyên Ngài đừng đi vào nếu không có sự chuẩn bị kĩ lưỡng. Những sinh vật trong đó có thể gửi Ngài sang thế giới bên kia lúc nào không hay.”
“Điều đó làm tôi nổi da gà,” Roland xoa cánh tay và mỉm cười, “Dù vậy tôi nghe bảo rằng Ngài không thể lấy được phương thuốc cứu chữa, thật là không may.”
Công tước nhún vai, “Cây Arcan là một thứ gì đó rất hiếm. Tôi không chắc đó có thật sự là phương thuốc cứu chữa hay không nữa.”
Khi bà Garcy nghe thấy điều này, mặt bà cứng lại, nhưng vẫn giữ được nụ cười e thẹn.
Hoàng tử Drake lấy thứ gì đó từ trong ví và đưa nó cho Gerald. Đây là thư mời hoàng gia.
“Ngài là một người bạn quan trọng với cha tôi, và ông ấy trông đợi sự có mặt của Ngài vào ngày đặc biệt ấy. Tôi hi vọng Ngài có thể chấp nhận yêu cầu của ông ấy.”
“Thật là thất lễ nếu tôi không tham dự khi Hoàng thái tử đây đã tận tay gửi tôi thiệp mời. Hãy chuyển lời đến người bạn cũ của tôi là ông ấy có thể yên tâm.”
Một trong những người hầu bất ngờ thông báo rằng con gái đầu tiên của Công tước, Anishina, đã trở về. Công tước gật đầu và để cô bé vào trò chuyện.
Khi tiến vào nơi tiếp khách, Anishina ngay lập tức nhận ra hai người thanh niên trẻ ngồi đối diện với gia đình. Cô thấy mẹ mình đang nhìn cô như thể đang gửi đến cô một tín hiệu gì đó. Cô bé cười và gật đầu. Anishina chào cha và nhìn sang hai thanh niên trẻ đẹp.
Công tước lên tiếng và giới thiệu con gái.
“Đây là một trong hai đứa con gái của tôi và là con gái đầu lòng, Anishina.”
Anishina nâng nhẹ vạt váy và cúi đầu chào khách. Cô nhìn thanh niên trẻ tuổi được giới thiệu là Hoàng thái tử của Vương quốc Dusk. Cô cố kiểm soát cảm xúc nhưng vẫn để lộ sự thẹn thùng. Cô tiến lại ngồi kế bên mẹ cô.
Drake cất tiếng.
“Cảm ơn sự hiếu khách của Ngài, thưa Công tước.”
Công tước cười mỉm.
“À, tôi cũng quên mất. Tôi phải gửi lời xin lỗi vì tất cả thành viên gia đình không thể tham gia bữa tối này.”
Hoàng thái tử chờ Công tước tiếp tục nói.
“Con gái thứ hai của tôi đang bị bệnh; bởi thế nên con bé không thể tham gia được và vợ cả tôi cần phải trông nom con bé.”
Drake gật đầu và thể hiện sự cảm thông.
“Cũng như…” Công tước tiếp lời, “Con gái nuôi của tôi không thể đến đây. Con bé có những vấn đề riêng phải giải quyết nên tôi e là…”
Hai thanh niên trẻ nhìn Công tước như thể đang thắc mắc một số vấn đề. Hoàng thái tử Drake biết rằng gia đình Công tước bao gồm hai người vợ, con trai, và hai người con gái, nhưng chưa bao giờ nghe về con gái nuôi.
“Tôi gần đây đã mang con bé về dinh thự này và nhận nuôi nó một cách hợp pháp, vì vậy tôi đoán là Hoàng thái tử đây chưa biết được tin này.”
Ông tiếp tục giải thích.
“Con bé có chút ‘tiếng ho vang lên’…, đặc biệt, vì thế mà con bé không thích gặp mặt người khác, và tôi là người duy nhất đến thăm con bé.”
Lãnh chúa trẻ Roland nhướng mày và cười.
“Ồ, Ngài có một cô con gái lập dị nhỉ, hehe… Thật đáng tiếc khi chúng tôi không thể diện kiến.”
Khuôn mặt của Công nương Anishina và Phu nhân Garcy tối lại. Cái gì vậy? Bà ta muốn một trong hai người thanh niên kia để ý con gái mình nhưng có vẻ không ai trong hai người họ chú ý tới cô bé. Bà ta lặng lẽ mím chặt môi, nguyền rủa Sylvy và con điếm giấu mặt sống ở khu vực phía Tây.
Sau khi nói chuyện vu vơ, những vị khách rời khỏi dinh thự Công tước. Tất cả thành viên gia đình đều ra tiễn những vị sứ giả một cách trịnh trọng.
Cảm ơn bạn đã đọc.