Chương 16: Lên đường đến vương quốc Dusk
Phu nhân Garcy ở yên trong dinh thự vài ngày sau khi sự cố đó xảy ra. Công tước đã trở về dinh thự được một lúc. Bà đoán chắc Công tước sẽ cấm túc và phạt bà thật nặng vì dám trái lệnh ông ấy, nhưng đằng này lại không có gì xảy ra.
Garcy cảm thấy khủng hoảng trong vài ngày qua. Sau khi trải qua những chuyện như thế, bà hiểu rằng cô gái trong dinh thự phía tây là một pháp sư. Cô ta có một vầng sáng không rõ bao quanh khiến mọi người cảm thấy rùng mình.
Bất cứ lúc nào khi chìm vào giấc ngủ, Garcy phải chịu đựng nỗi ám ảnh về Louise. Cái cách mà con khốn đó đặt áp lực và ném họ ra khỏi dinh thự Mặt Trăng vẫn còn hiện rõ trong kí ức.
Nhưng Garcy cảm thấy Công tước rất xem trọng cô ta, có vẻ như ông không dám chống lại cô. Vì vậy, Garcy gọi những người hầu đã đi cùng bà phải giữ kín miệng. Kale và Anishina rất lo lắng khi mẹ đổ bệnh và liên tục hỏi thăm về sức khỏe. Nhưng bà khẳng định với chúng là bà vẫn ổn.
Garcy cười đầy ác ý, đứng dậy khỏi ghế ngồi và tiến thằng về phía cửa. Bà ta lên kế hoạch đi thăm Công tước và báo cho ông về những gì bà ta chứng kiến. Garcy cũng nghi ngờ về việc Gerald đã biết mọi thứ. Bà dám chắc rằng con điên đó sẽ bị đá ra khỏi dinh thự này sớm nhất có thể.
—————
Tại phòng làm việc của Công tước.
Công tước Gerald đang xem lại những tài liệu gần đây đang chất đống trên bàn. Trong khi ông giữ trong tay cây bút lông ngỗng và ghi chép thứ gì đó thì ông nghe thấy một trong những người hầu thông báo rằng Phu nhân Garcy muốn gặp mặt.
“Cho nàng ấy vào.” Ông vừa trả lời vừa viết gì đó vào mảnh giấy.
Phu nhân Garcy tiến vào phòng làm việc và đối mặt với ông. Ông nhìn vợ mình và chờ Garcy lên tiếng.
“Công tước của em, Ngài không biết rằng Ngài đã mang thứ gì về dinh thự này đâu,” bà mở miệng để truyền tải ý đồ của mình.
Gerald nhướng mày, đặt bút xuống và tiếp tục lắng nghe.
“Cô gái mà Ngài mang về dinh thự hết sức nguy hiểm. Em đã đến thăm cô ta với thiện ý, nhưng cô gái đó, cô gái đó,” bà ta thở dài và tỏ ra lo lắng, “Em không biết Ngài đã nhặt được cô ta ở đâu nhưng vì là vợ Ngài nên em rất lo lắng về sự an nguy của mọi người ở đây.”
Garcy dừng lại một lúc rồi tiếp tục.
“Công tước, em muốn đề nghị Ngài trả cô ta về chỗ cũ.”
Gerald thản nhiên bốc lấy xấp tài liệu bên cạnh rồi bắt đầu cất tiếng nói sau một lúc im lặng.
“Nàng đã thăm cô ấy à?” Ông hỏi và ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Garcy, “Nhưng theo ta nhớ thì ta đã “đặc biệt” dặn dò mọi người rằng chỉ mình ta mới được đến dinh thự Mặt trăng. Không lẽ nàng đã quên lời ta rồi sao?”
Garcy lưỡng lự nhưng vẫn giữ bình tĩnh và trả lời.
“Em là một phần của dinh thự này. Em là vợ Ngài. Không phải em nên lo toang những thứ xung quanh sao?”
Gerald dựa vào ghế và dửng dưng nhìn bà ta.
“Thật ra nàng là vợ ta, là vợ thứ.” Ông nhấn mạnh ba chữ cuối. “Nhưng ta là người đứng đầu của dinh thự này. Vì vậy, bất cứ những gì ta nói ra đều là luật ở đây. Nàng đang bảo rằng những lời nói của ta chỉ là gió thoảng à?”
Gerald trở nên lạnh lùng hơn.
“Ta cũng nhớ rằng quyền quản lí dinh thự này là của Alysson, chứ không phải ai khác.”
Công tước khẳng định với Garcy mà không chút do dự. Garcy cứng người khi nghe thấy lời Công tước và mắt bà chuyển dần sang đỏ au. Bà kìm nén những lời muốn nói. Chồng bà vừa bảo bà chỉ là vợ hai và không là cái gì cả.
Garcy điều chỉnh nhịp thở để giữ bình tĩnh cảm xúc. Bà nghĩ rằng tới đó là hết nhưng Công tước Gerald lại nói thêm.
“Đừng nghĩ rằng ta không biết những gì nàng làm với con gái ta. Ta đã quá nhân từ khi không phạt nàng. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ tha cho nàng trong tương lai.” Ông xua tay, “Nếu không còn gì khác thì nàng ra ngoài đi.”
Garcy yên lặng trước khi quay bước rời đi.
“Và…” Công tước Gerald lên tiếng trước khi bà ta tiến tới cửa. “Những gì nàng thấy ở nơi đó, hãy quên tất cả đi và giả vờ như nàng chưa thấy thứ gì. Nếu hé nửa lời thì đừng trách ta vô tình. Đó là lời cảnh báo cuối cùng của ta.”
Garcy nắm chặt bàn tay trước khi trả lời, “Em hiểu rồi.”
***
Vài tuần sau. Gia đình Công tước lên đường đến vương quốc Dusk để tham dự bữa tối hoàng gia, chỉ ngoại trừ Garcy không đi. Chiếc xe ngựa đầu tiên chở hai mẹ con vợ cả, chiếc thứ hai chở hai đứa con của Garcy và chiếc cuối cùng thì…
“Ta nghĩ cô sẽ không đi?” Gerald nhướng mày nhìn Louise.
Louise ngáp ngắn ngáp dài trả lời Công tước.
“Tôi thay đổi suy nghĩ rồi.”
“Không phải cô sợ họ sẽ thấy cô sao? Ta nghĩ cô không thích những nơi đông người.”
“Không hẳn. Điều đó phụ thuộc vào đám đông. Và đây là lần đầu tiên tôi tham gia kiểu sự kiện như này.”
Louise thờ ơ.
“Tôi không thích bị làm phiền bởi gia đình Ngài, đặc biệt là thành viên gia đình vợ thứ của Ngài.”
Gerald thở dài. Ông định ngồi chung xe với vợ cả của mình nhưng khi nghe thấy Louise cũng tham gia thì ông quyết định chung xe với cô sau khi phải giải thích một cách ngắn gọn nhất cho Alysson.
Công tước đá mắt sang đứa trẻ từng ở trong cơ thể Sylvy, giờ nó đang ngồi im bên cạnh Louise. Cô pháp sư để ý thấy và lên tiếng thay cho đứa trẻ.
“Ngài cũng không cần phải lo về nó. Nó sẽ không gây phiền phức đâu. Tôi hứa đấy. Dù sao thì tôi đã đặt tên cho nó là Vendi.” Cô vỗ đầu đứa trẻ.
“Cô có sở thích giữ trẻ à,” Công tước nhận xét.
“Sẽ tốt hơn nếu là trẻ em thay vì người lớn cần phải chăm sóc.” Louise trả lời.
Cô thản nhiên ném cái thiết bị ghi hình cho Công tước trong khi họ nói chuyện.
“Đây là?”
“Một món quá từ tôi. Hãy nhận nó như một khoản phí nhỏ vì để tôi tá túc trong dinh thự của Ngài.”
Gerald thấy được những hình ảnh được ghi lại từ viên pha lê, và mặt ông biến sắc. Louise vuốt ve mái tóc của Vendi trong khi quan sát Công tước.
“Tôi biết Ngài đang ở thế tiến thoái lưỡng nan trong việc giải quyết với vợ thứ của Ngài. Vì thế tôi sẽ cho Ngài thứ đó để Ngài có thể có cách xử lí phù hợp nhất. Không phải tôi là người tháo vát sao?”
“Cô lấy nó ở đâu?” Công tước nghi ngờ hỏi.
“Từ cô gái pháp sư đội mũ trùm màu đỏ.”
“Làm thế nào mà cô có được nó?”
“Ngài chỉ cần nhận nó thôi. Tại sao Ngài lại có nhiều câu hỏi vậy?”
“Cô giết cô ta rồi sao?”
Louise nghiêng đầu trước khi hỏi.
“Ngài thấy tội nghiệp cho cô ta sao?”
Gerald lắc đầu, “Người đó gần như đã giết con gái ta. Tại sao ta phải cảm thương cho loại người đó chứ?”
Louise gật đầu hài lòng.
“Rất đúng,” cô giải thích thêm, “Cô gái pháp sư đó đã làm một số thứ vượt quá giới hạn. Cô ta đã chạm đến ngưỡng chịu đựng của tôi. Đó những thứ ít nhất tôi có thể làm.”
Gerald yên lặng hồi lâu rồi hỏi.
“Đứa trẻ kia, thực ra cô là ai?”
Louise cười một cách bí ẩn và trả lời. “Ngài sẽ hối hận nếu Ngài đối xử với tôi như một đứa trẻ. Tôi sẽ cho Ngài biết sớm thôi nhưng không phải bây giờ.”
Cô tiếp tục.
“Nhưng tôi sẽ không làm hại gia đình Ngài nếu đó là điều đang làm Ngài phiền lòng.”
Gerald yên lặng gật đầu. Xe ngựa của họ phải mất ba ngày hai đêm để đến được vương quốc Dusk.
Cảm ơn bạn đã đọc.