Chương 17: Xuất hiện công khai
Khi đến vương quốc Dusk, quý tộc nơi đây chào đón họ một cách nồng ấm. Thậm chí Hoàng thái tử Drake đích thân ra đón. Ngoại trừ Hoàng thái tử thì những người còn lại đều cúi đầu chào cùng với dàn đồng ca.
“Chào mừng đến với vương quốc Dusk, thưa Công tước Gerald Harrington.”
Công tước Gerald cười tử tế, quay sang Hoàng thái tử và cúi chào một cách đầy kính trọng.
“Cảm ơn Ngài vì đã xuất hiện để chào đón chúng tôi, thưa Hoàng tử.”
“Không, Công tước Gerald, chúng tôi mới là người nên cảm ơn vì Ngài đã đến đây.” Anh ta ấm áp trả lời.
Drake đưa mắt về sau lưng Công tước, nơi mà gia đình ông đang đứng.
“Để tôi giới thiệu với Ngài gia đình tôi. Đây là vợ cả của tôi, Alysson và con gái thứ hai Sylvy. Đây là con trai của vợ thứ, Kale và con gái đầu lòng của tôi, Anishina,” ông giải thích thêm, “Vợ thứ của tôi cảm thấy không khỏe nên cô ấy không thể tham gia được. Ngài đã gặp họ trong chuyến thăm gần đây nhất đến dinh thự của tôi ngoại trừ con gái Sylvy.” Công tước Gerald nói rõ.
Hoàng thái tử gật đầu.
“Và kia là con gái nuôi của Ngài nếu như tôi không nhầm.” Mắt Drake chuyển sang cỗ xe ngựa thứ ba.
Công tước ho nhẹ và định bào chữa thì cửa xe mở ra và Louise buông khăn trùm đầu xuống, chỉ để lộ đôi mắt xanh. Không chỉ Công tước mà cả những quý tộc và gia đình Hoàng thái tử cũng giật mình. Thậm chí Hoàng thái tử cũng hơi mất hứng vì mong thấy được mặt cô nhưng ngay lập tức anh đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Cô gái chậm rãi bước về phía họ, dừng lại bên cạnh Công tước và nhẹ nhàng cúi đầu.
“Kính chào Hoàng thái tử Drake. Tên tôi là Louise Von Royalle và gần đây thì tôi là con gái nuôi của Công tước Gerald Harrington.”
Chất giọng du dương của cô thu hút sự chú ý. Mặc dù cô gái đội khăn trùm nhưng chỉ với dáng vẻ thôi cũng có thể nói đây là một cô gái khá đẹp. Hoàng thái tử bất ngờ vì anh đã gặp cô gái này trước đây ở thành phố Eslanwood – thủ đô của vương quốc Green. Vì vậy anh nhận ra cô và cúi đầu chào.”
“Rất vui được gặp cô, quý cô Louise.”
——-
Các vị đại biểu được người hầu dẫn vào hành lang bữa tiệc. Mỗi người được sắp xếp một bàn ăn được thiết kế riêng. Và hiển nhiên thì gia đình Công tước được xếp một bàn ở khu vực VIP.
Bữa tiệc bắt đầu và có rất nhiều khách mời đến từ nhiều vương quốc khác. Hoàng gia của vương quốc Green cũng được mời. Thậm chí có một vài quý tộc bao gồm cả gia đình nhà Count. Khi gia đình Công tước đến, quý cô Isabella của gia đình nhà Count tiến tới chào hỏi Anishina.
Gerald và vợ ông Alysson để họ xã giao với những quý tộc cao quý khác. Và Gerald tận dụng cơ hội này để nói chuyện với bạn cũ. Thậm chí Kale lẫn vào những quý ông khác trong bữa tiệc và rời khỏi bàn sau khi xin phép Công tước.
Gerald tự tin là Louise có thể xử lí mọi tình huống, vì thế ông để Sylvy ngồi với cô.
“Anishina, sao em không giới thiệu với chị về cô gái đằng kia.” Isabella giật mình khi nhìn thấy Louise.
“Ồ…Là lỗi của em, đây cũng là lần đầu tiên em gặp mặt cô ta. Thậm chí ở dinh thự, chỉ có cha mới có thể gặp.” Anishina vừa nói vừa nhìn Louise và không che giấu thái độ không hài lòng với cô.
“Đó có phải là?” Isabella nghiêng đầu. “Nhưng cô ta ở trong dinh thự cũng một khoảng thời gian rồi. Vì thế không phải cô ta nên giới thiệu bản thân với toàn bộ thành viên gia đình từ lúc cô ta được nhận nuôi hay sao?”
Khi Sylvy nghe thấy điều đó, cô bé dám chắc rằng mặc dù tông giọng của Isabella khá nhẹ nhàng nhưng thực tế cô bé vẫn biết được họ đang nói về Louise. Vì vậy cô bé nhìn sang cô gái mà mình nợ cả mạng sống và chờ cô lên tiếng, nhưng Louise lại im lặng.
“Mẹ của em cũng đã đến thăm cô ta với thiện chí nhưng cha lại quở trách mẹ.” Anishina nói thêm, “Đó là lí do tại sao mà bà ấy không thể tham gia bữa tiệc này.”
“Ồ” Isabella nhướng mày và mồm chữ O mắt chữ A như thể bị sốc trước điều gì đó. Cô nhìn Louise với ánh mắt khinh thường.
Louise quay đầu sang Sylvy và hỏi. “Em có nghe họ nói gì không?”
Sylvy giật mình nhưng cô bé vẫn che giấu nụ cười trước khi trả lời.
“Không, em không nghe thấy.”
“Phải không nhỉ? Chắc do mình tưởng tượng ra. Em có muốn đi dạo cùng chị không hả em gái?” Lousie tử tế hỏi, “Chị cần hít thở một tí. Bầu không khí ở đây tệ quá.”
Louise đứng dậy rời đi. Sylvy gật đầu đồng ý và theo sau cô. Isabella và Anishina bị bỏ lại với sự giận dữ vì bị làm ngơ.
Sylvy yên lặng đi theo Louise. Họ rời khỏi bữa tiệc và đi dạo tới khu vực đài phun nước, nơi mà ít quý tộc lui tới. Louise dừng lại và đưa tay mình ra trước mặt cô bé.
“Tay em đâu,” cô nói.
Mặc dù ban đầu Sylvy hơi bối rối nhưng cô bé vẫn chìa tay ra. Cô bé đặt tay mình lên trên tay Louise.
“Tốt lắm. Có vẻ như cơ thể em hồi phục rất tốt nhỉ,” Louise khẳng định sau khi kiểm tra mạch Sylvy trong giây lát.
“Em vẫn chưa nói lời cảm ơn chị vì đã cứu mạng em. Cảm ơn chị rất nhiều.”
Louise xua tay trả lời, “Nó không phải cái gì to tát đâu. Đó là điều ít nhất mà chị có thể làm để ở lại dinh thự này,” cô nói thêm. “Em phải cảm ơn cha của em vì đã gặp được chị, nếu là người khác thì giờ em đã về thế giới bên kia được vài tháng rồi.”
Khuôn mặt Sylvy cứng lại khi nghe thấy.
“Chị xin lỗi vì làm em sợ. Chị hay có thói quen nói sự thật.”
Cô gái trẻ lắc đầu, “Không, những gì chị nói là sự thật.”
“Woah… nhìn xem ai ở đây thế này,” một giọng nói cắt ngang. Louise và Sylvy quay đầu về phía giọng nói phát ra. Nhưng có vẻ biết đó là ai nên Louise dửng dưng nhìn hắn.
Đó là người kế thừa Hầu tước của vương quốc Dusk, Lãnh chúa trẻ tuổi Roland.
“Tôi nghĩ chúng ta đã gặp nhau ở thành phố Eslanwood, quý cô của tôi.” Roland vừa nói vừa nhìn Louise và nở nụ cười rạng ngời với họ.
“Tôi đoán chúng ta đã gặp nhau mặc dù nó không phải là một cuộc gặp long trọng; dù sao thì chúng ta chỉ đi ngang qua nhau,” Louise trả lời bằng một tông giọng bình thường.
“Tên tôi là Roland Edwards. Tôi có thể hỏi tên của hai quý cô xinh đẹp đây không?”
Sylvy giới thiệu. “Tôi tên là Sylvy Harrington.”
Roland nhướng mày. “Harrington? Ồ, cô chắc chắn là con gái của Công tước Gerald Harrington mà chúng tôi đã không thể gặp mặt trong chuyến đi lần trước.”
Sylvy gật đầu đồng ý với suy đoán của Roland.
“Thế còn đây chắc là đứa con gái quái gở của Công tước.” Anh ta lược bớt chi tiết trong khi nhìn Louise.
“Louise Von Royalle, tôi là con gái nuôi của Công tước,” Louise cũng giới thiệu bản thân.
“Rất hân hạnh được gặp hai quý cô.” Roland cúi đầu chào xã giao.
“Không phải đây là Lãnh chúa trẻ tuồi Roland sao?” Một giọng nói khác vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Khi ba người họ quay đầu lại thì nhìn thấy một nhóm đàn ông bao gồm cả con trai Công tước Gerald – cậu Kale. Người đàn ông vừa lên tiếng là con trai của gia đình Count thuộc vương quốc Green, Wondon Dawnmanker, cùng với một vài kẻ thừa kế của các gia đình quý tộc khác. Họ đi cùng với một vài cô gái trẻ, có cả Isabella và Anishina.
Những vương quốc láng giềng của vương quốc Dusk khá thoáng, đặc biệt là là việc xã giao qua lại giữa các chàng trai và các cô gái trẻ tuổi.
“Đây chắc hẳn là con gái nhỏ Sylvy nếu tôi không lầm, còn đây là…” hắn ta kéo giọng trong khi nhìn vào Louise.
“Cô ấy là con gái nuôi của cha tôi.” Kale lên tiếng trả lời.
“Anh à, em đã bảo anh rồi, Isabella và em đang nói về cô ta với thái độ thân thiện nhưng cô ta làm ngơ bọn em. Bọn em thấy rất xấu hổ.” Anishina vừa nói vừa bĩu môi.
“Này, điều đó không tốt đâu quý cô của tôi. Lòng tốt nên được đáp lại bằng lòng tốt.”
Sylvy toang trả đũa thì Louise đưa tay ngăn lại.
“Thực ra thì lòng tốt nên được đáp lại bằng lòng tốt. Tôi hiểu rõ cái logic này. Đó là lí do tại sao tôi phớt lờ họ. Nhưng nếu định nghĩa lòng tốt của cậu là gây hấn với người khác thì đó là thứ logic sai lệch.”
“Cô!” Anishina hét lên, “Ngưng phun ra những thứ vô nghĩa và bịa đặt lại đi.”
“Tôi làm chuyện đó không tốt bằng cô đâu.” Louise đáp trả một cách bình tĩnh.
“Anishina, đủ rồi.” Kale trách mắng em gái mình.
“Nhưng anh ơi…”
“Anh nói là đủ rồi.” Kale nói với giọng đầy lạnh lùng.
Kale nhìn sang Louise, người chỉ để lộ đôi mắt xanh và cúi nhẹ người.
“Tôi thành thật xin lỗi vì những gì em gái tôi đã nói.”
Louise nở nụ cười tự mãn sau tấm khăn.
“Ổn thôi. Nhưng em gái của cậu nên xin lỗi chứ không phải cậu.”
“Tại sao tôi lại phải xin lỗi cô chứ?! Anh à, em không xin lỗi.”
“Tôi không ép buộc cô.” Louise nhún vai. “Nếu tôi bỏ qua cho cô.”
“Này, dừng lại ở đây thôi!” Anishina lại hét lên.
Mọi người có vè phấn khích. Giống như có một vở kịch hấp dẫn để xem. Nhưng Louise xoay lại và nhìn Anishina.
Anishina cảm thấy đầu gối run rẩy khi cô nhận lấy những ánh nhìn xung quanh. Cô ngồi sụp xuống đất.
“Còn gì nữa không?” Louise vừa hỏi vừa mỉm cười.
Anishina đột nhiên không cất thành lời và cảm thấy lạnh hết cả người. Louise quay người và bỏ đi cùng với Sylvy. Nhóm quý tộc rời đi mà không ai ý kiến gì về việc vừa xảy ra.
Cảm ơn bạn đã đọc.