Chương 18: Tự chuốc họa vào thân
Tại cung điện, vương quốc Dusk
Công tước Gerald đang ở trong phòng nghiên cứu cùng đức vua của vương quốc Dusk, vua Weyman. Họ đang thư thả nói chuyện thì một người hầu thông báo họ cần có mặt tại bữa tiệc tối để nó chính thức được bắt đầu.
Cả hai đứng dậy và hướng thẳng ra hành lang bữa tiệc. Hai người bạn già sánh vai rảo bước cùng nhau và nói về lần mạo hiểm vào Khu rừng thần bí của Công tước bởi vì vua Weyman rất tò mò về chuyến đi đó.
“Có rất nhiều quái thú sống ở khu rừng đó phải không?” Weyman gật gù khi nghe Công tước đề cập đến những con sói mà ông phải chiến đấu và những con rắn có cánh.
Ông tiếp tục.
“Dù cho ta có gửi cả một tiểu đoàn kị sĩ vào đó thì cũng chỉ là lãng phí mạng người mà không thu được thứ gì khác. Vì vậy nên ta sẽ không thể mạo hiểm như thế.”
“Ngài có thể nếu người của Ngài là các pháp sư.” Gerald đề nghị.
“Đúng vậy, ta biết ông là một người biết toan tính nhưng nếu không có pháp sư đi cùng khi ông tiến vào khu rừng đó thì có hơi…” đức vua khựng lại một lúc rồi nhìn Công tước.
“Tôi thật ngu ngốc.” Gerald kết thúc câu chuyện, sau đó thản nhiên nhún vai, “tôi biết, người nào đó đã nói về điều đó với tôi rồi.”
“Ahem. Ta nghe được là con gái đầu của ông, Sylvy, đã được cứu chữa có phải không?” Vua Weyman cố ý đổi chủ đề.
“Đúng, và tôi cảm thấy thực sự biết ơn.”
“Ồ, con bé đã được hứa hôn hay chưa? Điều này khá bất ngờ nhưng hiện ta đang tìm một cô gái phù hợp cho con trai ta.”
Công tước ho nhẹ.
“Mặc dù tôi không phiền về điều đó nhưng với tư cách là một người cha thì tôi vẫn cần thêm ít thời gian để gắn bó với con gái, thế nên…” Công tước Gerald trả lời.
Vua Weyman cười vui vẻ. “Ta biết là ông sẽ nói vậy. Ta đã thấy Sylvy vài lần và ta biết con gái ông rất dễ thương. Ta chỉ muốn tìm cho con mình một người vợ tốt. Mẹ thằng bé đã qua đời vì vậy thật là một lời đề nghị ích kỉ từ vị trí một người cha.”
Công tước Gerald gật đầu.
“Ồ, ta cũng nghe đồn là ông đã nhận nuôi một cô con gái. Con bé có ở đây không?” Ông tò mò hỏi.
Công tước Gerald dừng bước và trả lời nhanh, “Có.”
Khi họ tiến vào sảnh, các quý tộc và những người thuộc dòng dõi hoàng gia chào đón họ. Đức vua Weyman ngồi vào bàn cùng với Hoàng hậu. Công tước Gerald cũng về chỗ gia đình mình.
Louise và Sylvy ngồi cùng nhau trong khi cặp sinh đôi kia ngồi ở phía đối diện. Công tước và vợ ngồi ở vị trí trung tâm.
Vua Weyman đứng lên và thông báo, “Lời đầu tiên, ta xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các vị vì đã chấp nhận lời mời của ta. Một vài người trong các vị tới từ những vương quốc xa xôi và ta rất biết ơn về điều đó. Mọi người đều có mặt ở đây vì vậy chúng ta nên tận hưởng bữa tiệc tối nay. Ta muốn mọi người đưa ra các đề nghị về những gì mà chúng ta sẽ làm tối nay.”
Isabella đột nhiên đứng dậy, tiến vào giữ và cúi chào đức vua và gia đình ông.
“Ồ? Nếu ta không lầm thì cô chính là con dâu tương lai của đức vua vương quốc Green. Rất vui được gặp cô, quý cô Isabella.” Vua Weyman chào mừng cô.
“Cảm ơn tấm lòng của đức vua. Vì Ngài hỏi mọi người về các đề nghị nên Ngài nghĩ sao về một trận đấu sử dụng ma thuật?”
“Nghe cũng khá ổn nhưng ta không muốn bất kì ai bị thương.”
“Không không, thưa đức vua. Trận đấu này chỉ là giao hữu thôi. Tôi cũng không muốn làm đau người khác.”
Đức vua gật đầu đồng ý và hỏi, “Có vẻ như cô đã chọn sẵn trong đầu đối thủ là ai rồi nhỉ?”
Isabella gật đầu thừa nhận trước khi lên tiếng.
“Tôi nghe nói Công tước Gerald gần đây có nhận nuôi một cô con gái và rất nhiều quý tộc khá tò mò về cô ấy. Vì vậy tôi muốn thách đấu một trận đấu giao hữu.”
Cả vua Weyman và Công tước Gerald hướng sự chú ý vào Louise. Đức vua chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Louise vì tấm rèm che mặt. Công tước Gerald thoáng nghĩ.
“Có vẻ như mọi người đang kiếm chuyện với con bé.”
Các quý tộc đều đang nhìn về phía Louise. Thậm chí Anishina còn cười tự mãn và tận hưởng cái khoảnh khắc này. Mặt khác, Louise chẳng buồn nhìn mặt họ mà chỉ nhìn thẳng.
Isabella quay sang Louise với nụ cười tử tế và khuỵu thấp gối xuống.
“Tôi là Isabella Yander, con gái của Viscount Frey Yander đến từ vương quốc Green. Tôi hi vọng có thể thách đấu một cách hòa hữu với quý cô Louise đây.”
Cô ta có những suy nghĩ nham hiểm trong đầu, “Mặc dù ta không thể giết ngươi nhưng nó cũng không có nghĩa là ta không thể làm ngươi bị thương.”
“Ý cô sao, quý cô Louise?” Vua Weyman hỏi Louise.
Đám đông dường như đoán trước phản ứng của Louise nhưng Louise lại nói.
“Không. Tôi từ chối.”
Cả hội trường trầm xuống khi họ lắng nghe từng từ một được phát ra.
Đức vua Weyman cười to phá vỡ bầu không khí.
“Hahaha. Đây là lần đầu ta nghe một người từ chối một lời thách đấu như vậy.”
Isabella cũng bị sốc nhưng cố trấn án ngay lập tức và nói.
“Ồ, cho tôi xin lỗi quý cô Louise. Tôi không để ý là ma thuật của cô không cùng đẳng cấp với tôi. Tôi xin lỗi vì lời thách đấu đột ngột này.”
Isabella lên tiếng như thể đang giữ thể diện cho Louise. Nhưng thực tế thì cô ta đang cố nói với đám đông là Louise rất yếu. Công tước Gerald nhâm nhi ly trà trong khi suy nghĩ.
“Cô gái này đang tự đào mồ chôn mình rồi.”
Louise cười thầm.
“Ồ, đừng hiểu sai ý tôi. Không phải là tôi không thể đấu với cô mà tôi thậm chí còn không biết lí do gì phải đấu với cô. Điều đó không phải thật lãng phí ma lực của tôi sao?”
Mặc dù Isabella tức điên lên nhưng vẫn phải cười nói với Louise.
“Nếu vậy thì sao không biến nó trở thành một kèo cá cược đi? Cô có thể lấy bất cứ thứ gì từ tôi. Nếu cô thắng, cô sẽ có được nó.”
Đôi mắt Louise sau tấm màn che mặt để lộ sự đắc ý.
“Nếu vậy thì tôi muốn lấy chiếc vòng cổ của cô thì sao? Nó được làm từ những vật liệu khá tốt nếu như tôi không nhầm.”
Khuôn mặt Isabella cứng lại. Không chỉ cô mà các quý tộc khác cũng nhận thức được nguồn gốc của chiếc vòng cổ đó, và con nhỏ mặt dày này đang đứng trước mặt họ để yêu cầu vật đó để cược cho cuộc đấu.
Anishina không thể để nó bị lấy đi, cô đứng dậy khỏi ghế và hét lên.
“Chiếc vòng cổ đó được tặng cho chị Isabella bởi không ai khác chính là Hoàng tử Roland của vương quốc Green. Tất cả quý tộc cũng đều biết rõ điều đó. Vì vậy đừng làm khó Isabella.”
“Ồ, vậy hả? Lỗi của tôi. Tôi không biết điều đó.” Louise giả ngơ khi nghe Anishina.
Cô nói thêm.
“Thế thì hãy quên trận đấu này đi. Tôi không hứng thú với nó.”
Isabella đang cố giữ bình tĩnh mặc dù cô cảm thấy cực kì xấu hổ. Đột nhiên trong đám đông có một giọng nam vang lên.
“Hãy đặt cược nó đi.” Đó không phải ai khác chính là Hoàng tử Roland của vương quốc Green.
Isabella nhìn Hoàng tử nhưng vẫn cảm thấy tức giận. Mặt khác, Hoàng tử mỉm cười với cô như thể họ chỉ đang tham dự tiệc tối. Louise đảo mắt nhìn chiếc vòng cổ.
“Nhưng… “
“Nó ổn thôi.” Hoàng tử ngắt lời Isabella, “Người chiến thắng sẽ lấy được thứ giá trị.”
Con gái gia đình Viscount phụng phịu hai má. “Tốt thôi. Nhưng nếu tôi thắng, cô sẽ phải tháo rèm che mặt trước mọi người.”
Isabella tin rằng cô gái trước mặt chỉ cố tỏ ra bí ẩn. Tuy nhiên, cô cũng cảm giác đằng sau tấm rèm mỏng đó là một con vịt ngu ngốc, và cô muốn vạch mặt cô ta trước đám đông.
“Được thôi.” Louise sẵn sàng đồng ý.
Vua Weyman nhìn Công tước như muốn hỏi, “Ổn không vậy?” Nhưng ông thấy bạn mình thản nhiên.
“Để ngươi chờ rồi,” Isabella thầm nghĩ.
Con khốn ngu ngốc trong suy nghĩ của Isabella đứng dậy khỏi ghế và cười mỉm.
“Bắt đầu thôi.”
Cảm ơn bạn đã đọc.