Chương 2: Thỏa thuận
Cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống cuốn trôi đi lớp sương mù phủ quanh cánh rừng.
Cuối cùng, dáng người mờ ảo ban đầu dần hiện rõ. Ngay lúc này, Gerald có thể xác định đó là một cô gái tầm mười lăm tuổi. Mái tóc đen như màn đêm của cô được tết kiểu Pháp. Sự xuất hiện của cô như một nguồn sáng đối lập hoàn toàn với bóng tối của khu rừng. Sự xuất hiện ấy giống như ánh sáng đèn chỉ thắp sáng cho mỗi cô vậy.
Gương mặt cô xinh như búp bê sứ cùng với đôi mắt xanh to tròn và hàng mi dài. Cô gái có lông mày thẳng nhưng sẫm màu. Một chiếc mũi cao và đôi môi trái tim trên một khuôn mặt e thẹn. Cô mặc một chiếc váy dài trắng tinh với ống tay rộng phủ hết cánh tay. Vẻ đẹp của cô có thể được xếp vào một trong những tuyệt sắc mĩ nhân.
Tuy nhiên, cô gái này mang lại cho Công tước một cảm giác lo lắng. Trước hết, đây là Khu rừng bí ẩn. Sao lại có một cô gái trẻ trên thế giới sống ở nơi này cơ chứ? Hơn nữa, mặc dù trời mưa như trút nước nhưng những giọt mưa rơi không làm ướt vào cô gái này. Dường như có một cái khiên bảo vệ cô khỏi nước mưa. Cô ta tiến lên phía trước và dừng lại trước Công tước vài mét trước khi cất giọng lần nữa.
“Quý ông, có vẻ như ông đã chịu đựng rất nhiều nhỉ?”
Công tước Gerald cảm thấy khó chịu vì những vết thương. Cổ ông bắt đầu mỏi vì ngước nhìn cô gái. Ông bất giác nghĩ rằng cô gái trẻ đẹp này là một trong những kẻ sử dụng sự quyến rũ của mình để dụ dỗ đàn ông và sau đó mang họ đến cho những con quái vật ghê tớm ăn thịt.
Khi suy nghĩ ấy thoáng qua đầu, một nỗi sợ hãi vô hình xuất hiện trên mặt ông. Công tước đã trải qua biết bao cuộc chiến nhưng ông chỉ chiến đấu với con người chứ không phải quái vật. Đánh nhau với quái vật là công việc của pháp sư vì họ có thể sử dụng ma thuật để chống lại chúng. Cô gái trẻ như đọc được suy nghĩ vì ông thấy cô ta đảo mắt.
“Nè ông già, ông bất lịch sự quá đấy. Tôi xin lỗi vì làm ông thất vọng nhưng tôi không phải quái vật ăn thịt người. Thậm chí nếu tôi là quái vật thì ông cũng không phải là một bữa ăn ngon.”
Cô gái giơ tay phải lên và ngay lập tức một luồng sáng xanh đang bao bọc lấy mọi thứ. Vết thương của ông bắt đầu lành lặn và không để lại một vết sẹo nào. Sự mệt mỏi trên khắp cơ thể cũng biến mất. Lúc này ông có thể nhấc người lên mà không thấy nặng nề nữa.
“Ma thuật chữa trị?” ông nghĩ, “Vậy cô gái này là pháp sư sao?”
Mưa nhẹ hạt dần, và chi còn âm thanh của những tia chớp và côn trùng.
“Cảm ơn cô” ông nói và cố gắng đứng dậy.
Một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ đang đối diện với nhau trong Khu rừng thần bí. Ông nên bày tỏ sự biết ơn vì cô gái này đã giúp đỡ ông nhưng ông không thể không nghi ngờ. Ông nhìn cô gái đang mỉm cười đầy dịu dàng với ông.
“Cô là ai? Tại sao cô lại giúp ta? Ông hỏi với sự thận trọng.
Cô gái nhướn mày trước khi cười một cách thẹn thùng và trả lời.
“Tôi có nên để ông chết hay không nhỉ? Lúc đầu tôi không biết lí do vì sao ông tiến vào khu rừng nhưng giờ thì tôi biết rồi.”
Công tước tiếp tục im lặng.
“Đó là sự tuyệt vọng.” Cô trả lời.
Cô tiếp tục nói.
“Trả lời cho câu hỏi đầu tiên của ông, tên tôi là Louise von Royal.” Cô gái trẻ giới thiệu.
“Về lí do vì sao tôi cứu ông, tôi không chắc nữa vì tôi cảm thẩy mình phải làm gì đó? Nhưng mà hiển nhiên nó không miễn phí đâu, thưa Công tước Vương quốc Green.”
Khi ông nghe câu trả lời, sự cảnh giác của ông càng lộ rõ hơn. Ông nhìn trừng trừng vào cô gái. Làm sao mà cô ta có thể biết ông là ai? Thêm vào đó, họ của cô ta nghe lạ quá. Vì vậy, Công tước Gerald rất tự tin rằng cô gái này không phải thần dân của Vương quốc.
Louise cười mỉm khi chứng kiến phản ứng của ông. Cô giơ cả hai tay một cách thoải mái.
“Không cần phải tỏ ra nghi ngờ vậy đâu. Nếu tôi muốn làm hại ông, chúng ta sẽ không nói chuyện một cách yên lành như thế này, ông không nghĩ vậy sao?”
Cô mở bàn tay phải ra và một tia sáng xanh xuất hiện.
“Và cho ông biết, tôi không phải loại người lãng phí sức mình mà không đổi lại gì.”
Cô gái chỉ vào tay cầm kiếm và nói, “Phần phụ của thanh kiếm có một biểu tượng của Vua Vương quốc Green. Tôi cũng nghe bảo rằng chúng được thiết kế theo yêu cầu và đặc biệt được ban cho giới quý tộc với những quân chủng lớn. Màu sắc của chúng phụ thuộc vào cấp bậc của người nhận, và màu đỏ đại diện cho bậc Công tước.” Cô giải thích.
“Làm cách nào mà cô biết? Cô không đến từ Vương quốc Green, ta chắc chắn về điều đó.” Ông tấn công cô bằng các câu hỏi liên tục mà không hề lơ là cảnh giác.
“Thưa Ngài, trong thời đại này, tiếp thu tri thức là điều bắt buộc. Tôi có đôi tai này, tôi có đôi mắt này và đầu óc tôi đủ thông minh để suy luận ra điều đó. Tôi không cần phải là người dân của Vương quốc Green mới biết những sự thật nhỏ này.” Cô cười toe toét.
Gerald suy ngẫm một chút và bắt đầu giảm sự cảnh giác.
“Thế cô muốn gì ở tôi?”
“Câu hỏi hay đấy.”
Louise nhấc váy lên và hơi cúi đầu về phía ông.
“Cô gái này muốn nhờ Ngài một việc nhỏ, thưa quý Ngài.”
“Điều đó phụ thuộc vào việc cô sẽ nhờ là gì.” Gerald phản hồi.
“Nó không quá to tát đâu. Tôi cần một nơi ở tạm thời để ẩn náu. Tôi muốn nhờ Ngài Công tước đây một đặc ân như vậy.”
Công tước nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ với ánh mắt đầy hoài nghi. Cô gái này có chắc chắn về cách xưng hô trong lời nói không? Lúc đầu, cô gọi ông là quý ông, và khi ông nghĩ cô là quái vật, cô gọi ông là ông già, và ngay bây giờ khi cô ta đang nhờ vả ông thì cô lại gọi ông là quý Ngài. Ông cũng có thể nhận thấy được rằng cô gái này hoàn toàn không để mắt đến ông. Cô chỉ nói chuyện với ông một cách bình thường như thể họ là những người bạn cũ. Ổn thôi, ngoại trừ cây cung của cô.
“Làm sao mà ta có thể chứa chấp một người lạ như cô? Ta thậm chí còn không biết hoàn cảnh của cô. Sẽ ra sao nếu cô là gián điệp từ những vương quốc khác? Và để đền đáp sự giúp đỡ của cô, ta có thể trả ơn theo một cách khác.” Ông từ chối.
“Tôi thề với Chúa là tôi không phải gián điệp của vương quốc khác. Nếu là tôi thì hãy để sét đánh chết tôi đi.” Louise tuyên thệ ngay khi nghe ông nói.
“Vẫn là ta không nên đồng ý. Thậm chí nếu cô không làm hại ta thì cũng không thể xóa sạch sự nghi ngờ của ta dành cho cô.” Gerald khẳng định thực tế.
“Xì. Đó là Công tước của Vương quốc Green đó sao. Ổn thôi. Hãy rời khỏi đây đi.”
Cô gái quay người và rời đi.
Công tước chết lặng ngay tại chỗ. Cô ta chỉ rời đi như thế thôi sao?
Cô gái bước đi xa vài mét từ chỗ Công tước thì đột nhiên dừng lại và quay đầu.
“Tôi đã chữa lành vết thương của Ngài, vì vậy tôi đoán là Ngài sẽ ổn thôi. Tôi không thể đảm bảo mạng sống của Ngài; Ngài biết đây là Khu rừng thần bí mà. Vì vậy, cẩn thận vào nhé, ông già.” Dứt lời, cô lại quay bước và tiếp tục bỏ đi.
Điểm lại những sự kiện đã qua, Công tước cân nhắc các lựa chọn của mình. Ông chỉ là một con người bình thường không hề có sức mạnh. Ở lại một mình trong khu ừng ăn thịt người này chẳng khác nào con đường dẫn ông đến thế giới bên kia. Tuy nhiên, ông vẫn cần phải xem xét đến mục đích ban đầu tại sao ông lại có mặt ở đây.
“Chờ đã!” Gerald bất ngờ gọi to.
Louise dừng bước nhưng không quay đầu lại. Cô đang chờ ông nói tiếp.
“Tốt thôi! Tôi sẽ cho cô nơi ẩn náu.”
Louise quay lại đối mặt với Công tước.
“Được, vậy Ngài hãy thề với Chúa là Ngài sẽ không bao giờ nuốt lời đi.”
Gerald tuyên thệ. Cô gái cười đầy ngọt ngào như thể cô đã thắng được một món hời lớn. Cô đưa tay phải về phía ông.
“Hãy cùng bắt tay cho thỏa thuận này của chúng ta nào.”
Công tước miễn cưỡng bắt tay cô. Có lẽ chỉ mình Công tước là cảm thấy như đang bị ai đó lợi dụng vì lợi ích của họ thôi.
Haruki
Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc. ^^