Chương 20: Gây thù
Vài phút sau, sương mù bao phủ khu vực bữa tiệc bắt đầu tan dần.
Họ để ý thấy Isabella đang đứng bàng hoàng khi lớp sương mù tan biến hoàn toàn. Louise cũng đứng cách vài mét.
Sự chú ý của những vị khách đổ dồn về chiếc vòng cổ mà Louise đang giữ.
“Quý cô Isabella đã thua sao?” Một vài vị khách xì xầm.
Isabella hoàn hồn sau khi bị choáng váng. Cô thấy mình không còn ở trong khu rừng. Thay vào đó là Louise đứng cách cô vài mét. Isabella quay đi về chỗ như thể không có gì xảy ra.
“Chỉ vậy thôi à?” Tất cả quan khách đều có cùng suy nghĩ.
Họ nghĩ rằng đây là trận đấu một chiều. Nhưng dường như là ngược lại.
Mặt khác, Hoàng tử Roland mở to mắt ngạc nhiên rồi nhanh chóng trấn tĩnh. Sự chú ý của Hoàng tử chuyển sang cô gái đang giữ chiếc vòng cổ. Isabella không nghĩ là mình lại thua trận đấu.
Cô nhìn Hoàng tử Roland với ánh mắt cầu mong sự thương cảm. Hoàng tử gõ nhẹ vào bàn và nở nụ cười tử tế với cô. Khi Isabella quay lại chỗ ngồi, Anishina lại gần cô và hỏi nhỏ.
“Isabella, chị có ổn không vậy? Chiếc vòng cổ đó giờ đang ở chỗ Louise.”
Isabella mím môi. Đương nhiên là cô không hài lòng.
“Chính xác thì việc gì đã xảy ra?” Anishina nhấn mạnh.
“Câm mồm!”
Anishina mắt chữ A miệng chữ O. Isabella vẫn mím chặt môi. Cô thậm chí còn không quan tâm liệu những người khác có bị xúc phạm hay không.
Đức vua ho hai tiếng để phá vỡ bầu không khí kì quặc này và tuyên bố người chiến thắng.
“Cảm ơn hai quý cô vì đã mang đến cho chúng tôi một trận đấu giải trí như vậy.”
Những vị khách đảo mắt. Tại sao nó lại trở thành một trận đấu giải trí khi mà họ chỉ nhìn thấy sương mù?
Nhưng tất nhiên đây chỉ là lời nói vô nghĩa của vua Weyman, ông phải nói giảm nói tránh để xoa dịu bớt bầu không khí căng thẳng.
“Vào thời khắc này, ta tuyên bố người chiến thắng trận đấu tối nay là quý cô Louise thuộc gia đình Công tước Gerald Harringtons.”
Đức vua ban tiền thưởng cho Louise, số tiền này không nằm trong giao kèo.
Bữa tiệc tối trôi qua và bình minh lại tới. Tất cả các quan khách của gia đình hoàng gia bắt đầu khởi hành về nhà.
Gia đình Công tước cũng chuẩn bị để rời đi. Đức vua Weyman tặng ông một món đồ quý báu mà ở vương quốc họ tích lũy trong quá trình mở rộng triều đại. Ông thậm chí còn gửi Hoàng tử đi tiễn gia đình Công tước.
Sau buổi chia tay long trọng, Công tước tiến đến xe ngựa của Louise. Ông tìm thấy một lá thư ở trên mặt bàn.
“Hãy đi về mà không có tôi. Tôi có một số vấn đề quan trọng phải giải quyết. – Louise.”
Sau khi ông đọc lá thư, nó đột nhiên phân hủy và tiêu biến đi mất. Công tước quay lại xe ngựa của mình và bắt đầu hành trình quay về thủ đô.
Trong xe ngựa của Viscount Frey Yander.
Viscount Frey nhìn con gái ông. Ông Viscount thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất lại đang tức giận.
Isabella im lặng, cắn chặt môi. Cô biết mặc dù Hoàng tử không nói gì nhưng anh ta khá thất vọng với kết quả của trận đấu tối qua. Cô thậm chí còn đánh mất chiếc vòng cổ mà anh ta tặng nên những phản ứng này cũng là điều dễ hiểu.
Ông Viscount thường đi chung xe với vợ mình. Nhưng ông lại khăng khăng đòi đi chung với Isabella. Bầu không khí trong xe khó chịu đến nỗi khiến cô cảm thấy khó thở.
“Giờ con định sửa chữa sai lầm như thế nào? Ta không thể tin được là con lại ngu ngốc thế. Giờ thì sao?!” Ông nói.
“Con xin lỗi, thưa cha.”
Isabella cúi đầu.
“Chúng ta phải lấy lại chiếc vòng cổ bằng mọi giá.” Ông nói thêm. “Và con không được phép ra ngoài sau khi chúng ta quay về thủ đô. Con đã làm ta rất mất mặt.”
“Con hiểu rồi, thưa cha.”
————-
Trong xe ngựa của Hoàng tử Roland.
Hoàng tử Roland nhâm nhi li trà và ngồi một cách thong thả. Trước mặt anh là một trong những người bạn thân thiết, con trai của Hầu tước Deruch, Bimos Brook.
“Giờ cậu đang lên kế hoạch làm gì vậy Roland?”
Chỉ khi có hai người họ thì Bimos mới dám gọi Hoàng tử bằng tên.
Hoàng tử Roland nhướn mày.
“Cậu đang nói về chiếc vòng cổ à?” Anh nhún vai. “Tôi không lên kế hoạch nào cả.”
“Thế cậu đang rảnh rỗi à? Không phải chiếc vòng cổ đó là vật quan trọng sao?” Bimos hỏi.
Anh biết điều đó vì Hoàng tử Roland đã sử dụng các mối quan hệ để mua từ cuộc đấu giá.
Roland đặt li trà xuống và trả lời.
“Nó không phải kiểu tôi có thể có được nó bằng cách dùng vũ lực. Ngoài ra, cô gái đó khá mạnh. Cô ta có thể đánh bại Isabella trong thời gian ngắn. Có thể là ngắn hơn nếu cô ta chú tâm.” Anh nói.
“Công tước Gerald nhặt được cô ta ở đâu vậy? Tôi nghe rằng chỉ có Công tước mới có thể gặp cô ta và thậm chí là quở trách người vợ thứ vì phá luật. Cô ta có ảnh hưởng đáng kể với Công tước.”
“Ồ? Vậy lời đồn là sự thật sao?” Hoàng tử khen Bimos, “Mạng lưới thông tin của cậu đỉnh thật đấy bạn thân à.”
“Cậu có thể có thêm những thông tin vụn vặt nếu cậu có hứng thú biết.” Bimos nói.
Anh tiếp tục.
“Thế cậu đang lên kế hoạch thăm dinh thự Công tước để nói rõ sao?” Bimos thắc mắc.
Hoàng tử nhún vai.
“Có nhiều cách khác dễ hơn mà.”
—————-
Vài tiếng sau. Tại Khu rừng thần bí.
Louise cầm chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay và mỉm cười với Vendi và Heron lúc này đã trở về dạng người.
“Chủ nhân, giờ Ngài có nhiều kẻ thù nhỉ,” Heron nói.
Louise nghiêng đầu.
“Ta không ngạc nhiên đâu. Lấy một thứ quý giá như chiếc vòng cổ này chắc chắn sẽ tạo ra kẻ thù. Dù sao thì họ cũng không phải bạn ta.”
“Nhưng “ông ấy” đặc biệt đề cập rằng lúc nào Ngài cũng cần phải cẩn thận và không được gây thù nhiều nhất có thể.”
Louise thản nhiên trả lời.
“Nhưng điều này là cần thiết. Một cách ẩn nấp phải không? Mà ta cũng có cách để đối phó với chúng. Ngươi không đồng ý sao?”
Cảm ơn bạn đã đọc.