Chương 3: Sự thật về cây Arcan
Hai người rảo bước, và Louise dùng phép thuật để soi sáng con đường mà họ đi ngang qua. Gerald giương khiên lên khi ông nhận thấy quái vật tấn công hết lần này đến lần khác, nhưng hầu hết chúng đều bị tiêu diệt trước khi kịp chạm vào người ông. Ông nhìn chằm chằm vào cô gái và không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Bọn chúng thật yếu đuối.” Louise nói, “Hiển nhiên là trong khả năng của tôi rồi.” Cô quay đầu và hướng về phía Công tước, “Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa vì thấy một người bình thường như Ngài vẫn còn sống sót khi ở trong khu rừng này lâu đến như vậy.”
“Cô đang rủa ta đấy à?” Gerald thắc mắc.
“À không, tôi chỉ muốn nói sự thật thôi.” Cô trả lời một cách thản nhiên, “Thế thì tại sao Ngài lại ở đây?”
Sau khi nghe câu hỏi, Gerald tường thuật lại toàn bộ câu chuyện của ông mà không bỏ sót bất cứ chi tiết nào từ khi họ bước vào khu rừng.”
“Tôi không chắc là tôi có thể tìm thấy cây Arcan trong một nơi rộng lớn thế này để chữa bệnh cho con gái không nữa. Đó chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi của tôi mà thôi.”
Louise im lặng một hồi lâu trước khi trả lời.
“Ngài đề cập ban đầu là các bác sĩ khám bệnh cho con gái Ngài bảo rằng cây Arcan là phương thuốc duy nhất để cứu lấy con bé phải không?”
Công tước gật đầu.
“Vậy hãy để tôi hỏi Ngài điều này, Ngài có biết cây Arcan là gì không? Hình dáng như thế nào? Chúng có đặc điểm gì?”
Ông lắc đầu trước khi phản hồi.
“Đó…tất cả những gì ta biết là một loại cây tỏa ra ánh sáng màu vàng trong đêm tối.”
Ông chợt nghe thấy tiếng thở dài của cô gái.
“Có phải ông trở nên ngu ngốc vì con gái mình rồi phải không?” Cô pháp sư hỏi với giọng điệu lỗ mãng.
“Cô nói gì?” Gerald cũng bất ngờ bởi câu hỏi.
“Cô gái thô lỗ này từ đâu tới vậy?” Gerald tự hỏi.
Nếu họ ở trong một bối cảnh ở vương quốc, cô gái này sẽ bị cắt lưỡi nếu dám nói chuyện với Công tước như vậy.
“Xin thứ lỗi, tôi không có ý xúc phạm Ngài.” Louise cất lời như thể cô đọc được suy nghĩ của ông và sau đó lắc đầu, “Đừng bận tậm. Cảm xúc của Ngài luôn có thể làm lu mờ lí trí. Tôi đoán Ngài Công tước cũng không ngoại lệ.”
Louise vẫy tay, và không biết từ đâu xuất hiện một cái cây cao hơn chục phân. Cây này có bảy lá và một thứ ánh sáng màu vàng bao quanh nó.
“Đây là…” ông toang nắm lấy nhưng đột nhiên nó biến mất vào không khí.
“Đúng vậy; nó chính là cây Arcan,” Louise xác nhận lại sự suy đoán của ông.
Cô lại tiếp tục.
“Điều này có thể phá tan hi vọng của Ngài, nhưng dù sao tôi vẫn phải kể với Ngài điều này. Arcan được biết đến với độc tố cực mạnh, và nó không phải là phương thuốc cứu chữa bách bệnh.”
Khi Gerald nghe thấy, ông cảm thấy như mình bị dội một gáo nước lạnh, và cảm giác tuyệt vọng khi nghe rằng bệnh của con gái bắt đầu tái phát lần nữa.”
Ngay bây giờ, liên quan đến những triệu chứng của bệnh như là đổ bệnh và không bao giờ tỉnh dậy, cơ thể lạnh như xác chết, nó được gọi là bệnh xác sống chứ không phải là một loại bệnh cổ xưa.”
“Vậy tại sao…?”
“Tại sao các bác sĩ lại bảo đó là bệnh cổ xưa?” Cô ngắt lời ông và nhún vai. “Đó là chuyện điều tra của Ngài. Tôi là người ngoài nên việc xen vào chuyện gia đình Ngài không phải là việc của tôi.”
Gerald im lặng hồi lâu và sau đó mở miệng đáp.
“Cô khá thông hiểu về bệnh tật.” Ông nhận định.
“Tôi đã bảo lúc đầu là tìm hiểu kiến thức là điều bắt buộc trong thời đại này. Ví dụ như có đủ thông tin về Khu rừng thần bí có thể cứu mạng Ngài đấy.”
Công tước thấy cô gái búng tay, và tóc gáy ông dựng cả lên khi nhìn thấy những con rắn lục rơi như mưa từ một cái cây tại nơi mà họ băng qua. Ông như bị đóng băng tại chỗ và phải mất một lúc sau mới hoàn hồn lại. Ông nhìn lũ rắn trên đất và nhận thấy bề ngoài của chúng khác hẳn với những con rắn thông thường.
Da chúng có hoa văn đen và đầu chúng có cánh, và nếu nhìn gần hơn thì thấy mắt chúng đều đen. Ông lùi bước lại khi lũ rắn nhìn họ.
Mặt khác, Louise khoanh tay trước ngực trong khi quan sát phản ứng của Công tước và lũ rắn.
“Lũ quái vật này được gọi là Luver.” Cô giải thích. “Chúng có thể nuốt sống Ngài mà không chừa lại một mãnh xương nào.”
Công tước Gerald âm thầm nuốt nước bọt. Tại sao cô lại giải thích điều này trong khi nó không phải là một lớp học? Cô không phải nên giết chết những con quái vật này hay sao? Ông chĩ nghĩ đến điều này khi những con rắn bắt đầu bò với tốc độ nhanh hơn về phía họ. Ông lùi lại phía sau theo bản năng nhưng ông nghe thấy tiếng cười nhẹ của Louise.
“Không có cơ hội đâu.”
Cô vẫy tay và một luồng sáng xanh nhạt bao trùm lấy khu vực của những con rắn. Sau một lúc, tất cả quái vật họ nhìn thấy đã biến mất.
“Tôi hiểu rằng Ngài quan tâm con gái rất nhiều. Tuy nhiên, việc từ bỏ mạng sống của Ngài khi mà không có thông tin chính xác về mọi thứ thì cũng vô dụng.” Louise quay người về phía ông. “Tôi sẽ cho Ngài thấy thực tế về hoàn cảnh của Ngài. Nhưng như tôi nói ban đầu, Ngài phải cảm ơn thần may mắn vì đã giữ mạng sống cho Ngài.”
Gerald chớp mắt khi ông nhận ra cô gái cho ông thấy một tình huống nguy hiểm như vậy.
“Cảm ơn.”
Ông ngừng lại và mơ miệng hỏi.
“Về bệnh tình của con gái ta, vì cô biết về nó, thế có nghĩa là có thuốc cứu chữa phải không?”
Louise nhún vai, “Ngài cũng có thể nói như vậy. Chỉ có pháp sư mới có thể chữa bệnh do pháp sư khác gây ra.”
“Pháp sư? Nhưng thuốc ma thuật dùng để chữa trị không thể cứu con bé.” Ông phản đối.
“Tại sao tôi lại phải gây ra một loại bệnh mà một loại thuốc ma thuật có thể chữa trị. Nếu tôi là thủ phạm thì điều đó chẳng có nghĩa lí gì cả, phải không?”
“Vậy điều gì sẽ xảy ra với con gái tôi?”
“Tình huống xấu nhất là con bé sẽ chết,” Louise trả lời một cách bình thường.
Gerald yên lặng một lúc lâu như thể đang cân nhắc điều gì đó. Đột nhiên ông nắm tay thành nắm đấm.
Thế điều đó có nghĩa là có ai đó đang hãm hại ông. Nếu ông có thể hái được cây Arcan thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chẳng phải ông sẽ gián tiếp giết chết con gái minh hay sao.
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua mắt ông. Ông chắc rằng ông sẽ theo đến cùng.
“Cô có thể cứu con gái tôi không?”
“Không phải tôi đã nói từ đầu rồi sao?”
Công tước cúi đầu về phía cô với đầy lòng biết ơn.
Haruki
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc.