Chương 4: Cuộc tập kích
Cả hai người, một người đàn ông trung niên mang trên mình giáp trụ và một cô gái có vẻ ngoài như búp bê sứ, tiếp tục đi vào rừng. Họ trông như một cặp cha con thân thiết đang đi dạo trong công viên chứ không phải trong Khu rừng thần bí này.
Họ im lặng hồi lâu và Công tước đã phá vỡ bầu không khí này trước.
“Cô có thường đến khu rừng này không?”
“Cũng phải khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi đến đây.” Louise trả lời.
“Vậy chúng ta có thể tìm các chiến binh của tôi ở đâu và bằng cách nào? Cô có nghĩ họ vẫn còn sống không?”
“Thật ra tôi không dám chắc nữa.” Cô trả lời rất thực tế, “Để cho Ngài biết thêm, mạng sống của con người không được chào đón ở đây, vì thế nên Ngài đừng quá hi vọng.”
Cả hai người dừng lại khi nghe thấy tiếng gầm gừ gần họ.
Công tước Gerald vô thức nắm lấy tay cầm thanh kiếm. Ông biết rằng ông không đủ mạnh như pháp sư và những loài động vật trong khu rừng này là những con quái vật có thể giết ông ngay tức khắc chỉ với một sai sót nhỏ xuất phát từ phía ông.
Ông quay sang nhìn Louise phía bên phải và thấy cô nhặt ngẫu nhiên một nhánh cây dài như cái gậy chống lưng dành cho người già. Cô cũng nhìn sang ông. Sau đó, như đọc được câu hỏi trong đầu ông, cô trả lời.
“Nó dùng để phòng thân thôi.”
Công tước chết lặng vì ngạc nhiên. Thế quái nào cái gậy chống lưng lại trở thành vũ khí được cơ chứ? Nhưng khi nhớ đến việc ông đang nói chuyện với một pháp sư quyền năng, ông cảm thấy nhẹ nhõm đi chút ít. Cô gái ngao du đến Khu rừng thần bí này cứ như sân sau nhà mà không bị nguy hiểm lần nào. Thêm vào đó, lúc đầu ông đã chứng kiến cách cô đánh bại quái vật, và đó là điều không thể đối với ông.
Cả hai cùng chuẩn bị cho cuộc tấn công. Gerald và Louise có thể nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đỏ rực như đèn laze đang quan sát họ từ trong bóng tối.
“Tốt thôi. Cuối cùng thì chúng ta sẽ không phải phí thời gian để đi tìm mấy con chó này.” Cô pháp sư trẻ lên tiếng.
Những con sói có kích thước của những con sư tử chầm chậm tiến về phía họ, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Chúng giống với những con quái vật mà Công tước đã đánh nhau khi họ lần đầu tiến vào khu rừng.
Con dẫn đầu đàn sói có vẻ như là con thủ lĩnh đang nhìn về phía họ. Sau đó, nó nhe nanh như thể nói với họ rằng mạng sống của họ đang nằm trong tay nó. Nó ra hiệu cho hai con sói khác ở bên cạnh lao lên.
Hai con sói nhảy lên, giơ nanh múa vuốt nhưng trước khi chúng tới gần thì cây gậy chống lưng đó chém nhanh như chớp như thể một bậc thầy kiếm thuật đang phô diễn kĩ năng.
Trước khi Công tước kịp phản ứng, hai con sói tấn công đã bị đẩy văng về sau, va vào những cái cây gần đó, chúng ngã xuống đất và bị thương nặng. Không chỉ Công tước mà cả bầy sói đều bị sững lại với cảnh tượng vừa rồi.
Cả người và sói nhìn chằm chằm vào thủ phạm đang tươi cười đặt “vũ khí” của mình lên vai.
“Cho…cho tôi xin lỗi. Tôi chỉ bị sốc một chút khi bị tấn công và vô tình vung cây gậy chống của tôi thôi. Tôi không có ý gì đâu.” Cô thở dài và tiếp lời, “Đây là một trong những lí do tại sao tôi ghét đánh nhau với quái vật. Chúng tôi đến đây để nói chuyện và đột nhiên các người tổ chức tấn công chúng tôi. Các người sẽ không đổ lỗi vì chúng tôi tự vệ chứ?”
Công tước và những con sói quan sát cô gái đang cười toe toét trước con sói đầu đàn như thể cô đang nói chuyện riêng với nó.
“Grrr…” Con sói đầu đàn phát ra âm thanh khiêu khích.
“Tại sao ngươi lại tức giận?” Louise trêu chọc. “Đâu có giống như chúng tôi đang yêu cầu các người tấn công chúng tôi.”
Một con sói khác nhảy về phía họ mà không cảnh báo trước.
Cô pháp sư lắc đầu khi nhìn thấy, “Tưởng dễ tấn công vậy à?”
Louise ném cây gậy chống lưng mà cô đang nắm trong tay và nó phóng thẳng vào con quái vật đang tấn công khiến nó không thể né tránh. Con vật nằm trên mặt đất nhưng mắt phải đã bị thương. Tất cả dõi theo cái gậy được phóng như một mũi tên giờ đang ghim vào một thân cây.
Những nhánh cây gãy khác đang lơ lững trong không khí và được bao bọc bởi ánh sáng xanh.
“Nếu các người không muốn nói chuyện, tôi sẽ không ép các người. Nhân tiện thì tôi cũng hơi lo lắng, đặc biệt khi ai đó bất ngờ đột kích như vậy,” cô gái thản nhiên nói trong khi nở nụ cười, “Thỉnh thoảng tôi nhắm trượt mục tiêu. Ai biết được đâu? Có thể lần tới nó sẽ nhắm vào tim thì sao.”
Cô vẫy tay và tất cả các nhánh cây ban nãy bay như mũi tên nhắm vào đàn sói. Hai con sói khác nhảy lên né tránh nhưng những con khác không may bị thương.
“Chưa kết thúc đâu.” Giọng cô dịu dàng nhưng đôi mắt lại vô hồn và lạnh như băng. “Một lần nữa nào.”
Những nhánh cây khác bay lên từ mặt đất và tấn công đàn sói. Những việc này lặp đi lặp lại gần mười phút nhưng con sói đầu đàn không có ý định rút lui. Thay vào đó, nó tiếp tục chỉ huy thuộc hạ tấn công họ. Lần này nó nhắm vào Công tước, người đứng không xa với Louise.
Công tước Gerald khá lo lắng nhưng ông không lên kế hoạch để bỏ chạy. Ông nắm lấy vỏ gươm và rút kiếm chuẩn bị cho cuộc tấn công. Đây sẽ là trận chiến sinh tử đối với ông và sẽ là nói dối nếu ông thừa nhận rằng ông không sợ hãi.
“Đừng có làm phiền ông ấy.” Cô gái trẻ lên tiếng.
Cô xòe năm ngón tay ra và hai con sói đang tấn công bị đóng băng trong không khí.
“Để tôi nói cho các người biết một điều mà tôi rất ghét.” Cô thu những ngón tay lại thành nắm đấm, và tất cả đều chứng kiến hai con vật bị tắc thở trong không khí, “Tôi ghét những kẻ bắt nạt người yếu thế và phải sử dụng đến những thủ đoạn tầm thường này.”
Một lần nữa cô vung tay và những con quái vật bị ném đầy trên mặt đất nằm hấp hối.
Tất cả bọn chúng trừ con thủ lĩnh đều co người lại run sợ. Công tước thậm chí không để ý rằng ông đang há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Louise đặt tay ra sau lưng và hơi nghiêng đầu, “Như tôi đã nói, tôi không muốn bắt nạt kẻ yếu. Vì vậy tôi sẽ cho các người một cơ hội.”
Cả đàn sói đều hướng sự chú ý đến con sói đầu đàn và chờ đợi nó lên tiếng.
Haruki
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc. ^^